Chương 46
Đoạn nhạc dạo vừa vang lên, toàn đại sảnh đều cảm thấy có chút quen thuộc.
Mạnh Tử Khôn chăm chú nhìn Hoa Thần Vũ, nghe mấy người bên cạnh đang thì thầm cái gì mà "Contra".
Hoa Thần Vũ vén mũ trùm xuống lộ ra khuôn mặt thanh tú, nhưng đôi mắt lại mang theo sát khí hoàn toàn bất đồng với diện mạo. Ngồi xổm bên rìa sân khấu, tay anh tạo thành hình cây súng.
Màn hình hiện đầy đường sọc
Mật mã Contra của ta đột nhập vào quần đảo
Thiên thạch bí ẩn thức tỉnh nơi khoảng không khác
Ngón tay chỉ về góc hoàng hôn trên bản đồ
Đoạn rap này so với lúc đầu càng dồn dập, tiết tấu cũng nhanh hơn. Mạnh Tử Khôn quả thật không nói nên lời. Việc thầy Hoa có thể rap khiến cậu vô cùng kinh diễm, nhưng ca khúc này thật sự làm cậu thấy sợ.
Mạnh Tử Khôn chẳng mong Hoa Thần Vũ hát tiếp nữa, chỉ vì sợ mấy người ở đây sẽ mê mẩn anh mất...
Nhưng cậu vẫn muốn nghe nữa, muốn nhìn xem người trên sân khấu kia còn giấu bao nhiêu bí mật mà cậu không biết.
Thắng thua thành bại phất tay cười cười
Địch ta tranh phong chẳng còn quan trọng
Đối thủ quá ít khó mà cân nhắc
Ngươi và ta đều là số hiệu của cuộc sống
Mượn những mật mã không giống nhau nhưng cùng trạm thu
Cần gì phải bận tâm
Chẳng bằng hạ nấm đấm xuống
Đến rót một ly Tequila Royal Salute
Ca khúc kết thúc. Mạnh Tử Khôn nhìn Hoa Thần Vũ đưa lưng về phía khán giả, ngực phập phồng kịch liệt, có thể tưởng tượng lúc anh hát bài này đã gắng sức cỡ nào. Trần Mộc Lương ngồi trước cây piano liền đứng lên, chạy tới ôm chầm Hoa Thần Vũ.
Cô bé nãy giờ vẫn đứng xem bên tay phải sân khấu ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
"Mama, người kia là Vũ ca ca phải không?".
Hoa phu nhân khó tin quan sát bóng lưng Hoa Thần Vũ, trong đầu toàn là hình ảnh lúc đứa trẻ này biểu diễn.
Cả đại sảnh tràn ngập tiếng hoan hô, còn có người bảo họ quay lại sân khấu làm thêm một bài, nhưng Trần Mộc Lương và Hoa Thần Vũ đều biết... giờ mà còn không chạy nữa là bị bảo vệ túm đó!!!
Ném micro nhảy xuống sân khấu, Hoa Thần Vũ cảm giác có người chạy tới ôm chầm mình vào lòng. Anh ngẩng đầu lên muốn nhìn xem là ai, liền đối diện với đôi mắt quen thuộc của Mạnh Tử Khôn.
"Theo em.".
Anh nghe đứa nhỏ nói một câu như chặt đinh chém sắt, liền đó đã bị nắm cổ tay chạy đi rồi.
Trần Mộc Lương vừa định bảo ở đâu chui ra tiểu tử da đen mà còn cướp người, cp Khôn Hoa đã chạy tới cửa.
Mạnh Tử Thạc cấp tốc chỉ huy vệ sĩ ở hiện trường cản lại, vừa đi được vài bước liền bị nhân viên phục vụ bên cạnh lao ra tạt Champagne lên người.
"Cậu!". Anh trai ưu tú giọng điệu vô cùng tức giận, nhưng thấy Triệu Thiên Vũ đang cản trước mặt, còn trừng mắt với mình.
"Mạnh tiên sinh, đừng đuổi theo chứ.". Triệu Thiên Vũ ném cái khay trong tay xuống đất, bày vẻ mặt "thách anh làm khó dễ được tôi".
Mạnh Tử Thạc nhớ cậu sinh viên này từng đánh mình một quyền, cũng chẳng quan tâm đến bộ vest đã bị ướt, liếc mắt nhìn về phía cửa chính.
***
Hoa Thần Vũ thật sự rất hiếm khi thấy ai cao như Mạnh Tử Khôn.
Đương nhiên, cao hơn Mạnh Tử Khôn, trong mắt anh chính là người khổng lồ.
Ngay lúc đứa nhỏ kéo anh chạy đến cửa, Hoa Thần Vũ thầm nghĩ cứ đà này nên bảo Mạnh Tử Khôn lao tiếp tới thang máy, nhưng giữa đường bỗng đâu xuất hiện hai người đàn ông một mét chín vận âu phục, quả thật dọa anh sợ hết hồn.
Mạnh Tử Khôn cảm giác phía trước có bóng người, ngẩng đầu lên, tàn bạo lườm họ.
"Tránh đường cho ta!".
Như một chú sói con hung hãn, cậu gầm lên, ngữ khí phẫn nộ đến cực điểm, đến cả Hoa Thần Vũ cũng ngẩn ra.
"Nhị thiếu gia, đừng ầm ĩ nữa.". Vệ sĩ bình tĩnh trả lời, tay vươn ra như định túm Hoa Thần Vũ đứng đằng sau.
Mạnh Tử Khôn xoay người, ôm Hoa Thần Vũ vào lòng.
"Cút ngay!!!".
Trong khung cảnh hỗn loạn bỗng xuất hiện một người đàn ông trung niên, ông bình tĩnh bước đến trước mặt Mạnh Tử Khôn, Hoa Thần Vũ nghe người đó gọi tên đứa nhỏ:
"Tử Khôn... Con thật sự không muốn ở lại sao?".
Toàn thân bị ôm trong lồng ngực ấm áp, Hoa Thần Vũ chẳng thể nào quay lại nhìn, nhưng nghe giọng nói này... chắc là cha của đứa nhỏ rồi...
Mạnh Tử Khôn lần nữa ngẩng đầu, cậu nghiêm túc nhìn vào ánh mắt tha thiết của cha ruột, một chút cũng chẳng do dự.
"Không muốn!".
Ánh mắt Mạnh Kiệt nhạt dần.
"Con đi đi...". Ông nhìn bóng lưng Hoa Thần Vũ, tựa hồ nhận ra điều gì đó.
Được cho phép, đứa nhỏ lập tức kéo Hoa Thần Vũ bắt đầu chạy.
Những vị khách mời còn ở lại... không hẹn mà cùng phát hiện vị đổng sự tập đoàn Mạnh Cổ này... trên mặt hiện lên nét lạc lõng chưa từng có...
***
Chuyện xảy ra tối nay... thật sự có thể dùng từ "điên cuồng" để hình dung...
Đứa nhỏ chạy mệt rồi, dừng chân giữa cây cầu lớn, nắm chặt lan can mà thở gấp. Hoa Thần Vũ nhìn đứa nhỏ một thân trang phục nghiêm túc quá đáng, không nhịn được cười trộm.
Mạnh Tử Khôn liếc sang.
"Thầy Hoa... Anh cười cái gì?".
"Tử Khôn, vừa nãy em thật sự vô cùng soái!". Mỗi khi khen ngợi Hoa Thần Vũ đều có gì nói đó. Anh nhớ lại lúc cậu kéo mình ra khỏi cái thế giới toàn những khuôn mặt dối trá kia, cả cảm giác an toàn quen thuộc khi đứa nhỏ ôm mình... khiến anh thấy cả hai rất giống đang đóng phim điện ảnh...
Mạnh Tử Khôn ngẩn người một lát, lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
"Màn biểu diễn của anh em kinh ngạc lắm đó.". Rõ ràng lúc hát tình ca thâm tình như thế, vậy mà đổi thành bài hát này lại mê người đến đòi mạng.
Hoa Thần Vũ híp mắt, nắm cổ tay đứa nhỏ. Tối nay Mạnh Tử Khôn đặc biệt ăn diện một chút, so với dáng vẻ thẹn thùng thường ngày, hiện tại cậu rất giống hoàng tử nhỏ.
"Mấy việc đó không quan trọng.". Anh nhẹ nhàng trả lời, giọng nói dịu dàng ôn nhu: "Quan trọng là em đã về bên cạnh anh rồi.".
Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay áp lên mặt mình, Mạnh Tử Khôn híp mắt, cảm giác gánh nặng toàn thân đều được gỡ xuống. Cậu dang tay ôm eo Hoa Thần Vũ, cằm gác trên vai đối phương, như con búp bê cỡ lớn treo trên người anh.
Hoa Thần Vũ vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, nhẹ nhàng hít vào mùi hương thanh mát của cậu.
Anh nghe Mạnh Tử Khôn kề vào lỗ tai mình, dùng thanh âm khàn khàn thấp giọng nói:
"Chúng ta về nhà đi.".
***
Mạnh Tử Thạc nhìn cha chầm chậm bước về phía mình, cau mày muốn hỏi tại sao ông lại làm vậy, nhưng Mạnh Kiệt chỉ bảo chương trình tiếp theo cứ xử lý như bình thường là được, chẳng nói gì nữa đã biến mất trong đám người.
Cách đó không xa có một người đàn ông mập mạp mặc vest đi tới, đầu tiên trừng Triệu Thiên Vũ, vừa nhìn thấy Mạnh Tử Thạc liền vội vàng xin lỗi.
"Giám đốc, thật sự xin lỗi, hôm nay chẳng đủ nhân lực nên tạm thuê thêm hai phục vụ, quấy rầy đến ngài, thật xin lỗi!".
Triệu Thiên Vũ đứng tại chỗ mắt trợn trắng, tên kia bỗng dùng sức vỗ vai cậu.
"Còn không nhanh đi đi, đừng hòng cầm tiền lương!".
"Ông tránh ra!". Nghệ sĩ già căn bản chẳng để tên giám đốc hậu cần này vào mắt, tiến lên một bước, đứng trước mặt Mạnh Tử Thạc.
"Mạnh Tử Khôn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lúc này rồi anh cũng nên nói rõ chứ nhỉ?". Đây là điều Triệu Thiên Vũ chưa hiểu, dù sao Mạnh Tử Khôn không nhắc gì đến thân thế với cậu, nếu chẳng phải Hoa Thần Vũ bảo Mạnh Tử Thạc là anh trai cậu ta, chắc đến giờ cậu vẫn còn tưởng Mạnh Tử Khôn là con hiệu trưởng nữa...
Vẻ mặt Mạnh Tử Thạc không được tốt lắm, liếc nhìn nam sinh gầy gầy cao gần bằng Hoa Thần Vũ, cũng chẳng buồn mở miệng, xoay người rời đi.
"Hey! Tôi nói anh...". Triệu Thiên Vũ kêu mấy câu nhưng không ai đáp lại cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro