Chương 51
Đây có lẽ là bữa dùng cơm Hoa Thần Vũ mất tập trung nhất.
Khách sạn bày trí rất tuyệt, món nào anh cũng đều chưa từng thưởng thức qua. Ngồi cạnh bàn rượu, Hoa Thần Vũ đang lơ đãng gắp thức ăn, thực tế hồn phách đã sớm bay đi đâu mất.
Đám người Mạnh Tử Thạc quả không hổ là doanh nhân, đến khách sạn dùng cơm cũng gần chín giờ rưỡi tối, họ lại còn bàn về một đống việc anh nghe chẳng hiểu, nhưng vẫn xoay quanh nội dung phát triển dự án.
Hoa Thần Vũ thầm nghĩ chừng nào Mạnh Tử Thạc mới tìm người đưa mình quay về. Dù sao cũng lạ đường ở đây, bên ngoài thì không có taxi, hơn nữa anh còn chẳng có tiền... chỉ đành dựa vào Mạnh Tử Thạc.
Mạnh Tử Khôn không ngừng nhắn tin đến. Hoa Thần Vũ hơi lo lắng, anh rất muốn mau mau chóng chóng được gặp đứa nhỏ, muốn thấy Mạnh Tử Khôn dùng đôi mắt tròn rủ xuống nhìn anh, cả cái ôm mềm mại kia nữa, bao bất an trong anh có thể hoàn toàn tan biến.
Chẳng nuốt trôi cơm, Hoa Thần Vũ dừng đũa, liếc Mạnh Tử Thạc mấy lần, bộ dạng đối phương xem chừng vẫn chưa muốn kết thúc. Anh chậm rãi rời ghế, cầm điện thoại bước tới một góc định gọi cho đứa nhỏ.
Điện thoại Mạnh Tử Khôn như không thể chờ được nữa, trực tiếp gọi đến. Hoa Thần Vũ nhìn kỹ cái tên trên màn hình, nhanh chóng bắt máy.
"Alô...".
"Thầy! Đã mười giờ rồi!".
Có thể tưởng tượng vẻ mặt đứa nhỏ hiện tại ủy khuất tới cỡ nào, chính vì giọng điệu ấy thật sự vô cùng lo lắng, vô cùng đáng thương.
Hoa Thần Vũ tựa vào tường, chân mày nhẹ nhướn, dùng ngữ khí dịu dàng nói: "Anh biết rồi... Anh cũng muốn về lắm, nhưng mà anh của em còn đang bận.".
"... Đừng để ý anh ta, anh cứ dứt khoát đi luôn đi. Em gửi tên khách sạn cho anh!".
"Tử Khôn, ở đây hình như không có taxi.". Hoa Thần Vũ có chút quẫn bách: "Hơn nữa anh cũng chẳng biết đường.".
"Vậy... anh gửi địa chỉ cho em đi, em đến tìm anh!". Mạnh Tử Khôn đổi thành giọng điệu vui vẻ. Anh nghe được phía bên cậu rất ồn, toàn là tiếng trò chuyện mồm năm miệng mười, chắc là cậu đang ở cùng mấy nhóc kia.
Hoa Thần Vũ tuy chẳng thấy bộ dạng Mạnh Tử Khôn lúc này, nhưng vẫn không nhịn được nở nụ cười đáng yêu.
"Muộn lắm rồi, Khôn Khôn, em ngoan ngoãn ở khách sạn chờ anh.".
"Nhưng em muốn tìm anh, em cảm thấy...". Mạnh Tử Khôn muốn nói lại thôi, từ lúc Hoa Thần Vũ đi với Mạnh Tử Thạc, mí mắt cậu cứ giật mãi...
Hoa Thần Vũ định tiếp tục an ủi đứa nhỏ vài câu, bỗng có người cướp điện thoại trong tay anh.
"Hả?". Anh ngẩng đầu nhìn, Mạnh Tử Thạc chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện, cầm điện thoại anh kề lên tai.
"Tử Khôn à, thầy Hoa ở chỗ anh, em yên tâm, anh lập tức đưa thầy ấy về.". Mạnh Tử Thạc vừa nói vừa liếc sang Hoa Thần Vũ đang hoàn toàn ngây người.
"... Trẻ con đừng nên dữ như vậy chứ.". Không biết đứa nhỏ đối diện nói cái gì, Mạnh Tử Thạc khuyên cậu một câu rồi liền cúp máy, trả điện thoại lại cho Hoa Thần Vũ.
"Cậu...". Hoa Thần Vũ chẳng thấy vui vẻ gì, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân không đôi co với đối phương chuyện đột ngột giật điện thoại: "Cậu xong rồi sao?".
"Ừm. Tôi bảo tài xế đưa anh về.". Lần này Mạnh Tử Thạc chẳng cố níu kéo nữa, còn rất lịch sự bảo phải giúp anh tìm người. Sự chú ý của Hoa Thần Vũ lập tức dời đi, có thể về bên Mạnh Tử Khôn là tốt rồi.
***
Đưa Hoa Thần Vũ lên xe, Mạnh Tử Thạc vẫn đứng cạnh cửa sổ.
Lần trò chuyện với anh cuối cùng trong ngày.
"Chiều mai sẽ có người của công ty chúng tôi đưa mọi người đi tham quan, lịch trình cụ thể cứ nghe theo anh ta, đi chơi vui vẻ.". Mạnh Tử Thạc cười lịch sự, Hoa Thần Vũ liếc cậu ta.
Cửa sổ xe chầm chậm kéo lên, anh như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.
Chuyện ngày mai anh vẫn chưa nghĩ tới, hiện tại chỉ mong mau mau quay về thôi.
***
Lúc đến khách sạn Mạnh Tử Khôn cũng gần mười một giờ đêm. Hoa Thần Vũ lịch sự nói tiếng cảm ơn với tài xế, buổi tối hơi lạnh, đứng trong gió quả thật không khỏi run run.
Anh tiến lên trước vài bước, từ xa đã thấy cửa lớn sáng đèn của khách sạn xa hoa, có một bóng người rất cao đang đứng nơi đó nhìn quanh.
Bước chân Hoa Thần Vũ dần nhanh hơn, Mạnh Tử Khôn như thấy rõ anh rồi, lập tức lao xuống bậc thang.
"Thầy!".
Mạnh Tử Khôn nhào tới ôm chặt anh vào lòng, cảm giác lạnh lẽo vừa nãy liền bị đánh tan. Hoa Thần Vũ híp mắt, lười nhát cọ cọ vào người đứa nhỏ.
"Mạnh Tử Thạc tên hỗn đản! Quả thật tức chết em mà!". Mạnh Tử Khôn siết chặt cánh tay, tiện thể không quên thổ tào anh mình.
"Ha ha ha ha... Được rồi, cậu ta là anh của em đó.". Giọng nói đứa nhỏ vừa tiến vào tai, Hoa Thần Vũ liền quên hết bao mệt mỏi, chỉ muốn mau mau ngủ một giấc thật ngon.
Mạnh Tử Khôn còn định hỏi hôm nay anh đã trải qua những gì, nhưng nghe ra trong giọng đối phương có vẻ uể oải, còn lười biếng cọ cọ mình, nhất định là mệt lắm rồi, liền dắt tay Hoa Thần Vũ vào trong nghỉ ngơi.
***
Buổi tối, thang máy khách sạn hầu như chẳng có ai.
Hoa Thần Vũ đứng trong chiếc thang máy hai mặt đều là kính, Mạnh Tử Khôn bên cạnh như phát hiện điều gì đó, vươn tay vỗ vai anh.
"Thầy, lỗ tai anh?". Đôi khuyên tai đen hình sao kia thật sự vô cùng chói mắt, đặc biệt bây giờ còn thêm ánh đèn, Mạnh Tử Khôn lập tức nhìn ra ngay, thứ này trước khi rời đi Hoa Thần Vũ đâu có đeo.
"A, đây là...". Hoa Thần Vũ liếc sang cửa kính: "Anh của em tặng.". Anh không định che giấu, trực tiếp nói thẳng.
Đúng như dự đoán, Mạnh Tử Khôn nháy mắt liền xù lông.
"Em đã nói tên kia chẳng có ý tốt với anh! Tặng anh cái này làm gì...". Mạnh Tử Khôn thầm tự trách trong lòng, cậu thật sự chưa từng để ý tới chuyện Hoa Thần Vũ có bấm lỗ tai, thật trì độn quá mà...
"Em không thích thì anh tháo xuống là được.". Dù sao cũng chẳng định đeo, Hoa Thần Vũ gỡ khuyên tai, đặt vào lòng bàn tay Mạnh Tử Khôn: "Em giữ giúp anh đi.".
Đứa nhỏ làm tư thế chuẩn bị ném: "Có muốn thử cảm giác vứt từ 30 tầng xuống không?".
Hoa Thần Vũ nghiêng đầu cười: "Anh của em bảo cái này rất đắt, anh thấy em có thể lấy làm quà đem tặng cũng được mà.".
Mạnh Tử Khôn cau mày: "Bạn bè em chẳng ai là nữ cả...".
Thang máy "Ting" một tiếng, đã tới tầng của họ.
Hai người một trước một sau tiêu sái bước ra ngoài, Hoa Thần Vũ như nhận ra điều gì, quay mặt nhíu mày với Mạnh Tử Khôn: "Triệu Thiên Vũ có bấm lỗ tai, anh nhớ từng thấy cậu ấy đeo.".
Mạnh Tử Khôn lại nhìn cặp khuyên tai nho nhỏ trong lòng bàn tay, rồi tặng cho thầy Hoa của cậu ánh mắt sâu xa.
"Ừm... Em nghĩ được đó.".
Vẻ mặt đứa nhỏ cười trộm như chú hồ ly vừa xuất sư. Hoa Thần Vũ vươn tay xoa mái tóc Mạnh Tử Khôn một hồi, hai mắt híp thành đường chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro