Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Đó là một buổi sáng ngập nắng.

Hoa Thần Vũ đang ngồi trong bếp dùng điểm tâm với Mạnh Tử Khôn, vì cả hai đều lười nên chỉ phết mứt hoa quả với bánh mì lát. Điện thoại của anh bỗng rung liên tục. Cầm lên nhìn nhìn, lại là chủ nhiệm gọi cho anh.

Cứ nghĩ quá trình dạy học xảy ra vấn đề gì, Hoa Thần Vũ bắt máy. Mạnh Tử Khôn ngồi đối diện đang ngậm bánh mì cũng đần mặt ra.

"Chủ nhiệm? Có chuyện gì à?".

"Thầy Hoa, hôm nay thầy rảnh không? Có thể đến trường một chuyến không?".

Chủ nhiệm hình như chưa từng tìm gặp riêng Hoa Thần Vũ bao giờ, cũng chẳng biết là chuyện gì nghiêm trọng tới vậy.

Anh đặt điện thoại xuống, nói với Mạnh Tử Khôn rằng mình cần đến trường một chuyến, đứa nhỏ nghe thế, ném bánh mì, bước ra cửa, đổi giày.

"Vừa khéo em hẹn Triệu Thiên Vũ cùng ăn cơm, đi chung chứ?".

Hai người một lớn một nhỏ tới trường. Hoa Thần Vũ trực tiếp đến phòng giáo vụ. Mạnh Tử Khôn ngồi xổm bên cạnh bồn hoa ngoài cổng trường, vừa bấm điện thoại vừa đợi.

Rất hiếm khi một mình tới phòng giáo vụ, Hoa Thần Vũ bỗng có cảm giác học sinh bị tra hỏi. Đứng ngoài cửa kính nhìn vào, anh thấy thầy chủ nhiệm an vị trên ghế làm việc, cúi đầu chẳng biết đang xem cái gì.

Gõ gõ cửa bước vào, Hoa Thần Vũ lịch sự khom người chào hỏi.

"Chủ nhiệm.".

"Thầy Hoa à, đến đây, mời ngồi.". Biểu hiện của chủ nhiệm thoạt nhìn không được tự nhiên, dọa Hoa Thần Vũ sợ đến mức bước chân bất giác chậm lại, muốn lướt nhanh tới cái ghế đối diện bàn làm việc.

"Thầy còn nhớ lần trước tập đoàn Mạnh Cổ đến trường chúng ta quyên góp không?". Chủ nhiệm đi thẳng vào vấn đề.

Hoa Thần Vũ gật đầu. Chẳng phải công ty của anh trai Mạnh Tử Khôn sao?

"Mạnh tổng bảo tập đoàn của họ ở Malaysia vừa khai phá một hạng mục mới, muốn mời thầy đi du lịch, còn nói có thể mang theo vài học sinh...".

Hoa Thần Vũ ngẩn người.

"Hả? Chuyện này...".

"Tôi biết, chuyện này quả thật hơi đường đột.". Chủ nhiệm đặt tập văn kiện sang một bên: "Theo lý mà nói cũng chẳng cần phải nhờ tôi mới báo được cho thầy chuyện này, tôi thấy Mạnh tổng hình như rất quen thầy mà.".

"... Cũng được...". Rất quen sao? Hoa Thần Vũ chẳng thể nói rõ, anh chỉ không thích Mạnh Tử Thạc thân mật quá với mình.

"Ừm, tôi hỏi ý kiến Mạnh tổng rồi, hạng mục đó của họ ngoại trừ du lịch còn có quy hoạch xây dựng cơ sở giáo dục, khả năng là định trong khuôn viên làm một trường đại học, mời thầy qua chắc để nghiên cứu gì đó...".

Nghe đến hai chữ "nghiên cứu", Hoa Thần Vũ càng bối rối hơn, tuy vậy anh cũng không dám thất thố trước mặt chủ nhiệm, chỉ hơi tròn mắt: "Trong Nhạc viện, giáo viên giàu kinh nghiệm hơn tôi có rất nhiều... Sao lại tìm tôi?".

"Có lẽ vì hai người quen biết mà? Nhưng mà tôi thấy ... kiểu quy hoạch này đâu phải ai muốn làm thì làm, dù hiệu trưởng có đến cũng chưa chắc chỉ huy nổi. Tuy vậy... nếu Mạnh tổng đã điểm tên thầy rồi, thầy cứ xem như đi nghỉ phép đi, mang theo vài học sinh là được.".

Hoa Thần Vũ càng nghe càng cảm thấy chủ nhiệm hình như bị Mạnh Tử Thạc bỏ bùa rồi, càng nói càng thiên vị cậu ta. Hoa Thần Vũ suy tư, nghĩ không ra lý do từ chối, nheo mắt lại, hỏi một vấn đề vô cùng thực tế: "Vậy... Lộ phí?".

"Mạnh tổng bảo phí sinh hoạt của thầy và học sinh đều do tập đoàn chi trả.". Chủ nhiệm tựa vào ghế: "Ai, ngẫm kĩ lại... đây cũng là chuyện rất tốt đấy chứ.".

Hoa Thần Vũ chớp mắt, sau đó nghiêng đầu, rồi lại gật đầu một cái.

"Hình như thế.".

Được đi chơi, còn chẳng cần bỏ tiền... Đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này... tốt thật đấy...

***

Mạnh Tử Khôn đang cực kỳ cao hứng ngồi xổm trên bồn hoa đánh "Vương Giả Vinh Diệu", Triệu Thiên Vũ cầm theo bình nước đã bước tới.

Xa xa liền thấy đứa nhỏ tay dài chân dài kia bày bộ dạng hưng phấn lại căng thẳng, nghệ sĩ già nhướng mày "chậc chậc", trực tiếp vung nước lên mặt cậu ta.

"Ái ái ái!". Mạnh Tử Khôn lảo đảo ngã vào bồn hoa.

"Cậu tìm tôi ra đây chỉ để nhìn cậu chơi game à?". Triệu Thiên Vũ vừa gặp đứa nhỏ này liền nóng người.

Đỉnh đầu còn vương lá cây, Mạnh Tử Khôn chẳng nhiều lời lập tức đứng lên, nháy mắt dùng chiều cao áp chế hẳn.

"Nghe nói cậu đánh anh tôi một quyền?".

Triệu Thiên Vũ ngước đầu nhìn thằng nhóc cao muốn chết này, cảm giác cổ hơi đau.

"... Đúng đấy.".

Vậy nên Mạnh Tử Khôn đến đây đòi lại công bằng cho anh trai à? Triệu Thiên Vũ có chút nghĩ không thông, nếu như đứa nhỏ này thật sự muốn giúp anh ta nói chuyện... cậu thề nhất định sẽ cướp thầy Hoa về!

Mạnh Tử Khôn mở to cặp mắt tròn tròn, tay phải vỗ vai Triệu Thiên Vũ.

"Huynh đệ... đánh hay lắm!".

"... Hả?". Nghệ sĩ già kinh hãi.

"Tôi từ sớm đã thấy anh ta chướng mắt rồi, thật muốn tạt rượu vào mặt anh ta, tên khốn kiếp!". Mạnh Tử Khôn bắt đầu khoa tay múa chân chửi bới chính anh trai cậu. Triệu Thiên Vũ trợn trừng mắt, cứ nghĩ mình chưa tỉnh ngủ, thật muốn bảo rượu cũng tạt rồi, tuy chẳng phải vào mặt nhưng đại khái cũng tạt lên một bộ đồ không dễ giặt.

Triệu Thiên Vũ định bảo Mạnh Tử Khôn đừng có nhảy múa như tên ngốc nữa, chợt Hoa Thần Vũ đang tản bộ xuất hiện trước mặt hai người họ.

"Thầy Hoa?". Triệu Thiên Vũ cười trộm.

Mạnh Tử Khôn xoay người, Hoa Thần Vũ vừa khéo cũng thấy cậu.

"Đều ở đây à? Có một tin tốt muốn báo cho mấy em.". Hoa Thần Vũ chen vào giữa hai đứa nhỏ, bộ dạng vô cùng thần bí, còn quan sát xung quanh.

"Tin tốt gì?".

"Du lịch nước ngoài miễn phí, có trò chơi có đồ ăn ngon, mấy đứa nói xem ngoài hai em ra thầy nên rủ thêm ai nữa?". Hoa Thần Vũ vươn tay khoác lên vai hai đứa nhỏ, Mạnh Tử Khôn vô cùng phối hợp khom người xuống.

"Rủ ai? Thầy Hoa, thầy mời tụi em đi du lịch?". Triệu Thiên Vũ nhẩm tính, nếu Hoa Thần Vũ mời họ ra ngoài chơi... Mạnh Tử Khôn tránh không được rồi, cậu thấy chẳng cần mang thêm ai nữa đâu.

"Không phải thầy mời, có người mời, nhưng chúng ta không cần bỏ tiền, hứng thú không?". Hoa Thần Vũ mở to mắt.

Mạnh Tử Khôn và Triệu Thiên Vũ nhìn nhau, tựa hồ đều nghĩ tới ai đó...

***

Cảnh tượng ba người cùng ngồi ăn cơm vẫn rất... hài hòa...

Triệu Thiên Vũ một mình chiếm cả chiếc ghế, không ngừng không nghỉ gắp rau gắp thịt cho Hoa Thần Vũ. Mạnh Tử Khôn đúng là chẳng lên tiếng, vừa ăn vừa nhìn xem trong bát Hoa Thần Vũ thiếu cái gì rồi lập tức gắp cho anh.

Được hai đứa nhỏ chiếu cố, cảm giác... có chút vi diệu...

Hoa Thần Vũ thầm nghĩ, anh cũng đâu phải con nít ba tuổi... sao đều gắp đồ ăn cho anh thế?

Nhưng nhìn hai người họ hòa thuận hiếm thấy... thầy Hoa quyết định cứ tiếp tục làm một đứa con nít ba tuổi đi.

***

Ăn xong bữa cơm, Triệu Thiên Vũ đạp đạp chân Mạnh Tử Khôn.

Đứa nhỏ ghét bỏ trừng nghệ sĩ già một hồi, đối phương liền đập tiền lên bàn.

"Bên kia đường có một tiệm bán kem, cậu đi mua hai cây đem về đi.".

Mạnh Tử Khôn nhìn tiền, lại nhìn Triệu Thiên Vũ, trợn mắt: "Sao tôi phải đi... Cậu muốn ăn thì tự đi mà mua!!!".

Hoa Thần Vũ lấy cùi chỏ chọc chọc Mạnh Tử Khôn: "Tử Khôn, anh cũng muốn một cây.".

Đứa nhỏ thấy ánh mắt thầy Hoa ánh lên nét tham ăn, lập tức cầm tiền chạy đi.

Triệu Thiên Vũ thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là lời thầy Hoa có trọng lượng, cậu buông đũa xuống, chăm chú nhìn anh.

"Thầy, người mời thầy đi du lịch... là Mạnh Tử Thạc?".

Trừ người này ra ai dám chơi lớn như vậy, đã thế còn chỉ đích danh Hoa Thần Vũ. Triệu Thiên Vũ nghĩ nhất định tám chín phần là anh ta.

Thật ra Hoa Thần Vũ biết Triệu Thiên Vũ đuổi khéo Mạnh Tử Khôn là muốn hỏi anh chuyện này. Anh cũng đặt đũa xuống, ngước mắt lên, khẽ gật đầu một cái.

"Cái tên này... nhất định chẳng có ý tốt gì!". Triệu Thiên Vũ khinh thường nheo mắt: "Mạnh Tử Khôn vẫn còn là một đứa nhỏ, từ sáng đến tối cứ ngu ngu ngốc ngốc, em thấy thầy nên mang nhiều học sinh đi thì tốt hơn.".

Hoa Thần Vũ híp mắt, giả bộ ra dáng oan ức: "Nghe em nói kìa... thầy cũng đâu phải nữ sinh.".

Triệu Thiên Vũ ánh mắt lay động, cúi người về phía trước, giọng điệu so với vừa nãy càng dịu dàng hơn.

"Nhưng em muốn bảo vệ thầy.".

Hoa Thần Vũ nhìn ánh mắt nồng nhiệt kia, dần lùi lại, cúi đầu thoáng suy tư, lần nữa bày ra khuôn mặt tươi cười.

"Cám ơn em. Với thầy mà nói, thầy càng hi vọng em chăm sóc tốt bản thân mình.".

Thầy Hoa vẫn cứ ôn nhu như thế. Triệu Thiên Vũ thầm nghĩ, như vậy là cậu đã thấy thỏa mãn lắm rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro