Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Nhân viên biểu diễn của tiệc rượu đương nhiên khỏi phải đi cửa chính, Trần Mộc Lương dẫn Hoa Thần Vũ lẻn vào từ cửa bên cạnh, vòng qua thang máy khách sạn, bước vào thang máy chuyển hàng.

Cửa thang máy mở ra, Hoa Thần Vũ phát hiện chỗ này cách đại sảnh khá xa, bên tay phải là khu ghế sô pha dùng để nghỉ ngơi, xung quanh tấp nập người, nom có vẻ như nơi phía sau sân khấu.

Trần Mộc Lương ra hiệu Hoa Thần Vũ đi theo mình, sau đó bước tới bên cạnh một người phụ nữ ăn mặc già dặn đang mang tai nghe.

"Mấy người mau mau vào hậu đài chuẩn bị đi, xong xuôi thì đến đây để tôi xác nhận thứ tự.". Có vẻ là tổng phụ trách buổi biểu diễn, cô ta đang giục mấy mỹ nữ chân dài ra phía sau sân khấu.

Trần Mộc Lương chỉnh cổ áo một hồi, kéo Hoa Thần Vũ đến trước mặt cô ta.

"Ai dza.". Người phụ nữ quay đầu lại suýt chút va vào Trần Mộc Lương: "Hai cậu ở tiết mục nào thế?".

"Tôi diễn tấu piano, đây là trợ lý của tôi.". Trần Mộc Lương giọng điệu siêu tự nhiên, còn vỗ vỗ vai Hoa Thần Vũ.

Có lẽ thấy Trần Mộc Lương trả lời tự nhiên quá, cộng thêm vẻ mặt vô cùng manh của Hoa Thần Vũ, cô ta nhìn cuốn sổ trong tay mình một lát: "Được rồi, mau ra phía sau chuẩn bị đi.".

Cứ vậy thuận buồm xuôi gió trà trộn vào hàng ngũ biểu diễn, Hoa Thần Vũ quả thật rất muốn cho Trần Mộc Lương 100 like.

Nhưng dù có lẫn vào được cũng không thể bay thẳng đến đại sảnh của tiệc rượu. Hoa Thần Vũ dự định lát nữa theo lịch chương trình lẻn đi vào, Trần Mộc Lương bỗng kéo anh đến một nơi hẻo lánh, vẻ mặt vô cùng thần bí.

"Hoa Hoa, đến cũng đến rồi, cậu không nghĩ nên chơi trò kích thích chút sao?".

Hoa Thần Vũ trừng mắt, chẳng hiểu ý bạn tốt là gì.

Trần Mộc Lương móc ra từ trong ví một cái USB.

"Demo tôi để ở đây. Hôm nay chẳng phải vừa khéo có cơ hội đứng trước mặt đám người này, cố gắng mà thổ tào họ.".

Hoa Thần Vũ nhìn USB trong tay bạn tốt, anh nhớ toàn bộ giai điệu và ca từ bài "Người Nhàm Chán", mặc dù khả năng thuộc lời của anh không được tốt lắm, nhưng bài hát này lại ghi sâu vào đầu anh.

Trong lòng có thanh âm đang thúc giục anh đồng ý lời đề nghị. Hoa Thần Vũ ngước lên, nhìn chằm chằm Trần Mộc Lương, ánh mắt kiên định.

"Được, chúng ta đại náo một lần.".

"Nhưng bộ đồ này của cậu không ổn lắm...". Trần Mộc Lương đánh giá nguyên cây vest của Hoa Thần Vũ: "Để tôi xem tìm đâu giúp cậu bộ khác.".

"Không thành vấn đề. Chỗ này gần nhà Hải ca." Hoa Thần Vũ wink wink: "Hai mươi phút tôi quay lại liền.".

***

Đại sảnh tiệc rượu.

Từ xa nhìn sang nổi bật cậu nam sinh thanh tú chiều cao mét tám sáu vận một thân vest xám. Cậu hờ hững tựa vào bàn, tay cầm ly Champagne, khỏi nói đến việc thu hút chú ý đến cỡ nào. Mái tóc mềm mại mọi khi hôm nay được tạo hình đơn giản, bên dưới mái tóc cong vòm trăng là cặp chân mày anh khí, song mọi người có thể thấy vẻ mặt của cậu... chẳng ra làm sao cả...

Cứ như người ta thiếu nợ cậu ta năm triệu ấy...

Mạnh Tử Khôn nhìn chằm chằm sân khấu, trong đầu cứ nghĩ cách làm sao cắt đuôi hai tên vệ sĩ một mét chín mà Mạnh Tử Thạc đặc biệt phái tới "bảo vệ" cậu kia.

Đúng, không sai, một mét chín...

Mạnh Tử Thạc tên vương bát đản!!!

Trong lòng đang dùng roi quật chết anh trai khó ưa kia, người trong đầu liền nhảy ra ngoài, Mạnh Tử Thạc đã đứng trước mặt cậu.

"Tử Khôn?".

Đứa nhỏ lảo đảo một hồi.

"Cái gì?!?". Tức giận hỏi.

Mạnh Tử Thạc nhíu mày: "Đừng chỉ đứng ngắm cảnh, tản bộ với anh, anh dẫn em đi gặp mặt mọi người.".

Mạnh Tử Khôn nén kích động muốn tạt rượu vào mặt người này.

"Không đi, tôi thích đứng đây.".

Anh trai ưu tú tỏ vẻ chẳng thèm làm khó dễ em.

"Được rồi, vậy em ở đây, đừng chạy lung tung đó.".

Mạnh Tử Thạc quay người, Mạnh Tử Khôn bắt đầu nhắm cái gáy của anh ta chém chém chém vào không khí, nhe răng trợn mắt.

Từ giờ đến lúc bắt đầu bữa tiệc còn rất lâu. Mạnh Tử Khôn tựa vào cột suy nghĩ miên man. Nếu chạy không thoát, vậy thì lúc lên sân khấu nên nói cái gì, cố gắng khinh bỉ lũ răng vàng này à?

Mạnh Tử Khôn soạn bản thảo đến mức lông mày tụm lại một chỗ, mãi đến khi bên cạnh có người huých huých cánh tay cậu.

"Này.".

"Đừng làm phiền tôi!". Mạnh Tử Khôn thiếu kiên nhẫn, vừa định tức giận liền thấy Triệu Thiên Vũ ăn mặc như nhân viên phục vụ đứng trước mặt cậu.

"... ĐM...". Đứa nhỏ choáng váng: "Triệu Thiên Vũ? Cậu cậu cậu cậu cậu vào đây bằng cách nào?".

Nghệ sĩ già nhíu mày, giơ khay Champagne trong tay lên.

"Đến đây, làm một ly.".

Nhìn tên này nghiêm túc làm công việc phục vụ, Mạnh Tử Khôn lườm cậu ta.

"Uống cái rắm!".

"Tôi nói cậu mất tích hết mấy ngày, ra là ở đây chơi à?". Triệu Thiên Vũ oán Mạnh Tử Khôn.

"... Đến đến đến, hai ta đổi quần áo, tự cậu chơi đi.". Mạnh Tử Khôn nghe xong muốn đánh người.

"Tiệc rượu kiểu này quả thật chẳng dễ trà trộn vào, nếu không phải thiếu phục vụ, tôi cũng chẳng thể đứng đây gặp cậu đâu.". Triệu Thiên Vũ vừa nói vừa kiểm tra xung quanh.

Mạnh Tử Khôn cúi đầu, đáy mắt có chút thất vọng.

"Cậu đến rồi... Chắc thầy Hoa cũng biết chuyện của tôi nhỉ?".

"Biết, Mao Bất Dịch nói cho thầy biết.". Triệu Thiên Vũ nhỏ giọng trả lời: "Nhưng tôi không biết thầy ấy có đến không.".

Chợt phát hiện có người chú ý họ, Triệu Thiên Vũ chân như bôi dầu nhanh chóng lẻn đi. Mạnh Tử Khôn nâng ly, trong lòng hơi khó chịu.

Thầy Hoa... Anh ở đâu vậy?

***

Lại qua gần nửa tiếng, đồng hồ nơi đại sảnh chỉ đúng tám giờ.

Toàn bộ căn phòng dần tối lại, chỉ có chính giữa sân khấu là được chiếu sáng. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào mỹ nữ tóc dài mặc váy ngắn trên sàn nhảy, cô nâng violin, cung đàn chầm chậm kéo dây tạo giai điệu duyên dáng, bỗng tiếng nhạc đệm nổi lên, cả đại sảnh đều bị âm thanh vừa mạnh mẽ vừa nhiệt huyết này kích động.

Nhìn đám người không ngừng vỗ tay reo hò khen hay, Mạnh Tử Khôn bắt đầu quan sát xung quanh.

Tối thế này... cơ hội chạy trốn chẳng phải quá tốt rồi sao?

Mạnh Tử Khôn ném Champagne qua một bên, cúi đầu mò mẫm trong đại sảnh, còn chưa chạy tới cửa, tiếng violin bỗng ngừng lại, thay vào đó là âm thanh của dương cầm. Ánh đèn soi rọi vừa khéo chiếu trên người cậu.

Trong lòng mắng mười ngàn câu MMP, Mạnh Tử Khôn cõng chùm sáng kia. Cậu chợt phát hiện ánh sáng cũng không hẳn hướng về phía cậu, toàn bộ đều tập trung vào người đội mũ trùm đầu nơi cửa đại sảnh.

Trần Mộc Lương đã đứng trên sân khấu đàn khúc nhạc dạo nhiều lần lắm rồi, liếc mắt liền thấy Hoa Thần Vũ đúng hẹn chờ ở cửa lớn, anh liền nhếch môi cười tà mị.

Mọi người chẳng biết xảy ra chuyện gì, cứ tưởng hôm nay chuẩn bị một tiết mục bất ngờ.

Nhìn mấy trăm tầm mắt háo hức tập trung vào người mình, Hoa Thần Vũ kề micro lên miệng, vừa cất giọng liền thay đổi vẻ mặt, một câu hát đấm thẳng lòng người.

Theo từng bước chân của Hoa Thần Vũ, mọi người tự động nhường đường, ánh đèn vẫn đuổi theo anh.

Giữa đám nhân sĩ thượng lưu vận vest sang trọng thình lình xuất hiện một chàng trai trùm mũ, hiển nhiên sáng nhất toàn đại sảnh.

Quan trọng hơn là, anh dùng thanh âm vô cùng có từ tính, bật lên những câu chữ tưởng như trần trụi nhất:

Quá nhiều lời thừa chẳng dính dáng đến tình cảm

Quá nhiều hành động đều bắt đầu từ hoàn cảnh

Tựa hình phạt tàn khốc của người lớn đối với đứa trẻ đang trưởng thành

Với lý do buộc một tâm hồn tuổi 15 phải lý trí hơn cả người lớn

Những đạo lý kia chúng ta đã nghe từ nhỏ

Lớn lên rồi không thể không nghe vận mệnh an bài

Mạnh Tử Khôn quên mất bản thân muốn chạy trốn. Cậu nhìn Hoa Thần Vũ lướt qua trước mặt mình. Dáng vẻ người ấy nhập tâm hát... lại chẳng giống Hoa Thần Vũ mà cậu từng quen biết. Dưới lớp mũ trùm, anh càng trở nên mị hoặc, xung quanh tựa hồ tản ra cảm giác nguy hiểm, khiến người muốn đến gần mà chẳng dám vươn tay.

Bạn bè!

Sau khi say thì chửi rủa thế giới này không công bằng

Tổ hợp sắp xếp đến nực cười khiến tôi nhớ lại

Cảnh tượng khi đó ba mẹ chia tay

Còn tôi giơ cao bảng điểm, miễn cưỡng bày vẻ mặt bình tĩnh

Bố mang nhiều tiền như thế

Rốt cuộc là đi làm ăn hay là du lịch vậy?

Trần Mộc Lương chăm chú nhìn Hoa Thần Vũ, động tác trên đàn piano chẳng ngừng lại mà càng hào hứng hơn.

Hoa Thần Vũ đứng trên sân khấu, cánh tay duỗi ra phía trước, câu trước đậm hơn câu sau, âm sắc dần dần lan rộng, khiến ca khúc càng thêm nặng nề.

Cãi đi!

Cuối cùng tôi cũng tìm được con đường thích hợp để tồn tại thôi

Luôn có những người nói thì hay mà bắt tay vào làm lại như tên đào ngũ

Qua cầu rút ván có tốt không?

Phàm là cuộc sống thì phải làm quen

Với những tình tiết hồi hộp đi kèm

Trong đầu tôi đều là mấy kiểu biểu cảm và lời nói

Được thôi!

Tôi xem đủ rồi, thứ mục đích ích kỷ của những mối quan hệ gượng gạo

Tôi nghe đủ mấy lời nói dối thiện ý

Cái gọi là cá tính cũng chẳng phải do dạy dỗ thế nào

Ai đó giải thích xem tại sao thẻ người tốt lại phổ biến đến vậy?

Có được chúng lại như phán xét cả tính cách con người

Ca khúc vừa kết thúc, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.

Hoa Thần Vũ đứng trên sân khấu. Ánh đèn sáng lên. Nhìn những con người không quen biết phía dưới, anh quay đầu liếc mắt ra hiệu với Trần Mộc Lương.

Mạnh Tử Khôn cứ nghĩ anh sẽ nói gì đó, nhưng đoạn nhạc tiếp theo đã vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro