Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

Mấy ngày gần đây, mỗi lần lên lớp thầy Hoa đều mất tập trung. Đám học sinh hình như cảm giác được, nhưng chẳng ai dám đi hỏi.

Vất vả lắm mới đợi đến lúc tan học, Hoa Thần Vũ cúi đầu thu dọn tài liệu, chút xíu tâm tư cũng không đặt vào bài giảng.

Theo lời Mao Bất Dịch và Chung Dịch Hiên thuật lại, anh biết đại khái tình cảnh Mạnh Tử Khôn bây giờ.

Buổi họp báo cùng tiệc rượu kia sẽ cử hành vào thứ bảy. Anh muốn gặp đứa nhỏ cũng chỉ có cơ hội này.

Nhiều năm rồi chẳng về nhà chính, đột nhiên xuất hiện buổi tiệc như vậy, quần áo phù hợp để đi dự gì gì đó đều không có. Hoa Thần Vũ thầm nghĩ, chắc đến lúc tìm Trần Mộc Lương rồi.

Người tên Trần Mộc Lương này là tay guitar trong ban nhạc Hoa Thần Vũ từng tham gia. Sau này ban nhạc giải tán, dần dần ai cũng bắt đầu tìm nghề khác, chỉ có Trần Mộc Lương nhờ gia cảnh giàu có mà vẫn luôn lăn lộn trong công ty riêng, giữ một chức vị bù nhìn.

Hoa Thần Vũ cảm giác bản thân vẫn khá may mắn, tuy người nhà không đồng ý anh đi trên con đường âm nhạc này, nhưng ít nhất cuộc sống của anh vẫn còn liên quan đến âm nhạc. Trần Mộc Lương thì khác, chỉ có thể lựa chọn tầm thường, cho dù xem như một kiểu kháng cự nhưng chẳng phải nhân sinh đã bị giẫm nát từ lâu rồi sao...

Trần Mộc Lương thường đến mấy nơi như vũ hội hay tiệc rượu, nhất định sẽ có trang phục thích hợp cho anh mượn. Hoa Thần Vũ đầu tiên gọi điện đến người bạn tốt này hẹn thời gian, sau đó mang theo một đống rượu Trần Mộc Lương thích đến tìm cậu ta.

***

Bình thường nếu chẳng ở nhà chính của gia tộc thì đều sống trong chung cư xa hoa, ra nghênh đón Hoa Thần Vũ, Trần Mộc Lương vẫn giữ bộ dạng luộm thuộm như xưa, tóc nhuộm nâu, mặt gầy đi không ít.

"Wow, nhà cậu đúng là sạch sẽ hơn tôi nghĩ nha.". Hoa Thần Vũ vừa vào phòng liền quan sát xung quanh, trong ấn tượng của anh, Trần Mộc Lương là một con người lôi thôi lếch thếch, phòng ốc lộn xộn chỉ là chuyện thường ở phường.

Tay guitar tóc màu hạt dẻ nhận rượu whisky từ bạn tốt, cợt nhả:

"Thì chẳng phải vừa nghe cậu bảo muốn tới tôi liền cố ý tìm dì giúp việc đến dọn dẹp sao?".

Hoa Thần Vũ ngồi lên ghế sô pha.

"Đã lâu không nghe tin tức của cậu, vẫn còn buông thả à?".

Trần Mộc Lương xếp rượu lại cẩn thận rồi lượn đến chiếc ghế sô pha bên cạnh, móc từ trong ví ra một gói thuốc lá, đưa đến trước mặt anh.

Hoa Thần Vũ hơi liếc mắt, lắc đầu.

"Cậu đúng là thanh tâm quả dục, đến khói cũng chẳng hít.". Trần Mộc Lương bật hộp quẹt lửa.

Hoa Thần Vũ cười ngại ngùng.

"Không có tâm trạng.".

Mùi thuốc lá dần bao trùm không gian. Trần Mộc Lương nhớ ra nội dung Hoa Thần Vũ nói trong điện thoại.

"Quần áo quả thật không thành vấn đề, hai ta vóc dáng cũng khá giống, lát nữa cậu cứ thoải mái lấy.".

"Cảm ơn cậu, A Lương.".

"Khách sáo với tôi cái gì chứ...". Trần Mộc Lương buông lời, cách một làn khói dần hồi tưởng lại.

"Hoa Hoa, cậu có còn nhớ bản demo chúng ta làm lúc trước không?".

Bản demo kia đặt tên là "Người Nhàm Chán". Hoa Thần Vũ vẫn nhớ anh và Trần Mộc Lương lúc đó ở trong phòng, mất cả đêm mới hoàn thành bài hát. Bởi vì gia cảnh tương đồng, Trần Mộc Lương hiểu rõ những gì Hoa Thần Vũ miêu tả, bế quan hẳn một tuần lễ để viết lời cho ca khúc này.

Nhưng cuối cùng ban nhạc của họ lại không debut, bản demo cũng trở thành tác phẩm kỷ niệm...

Hoa Thần Vũ rất thích bài hát đó. Anh gật đầu, mong chờ nhìn về phía Trần Mộc Lương.

"Có muốn hát lại một lần không? Đàn guitar của tôi vẫn còn đó.".

Cùng bạn tốt ôn lại bài hát này, Trần Mộc Lương kinh ngạc phát hiện khả năng rap của Hoa Thần Vũ hoàn toàn chẳng kém đi chút nào, trái lại càng tinh tế hơn.

"Không hổ là giáo viên âm nhạc! Ngày ngày trừ ăn với ngủ ra thì cậu chỉ ngâm trong nhạc thôi hả?". Trần Mộc Lương ôm đàn, trêu chọc hỏi.

"Ha ha ha ha ha ha.". Tiếng cười to đặc trưng của thầy Hoa: "Dù sao tôi vẫn còn một đám học trò cần dạy, chẳng thể thụt lùi được.".

Trần Mộc Lương gật gật đầu: "Thật tốt. Có cơ hội chúng ta lại lên sân khấu biểu diễn!".

"Được đó. Quán bar của Nam ca lúc nào cũng hoan nghênh cậu.". Hoa Thần Vũ lém lỉnh nghiêng đầu.

***

Lo xong khâu quần áo cuối cùng đã tới thứ bảy.

Tập đoàn Mạnh Cổ ở mảng truyền thông quảng bá vô cùng mạnh. Tin tức buổi họp báo ban sáng vừa tung đã nóng bỏng tay, đầu tiêu đề các app trong điện thoại hầu như đều là tên hạng mục mới của tập đoàn Mạnh Cổ. Tuy vậy, những thứ đó chẳng phải điều Hoa Thần Vũ quan tâm, anh chỉ chờ đến tối lập tức thay trang phục, trà trộn vào bữa tiệc rượu, sau đó đi tìm Mạnh Tử Khôn.

Đã mấy ngày chưa được gặp đứa nhỏ, trong lòng Hoa Thần Vũ luôn có cảm giác không nói được thành lời.

Nhớ một người là chuyện vừa tốt đẹp vừa vô cùng khó chịu, giống như đói bụng rất nhiều ngày rồi mà chẳng có đồ ăn, anh sẽ uể oải, sẽ mệt mỏi, thậm chí còn buồn bực. Nhưng anh biết, tất cả những cảm giác này... chỉ cần gặp được Mạnh Tử Khôn... lập tức liền chuyển biến tốt lên.

***

Từ sớm đã đứng trước khách sạn năm sao tổ chức tiệc rượu, Hoa Thần Vũ nhìn bảo vệ cao to ngoài cửa. Bên kia đường cái đều là xe riêng của danh môn quý tộc và nhân sĩ thượng lưu. Khung cảnh ấy... cứ như đang xem bộ phim "Manhattan"...

Chẳng biết lần này có mời người từ tập đoàn giáo dục Hoa thị không... Tuy vậy, thân phận này đúng là lợi dụng được.

Dù từ trước đến nay Hoa Thần Vũ chưa từng thấy kiêu hãnh hay tự hào về xuất thân của mình, nhưng có thể sử dụng thì cũng chẳng đến nỗi vô dụng.

Chậm rãi bước vào xếp hàng, hôm nay Hoa Thần Vũ mặc vest đen, cổ áo đeo một chiếc nơ đen nạm kim cương, gọn gàng cao ráo, quả thật rất giống tiểu thiếu gia nhà ai.

Bảo vệ cầm máy tính bảng lịch sự hỏi thăm từng vị khách, mãi đến khi Hoa Thần Vũ lon ton tới trước mặt anh ta. Bảo vệ đầu tiên quan sát chàng trai sạch sẽ này, cong môi thành một nụ cười tiêu chuẩn.

"Chào ngài. Ngài là?".

Hoa Thần Vũ nhìn bảo vệ một chút, híp mắt lại cười ngốc.

"Tôi là đại diện tập đoàn giáo dục Hoa thị, tôi tên Hoa Thần Vũ.".

Bảo vệ gật đầu: "Vâng, tôi giúp ngài đăng ký. Phiền ngài trình thư mời.".

Hoa Thần Vũ ngẩn người, hai mắt mở to.

"Thư mời? Tôi... tôi làm mất rồi.".

Khuôn mặt bảo an vẫn giữ nụ cười lịch sự.

"Thế ngài tìm được thư mời rồi hãy trở lại đăng ký vậy. Vị tiếp theo.".

***

Mười phút sau.

Oan ức ngồi xổm trước cửa khách sạn, Hoa Thần Vũ tuyệt vọng bụm mặt.

Chẳng có thư mời anh còn đi cái rắm a!!! Kiểu tiệc rượu này luôn kiểm soát nghiêm ngặt, sẽ không tùy tiện cho người vào đâu! Dù có thân phận cũng phải trình thư mời. Chẳng có thư mời, chủ tịch cũng không bỏ qua...

Ngay lúc Hoa Thần Vũ hết đường xoay sở, Trần Mộc Lương từ bãi đậu xe đối diện bước qua.

"Ô, tôi còn tưởng là ai, chẳng phải Hoa Hoa sao?".

Nghe được âm thanh quen thuộc, Hoa Thần Vũ liền ngẩng đầu lên.

"A Lương?".

Sắp hợp nhất với bóng đêm, Hoa Thần Vũ ngồi xổm ở đó, bộ dạng vô cùng đáng thương, quả thật làm Trần Mộc Lương nhớ lại chuyện rất nhiều năm về trước.

Thế là anh ta ngồi xổm theo Hoa Thần Vũ, nhìn khách sạn đèn đuốc rực rỡ trước mặt.

"Sao chưa vào?".

"Tôi tính sai rồi, chẳng có thư mời, biết thế sớm làm giả một cái!". Thầy Hoa hối hận không kịp.

Đôi mắt Trần Mộc Lương nhờ ánh trăng mà càng trong hơn: "Muốn vào? Không phải đơn giản thôi à? Kiểu tiệc rượu này chẳng thể thiếu biểu diễn, cậu đi theo tôi.".

Hoa Thần Vũ nghe bạn tốt đảm bảo chắc nịch, đột nhiên cảm thấy đêm nay được cứu rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro