Chương 49
Đây là lần đầu tiên Mạnh Tử Khôn đi máy bay.
Trước khi lên máy bay đã bàn kĩ với Hoa Thần Vũ nhất định sẽ ngồi vị trí sát cửa sổ, đứa nhỏ xếp hành lý xong xuôi liền liếc sang bên cạnh, cửa kính nhỏ hơn cậu tưởng tượng nhiều.
Hoa Thần Vũ thấy thiếu niên cao lớn bỗng chốc biến thành con nít năm tuổi, khóe miệng cứ cong cong, nhưng lần này ngồi máy bay gần 6 tiếng, chẳng biết bạn nhỏ ăn có tiêu không.
Mạnh Tử Khôn ngắm đã mắt khung cảnh bên ngoài, cả người lắc lư cứ như trẻ con được đi chơi.
Lấy cuốn tạp chí che mắt lại, Triệu Thiên Vũ đương nhiên không chú ý đến cái đầu Mạnh Tử Khôn đột ngột nhô lên. Mao Bất Dịch ôm cặp ngồi bên cạnh bày mặt thâm thù đại hận quả nhiên thu hút sự chú ý của bạn nhỏ.
"... Mao Bất Dịch, cậu có bị táo bón không?". Mạnh Tử Khôn nghiêng đầu hỏi.
Nghe đến chữ cái nào đó, Triệu Thiên Vũ lật đật lấy cuốn tạp chí xuống, quay đầu nhìn gia hỏa bên cạnh mình.
Mao Bất Dịch oan ức ngẩng đầu.
"Mạnh Tử Khôn, sao Chung Dịch Hiên lại không được?".
Ngay khi được Hoa Thần Vũ mời tham gia chuyến du lịch miễn phí của tập đoàn Mạnh thị, Mao Bất Dịch lập tức gọi điện thoại hỏi Chung Dịch Hiên có thể theo cùng không. Dù sao Chung Dịch Hiên cũng là em họ Mạnh Tử Thạc, hiện tại lại đang nghỉ hè, đi chơi chung nhất định chẳng thành vấn đề. Vậy mà Chung Dịch Hiên bảo mẹ không cho cậu ta đi, thế nên "Siêu sao" vẫn buồn phiền đến tận bây giờ.
Mạnh Tử Khôn chớp mắt:
"Có người giám hộ đều phiền toái hơn mà.". Trong giọng nói chẳng giấu được đắc ý.
Mao Bất Dịch không tiếp lời, một mặt hậm hực trừng lưng ghế. Hoa Thần Vũ cũng quay đầu nhìn đám học sinh phía sau, Mã Bá Khiên cùng Chu Chấn Nam dùng chung tai nghe đang thưởng nhạc. Quả nhiên mang thêm vài đứa nhóc là quyết định không tồi, thầy Hoa gật gù cái đầu.
Bỗng loa phát thanh vang lên giọng nói:
"Hành khách Hoa Thần Vũ, mời vui lòng đến cửa lên máy bay, có người đợi.".
Triệu Thiên Vũ và Mạnh Tử Khôn đồng loạt nhìn về phía anh, người bị loa phát thanh điểm tên đang vô cùng ngạc nhiên: "Lần đầu tiên thầy bị máy bay phát thông báo tìm đấy, ha ha ha ha ha...".
Mạnh Tử Khôn nhìn theo bóng lưng đang rời khỏi của Hoa Thần Vũ, mắt phải cậu bỗng giật một cái.
***
Lần theo đường đi lúc đăng ký, Hoa Thần Vũ thấy một nữ tiếp viên hàng không tươi cười nơi cửa, vươn tay hướng về phía cầu thang.
Hoa Thần Vũ chậm rãi bước tới, người đứng nơi bậc thang chính là Mạnh Tử Thạc.
"Halo, thầy Hoa.". Mạnh Tử Thạc thay một bộ quần áo bình thường, toàn thân vẫn tinh thần phấn chấn thần thái hồng hào: "Mời thầy ngồi chuyên cơ của tôi.".
Hoa Thần Vũ ngốc lăng.
"Cậu đây là...".
Mạnh Tử Thạc tiến lên trước một bước, kề thật sát Hoa Thần Vũ.
"Lần này là cha tôi mời anh qua.".
Mạnh Kiệt sao? Hoa Thần Vũ có chút bất ngờ, còn đang sững sờ thì đằng sau Mạnh Tử Thạc lại xuất hiện thêm người khác.
"Giám đốc, cơ trưởng nói có thể cất cánh rồi.".
Mạnh Tử Thạc gật gật đầu, lại liếc về phía Hoa Thần Vũ.
"Thầy Hoa, đi chứ?".
***
Nghe loa phát thanh nhắc nhở máy bay sẽ cất cánh sau hai mươi phút nữa, Mạnh Tử Khôn đứng lên nhìn về phía cửa, Hoa Thần Vũ đi chừng hơn mười phút rồi mà vẫn chưa trở về...
Lại đợi năm phút đồng hồ, từ nơi cửa vào xuất hiện một bóng người vội vã.
Chung Dịch Hiên đội mũ đánh cá vui vẻ bước về phía này, Mao Bất Dịch vốn đang ngẩn ra lập tức phát hiện người cậu vẫn mong ngóng nãy giờ.
"Chung Dịch Hiên?". Mao Bất Dịch kích động đến đứng lên, đôi mắt nhỏ ngập tràn vui mừng.
"Ôi, Mao Mao!". Chung Dịch Hiên chớp mắt bán manh: "Hì hì hì, ngạc nhiên không ngạc nhiên không, bất ngờ không bất ngờ không?".
Mạnh Tử Khôn ngốc lăng nhìn Mao Bất Dịch và Chung Dịch Hiên đoàn tụ, Triệu Thiên Vũ tự giác ôm sách đứng lên.
"Đến đến đến, hai ngươi ngồi chung đi.". Nghệ sĩ già rất hùng hồn nhường chỗ, tới bên cạnh Mạnh Tử Khôn: "Thầy Hoa đâu, sao còn chưa quay lại?".
Mạnh Tử Khôn chậm rãi nhíu mày, mắt phải lại giật một cái.
***
Chuyên cơ trong truyền thuyết đại loại nhỏ hơn máy bay chở khách thông thường một xíu, nhưng cách bố trí bên trong tuyệt đối cực kỳ cao cấp.
Hoa Thần Vũ theo Mạnh Tử Thạc bước vào chiếc chuyên cơ đặc biệt này, hàng dĩa trái cây bên phải lập tức thu hút anh.
Nhưng nhớ ra mình đang ở trên phi cơ của người khác, vẫn là nên tém tém lại chút, ánh mắt anh nhìn về phía trước.
Mạnh Tử Thạc bước tới vị trí gần cửa sổ, thông báo với một người đàn ông ăn mặc trang trọng:
"Thầy Hoa đến rồi.".
Mạnh Kiệt xoay lại, nhìn Hoa Thần Vũ mặt mày thanh tú, liền nhã nhặn cười với anh.
"Thầy Hoa, ngồi đi.".
Hoa Thần Vũ cẩn cẩn thận thận gật gật đầu. Anh thấy đối diện Mạnh Kiệt vẫn còn chỗ trống, thầm nghĩ chắc là muốn mình ngồi đấy, liền ngoan ngoãn bước đến chiếc ghế mềm mại gấp mấy lần trên máy bay bình thường kia, chậm chạp một lát cũng an vị.
Ngay lúc anh vừa ngồi xuống, máy bay liền cất cánh.
***
Cửa sổ ở đây lớn hơn cái khi nãy đứa nhỏ nhìn rất nhiều. Hoa Thần Vũ ngắm nghía khung cảnh bên ngoài, tâm trí bay đến chỗ Mạnh Tử Khôn.
Có lẽ cậu lúc này sốt ruột muốn chết rồi...
"Thầy Hoa, tôi nghe nói Tử Khôn bây giờ đang sống chung với cậu?". Mạnh Kiệt trước tiên đánh tan bầu không khí trầm mặc, giọng điệu ôn hòa hỏi.
Hoa Thần Vũ quay lại, hai mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên đã có tuổi nhưng trông vẫn rất minh mẫn này, cơ thể hơi nghiêng về trước.
"Vâng.".
"Có người chăm sóc Tử Khôn, tôi đây làm cha cũng an tâm.". Mạnh Kiệt kéo cổ tay áo sơ mi: "Lần này tìm thầy quả thật hơi đường đột, nhưng tôi sợ đến Kuala Lumpur sẽ chẳng có thời gian hàn huyên với thầy.".
Hoa Thần Vũ tựa hồ cảm giác được vị này tìm anh là muốn bàn chuyện Mạnh Tử Khôn.
"Mạnh tiên sinh, thật ra Tử Khôn là một đứa trẻ khá cáu kỉnh, cậu ấy không phải cố ý nổi giận với ngài đâu.". Ngẫm lại thì lần trước trong tiệc rượu của Mạnh gia, anh và Mạnh Tử Khôn chạy trốn dưới ánh mắt của toàn hội trường, vả lại đứa nhỏ này còn chẳng tính là nể mặt cha, Hoa Thần Vũ làm sao cũng phải nói giúp cậu hai câu. Người trong gia đình mà có khoảng cách quả thật không tốt.
"Tôi biết. Dù sao mười bảy năm qua... là tôi không làm tròn trách nhiệm của người cha.". Mạnh Kiệt gật gù: "Nhưng tôi nghĩ rồi, nếu nó đã muốn sống chung với thầy... vậy tôi đành thuận theo vậy.".
Hoa Thần Vũ mở to mắt.
"Trước đây chẳng phải ngài luôn hi vọng cậu ấy quay về sao?".
Người đàn ông trung niên cười cười.
"Thầy yên tâm, tôi không phải người cứng nhắc như vậy. Lần trước Tử Khôn dẫn thầy đi, tôi liền biết nó nhất định chọn thầy.". Khóe miệng Mạnh Kiệt cong lên: "Theo tôi được biết, gia đình thầy Hoa đây chẳng phải dạng bình thường, vậy nên... Tử Khôn ở cùng với thầy, tôi thật không mấy lo lắng.".
Nháy mắt cảm giác được thái độ của ông đối với quan hệ của cả hai, Hoa Thần Vũ thấy hơi đột ngột, nhưng vậy cũng tốt, sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức. Vốn anh đang lo sẽ rắc rối phức tạp vấn đề lên, có thể gặp được người cha thông suốt như Mạnh Kiệt, phải nói là may mắn của cả anh và Mạnh Tử Khôn.
"Cảm ơn ngài đã cảm thông.". Hoa Thần Vũ híp mắt, tâm trạng cũng chẳng căng thẳng như vừa nãy.
"Ha ha, tuy tôi không ép Tử Khôn về nữa, nhưng nếu nó có yêu cầu gì, tôi đây làm cha đương nhiên sẽ chẳng bạc đãi nó. Thầy Hoa, tôi biết Tử Khôn không đồng ý gặp mặt tôi, vậy nên có mấy lời... tôi muốn nhờ thầy giúp chuyển đến cho nó. Bởi vì... nhiều năm rồi, tôi biết tôi có lỗi với mẹ nó, hi vọng nó hiểu, tôi làm như vậy là có nỗi khổ trong lòng...".
Hoa Thần Vũ nghe từng lời từ đối phương, chậm rãi nhíu mày.
Anh cảm nhận được, người cha này đối với việc biến Mạnh Tử Khôn thành con riêng, nội tâm ông vô cùng hổ thẹn, vô cùng áy náy, nhưng cũng phải bất lực, chẳng thể làm gì.
"Tôi và mẹ Tử Khôn đã quen nhau từ lâu... Nhưng sau đó vì quan hệ làm ăn trong gia đình, tôi chỉ đành lấy mẹ của Tử Thạc. Một thời gian dài phải dựa vào viện trợ từ phía nhà đấy, tôi mới có thể giúp tập đoàn duy trì, ngày càng phát triển rộng mở. Qua đi nhiều năm, tôi tình cờ gặp mẹ Tử Khôn trong một quán bar.".
Hoa Thần Vũ chăm chú nghe Mạnh Kiệt kể lại, hóa ra mẹ Tử Khôn cũng là người biết ca hát, khi còn trẻ thường hát ở quán bar tìm kế sinh nhai.
"Rồi mẹ Tử Khôn mang thai. Ban đầu tôi muốn đưa bà ấy về nhà an dưỡng, nhưng vướng phải gia đình mẹ của Tử Thạc, tôi thật sự chẳng còn cách nào...". Giọng Mạnh Kiệt nhỏ dần: "Sau đó, đến khi tôi có năng lực rồi, không cần dựa vào bất kỳ người nào nữa, thì tôi chẳng tìm được bà ấy.".
Hoa Thần Vũ chìm đắm trong lời Mạnh Kiệt, tim như xoắn lại, nghĩ tới đứa nhỏ, cảm giác đau lòng bỗng dấy lên.
"Nhiều năm như vậy, tôi rất có lỗi với mẹ con Tử Khôn, cũng luôn thầm nhủ nếu tìm được họ, bất luận thế nào cũng phải cho họ một cuộc sống thật tốt. Đáng tiếc... tôi không đợi được ngày ấy...". Mạnh Kiệt thở dài: "Thầy Hoa, tôi hi vọng thầy có thể giúp chuyển lời đến Tử Khôn, vì tôi biết, mẹ Tử Khôn chưa từng oán hận tôi. Bà ấy chỉ vì quá hiểu chuyện, không muốn liên lụy đến tôi thôi. Tôi là một người đàn ông, tuy có trách nhiệm với sự nghiệp của mình, nhưng lại chẳng làm tròn trách nhiệm với mẹ con họ... Nhưng dù thế nào thì... tôi đều hi vọng Tử Khôn có thể vui vẻ hạnh phúc mà trưởng thành, đừng mãi sống trong bóng tối cùng oán hận.".
"Ngài yên tâm, Mạnh ba ba.". Hoa Thần Vũ dùng sức gật gật đầu: "Tôi nhất định sẽ truyền đạt những câu hôm nay ngài nói với Tử Khôn. Cậu ấy là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, rất chín chắn, cũng rất tài hoa. Tôi sẽ luôn giúp đỡ cậu ấy thực hiện lý tưởng của bản thân.".
"Xin nhờ thầy Hoa vậy.". Khuôn mặt Mạnh Kiệt lại treo ý cười: "Lần này mọi người cứ xem như đi du lịch đi, tập đoàn chúng tôi khai thác rất nhiều hạng mục trò chơi, cả những buổi trình diễn quy mô lớn nữa. Nếu mọi người đồng ý, các bạn sinh viên trong Học viện Âm nhạc cũng có thể lên sân khấu biểu diễn.".
"Khách khí quá, thật sự vô cùng cảm ơn ngài.". Hoa Thần Vũ lập tức vui mừng: "Tôi mang theo vài học trò, tuy không nhiều nhưng đều rất tài năng, với họ mà nói cũng xem như rèn luyện đi.".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro