Chương 43
Trong xã hội hiện đại, khả năng một người mất tích là bao nhiêu?
Hoa Thần Vũ chưa từng suy nghĩ vấn đề này.
Nhưng khi phát hiện đằng đẵng nguyên ngày vẫn không gặp Mạnh Tử Khôn, dù nhắn tin hay gọi điện đối phương đều chẳng phản hồi, anh hơi hoảng rồi...
Mạnh Tử Khôn không phải đứa nhỏ sẽ khiến người khác lo lắng, ít nhất cậu sẽ chẳng để anh lo lắng, dù có chuyện cũng luôn báo từ sớm, không thể vô duyên vô cớ không về nhà được...
Trái lo phải nghĩ vẫn chẳng tìm ra nguyên nhân, Hoa Thần Vũ trì trệ ngồi trên sô pha, bắt đầu gọi cho Triệu Thiên Vũ.
Lúc này Triệu Thiên Vũ đang ngồi họp với hội học sinh, thấy thầy Hoa gọi đến, không nói hai lời liền ra ngoài bắt máy.
"Thầy, có chuyện gì không?".
"Thiên Vũ à... Tử Khôn có đi cùng em không?". Hoa Thần Vũ do do dự dự hỏi.
Vừa nghe Hoa Thần Vũ gọi cho mình chỉ để bàn chuyện Mạnh Tử Khôn, Triệu Thiên Vũ bất đắc dĩ thở dài.
"Không có. Em đang họp với hội trưởng.".
"À... Vậy em biết cậu ấy đi đâu rồi không?".
"Sao vậy, thầy không liên lạc được với cậu ta à?".
Bỏ ra hai phút giải thích chuyện Mạnh Tử Khôn mất tích, Triệu Thiên Vũ cũng chẳng tìm được manh mối.
"Đừng gấp, thầy thử đi tới mấy nơi cậu ấy thường đến xem.".
"Thiên Vũ, thầy có cảm giác dù đến những chỗ đó cũng chẳng thể tìm được Tử Khôn. Thầy cảm giác vậy...". Hoa Thần Vũ cầm điện thoại, lông mày nhíu lại: "Tử Khôn chẳng bao giờ không báo một tiếng đã rời đi, trừ phi... cậu ấy không thể liên lạc với thầy...".
Triệu Thiên Vũ bỗng nhận ra tính nghiêm trọng trong lời Hoa Thần Vũ.
"Không thể nào...". Nhưng nhớ lại cảnh Hoa Thần Vũ từng bị mấy tên liên quan tới Mạnh Tử Khôn bắt đi, trong lòng cậu có chút lo lắng, anh trai Mạnh Tử Khôn giàu như vậy, khó tránh khỏi gây thù với người khác.
"Chuyện đó... thầy liên lạc với người nhà cậu ta chưa?". Dù vô cùng không muốn nhắc tới tên kia, nhưng Triệu Thiên Vũ trong khoảng thời gian ngắn cũng chỉ đành nghĩ đến anh ta.
"...". Hoa Thần Vũ im lặng.
Triệu Thiên Vũ nói rất có lý, nhưng mà... anh không thể vì chuyện này mà đi tìm Mạnh Tử Thạc.
Cúp máy rồi quay về phòng, Triệu Thiên Vũ trong lòng rất loạn, nhìn mấy hội trưởng kia đã tụ lại chơi điện thoại, cậu thấy buổi họp này chẳng thể tiếp tục được rồi...
"Hôm nay cứ vậy trước đi, mọi người tan họp.".
Mao Bất Dịch thu dọn đồ đạc xong xuôi, bước tới bên cạnh Triệu Thiên Vũ:
"Cậu làm sao vậy?".
Mao Bất Dịch bình thường chẳng nhiều chuyện cũng đến hỏi cậu, Triệu Thiên Vũ đảo mắt: "Không có gì.".
"Tôi thấy điện thoại cậu rồi, là thầy Hoa gọi.". Mao Bất Dịch vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng.
"... Ừm.". Triệu Thiên Vũ có cảm giác tuy "Siêu sao" luôn nhỏ giọng nhưng hình như biết rất nhiều chuyện, tên này chắc chẳng phải người to mồm, hơn nữa vô cùng có chính kiến, dù vậy Triệu Thiên Vũ cũng không thể mất cảnh giác được.
Mao Bất Dịch cúi đầu suy nghĩ, Triệu Thiên Vũ nhận điện thoại của thầy Hoa, vậy mà lại bày bộ dạng như mây đen giăng kín kia, nhân vật chính hẳn là Mạnh Tử Khôn.
"Siêu sao" thấy trong phòng chẳng còn ai nữa, liền trực tiếp hỏi: "Liên quan đến Mạnh Tử Khôn à?".
Triệu Thiên Vũ ánh mắt kinh hãi.
"Cậu là tiên tri hay thầy bói thế?".
Mao Bất Dịch lắc lắc đầu, khóe miệng cong nụ cười mật ngọt.
***
Mạnh gia.
Trong một căn phòng ở lầu hai của biệt thự, Mạnh Tử Khôn bị tịch thu điện thoại bày bộ mặt khó ở ngồi bên giường.
Vì cậu kiên quyết từ chối dùng cơm với Mạnh Kiệt, thế là quản gia mang thức ăn đến tận phòng cậu, nhưng đứa nhỏ đang nổi nóng, căn bản không muốn ăn.
Mạnh Tử Thạc mở cửa phòng, bước vào liền thấy Mạnh Tử Khôn nhíu mày trừng mắt, ngồi thảm dựa giường, chân dài duỗi ra.
Nhìn bộ dạng em trai mình có chút manh, Mạnh Tử Thạc khẽ cười một cái, tựa vào tủ sách bên cạnh.
"Ăn cơm trước đi?".
Mạnh Tử Khôn mắt sắc như dao.
"Họ Mạnh các người có bệnh đúng không? Phải bắt cóc người khác mới có thể nói chuyện đàng hoàng à?".
Anh trai ưu tú nghiêng đầu.
"Em cũng họ Mạnh.".
Mạnh Tử Khôn lườm một cái, chẳng muốn nói chuyện.
"Thầy Hoa cũng không thể thuyết phục em về Mạnh gia, cha chỉ có thể dùng cách này thôi.". Mạnh Tử Thạc tiến lên trước vài bước: "Mấy ngày nữa cha sẽ tổ chức buổi họp báo đặt tên cho khu đất chúng ta vừa mua, buổi tối có tiệc rượu, đến lúc đó ông ta liền công bố thân phận của em trước mặt rất nhiều doanh nhân.".
Đứa nhỏ ngồi dưới đất trợn to đôi mắt đến khó tin.
"Nói lung tung cái gì thế?! Ai bảo muốn về Mạnh gia, tôi thèm vào!?!".
"Dựa vào thực lực của Mạnh gia, em về rồi, muốn làm gì thì làm đó, căn bản chẳng có bất kỳ gánh nặng nào.". Mạnh Tử Thạc ngồi xổm trước mặt em trai: "Người trẻ tuổi, không cần cố chấp như vậy đâu.".
Mạnh Tử Khôn tiếp tục trừng mắt.
"Kiểu nói chuyện của anh y hệt lão kia nhỉ?".
Mạnh Tử Thạc chẳng thay đổi sắc mặt.
"Hay nên nói, em vì thầy Hoa nên mới không muốn về?".
Cả ngày nay cậu vẫn chưa liên lạc với Hoa Thần Vũ. Người kia chắc lo chết rồi...
"... Mấy người lấy điện thoại của tôi chính vì muốn tôi không thể liên lạc với thầy Hoa à?".
Mạnh Tử Thạc nhìn đôi mắt trong suốt kia, lúc nhắc đến Hoa Thần Vũ rõ ràng nhu hòa hơn nhiều.
"Tử Khôn, về phía thầy Hoa, anh sẽ giải thích.".
Mạnh Tử Khôn một khắc cũng chẳng do dự, vươn tay túm chặt cổ áo Mạnh Tử Thạc.
"Không được phép động vào anh ấy!".
"Anh còn chưa nói xong, em kích động cái gì?". Mạnh Tử Thạc chẳng chút phản kháng, tiếp tục trả lời bằng giọng điệu lạnh nhạt.
"Đừng nghĩ tôi không biết!". Triệu Thiên Vũ sao lại đánh Mạnh Tử Thạc, hoàn toàn có thể đoán ra được.
Anh trai ưu tú cười tươi.
"Anh quả thật rất thích thầy ấy.".
Mạnh Tử Khôn kinh ngạc, hai mắt trợn to. Cậu chẳng ngờ người này trả lời thẳng thắn như vậy.
"Anh không thích làm người khác khó chịu.". Mạnh Tử Thạc kéo tay em trai để cậu buông cổ áo mình ra, sửa sang lại quần áo rồi đứng lên.
"Nhưng mọi người đều có quyền cạnh tranh công bằng.".
Anh ta xoay người đi về phía cửa, sau đó như nhớ ra điều gì, hơi quay đầu lại.
"Hoan nghênh em về nhà, Tử Khôn.".
***
Mãi đến khi cửa đã đóng lại, trong đầu Mạnh Tử Khôn vẫn là một mớ hỗn độn.
Cuộc đời của cậu chỉ vì vậy mà thay đổi sao?
Cậu thật sự phải hòa vào cái thế giới xa hoa đồi trụy kia à?
Rõ ràng không có mục tiêu gì lớn lao, đơn giản chỉ mong cùng người mình yêu sống hạnh phúc bên nhau thôi...
Như vậy nhỏ bé quá sao?
Lần đầu tiên trong đời Mạnh Tử Khôn có cảm giác tủi thân thế này. Bất luận là trước đây cậu và mẹ trải qua những tháng ngày tệ đến thế nào, cậu cũng chưa từng vì lý do mình là con riêng bị cha ruột vứt bỏ mà cảm thấy tủi thân.
Ngược lại, cái thế giới vàng son lộng lẫy chỉ biết coi trọng vật chất này... thật khiến cậu buồn nôn...
Mạnh Tử Khôn lấy tay ôm đầu gối, buộc bản thân không thể vì cảm giác khó chịu trong lòng mà rơi một giọt nước mắt nào. Bỗng nơi cửa sổ sau lưng có ai đang gọi cậu.
"Này! Này! Mạnh Tử Khôn!".
Cậu lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, quay đầu lại xem.
Đứng chỗ thành ban công gọi với qua chính là người thường đi bên cạnh Mao Bất Dịch, Chung Dịch Hiên.
Như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, Mạnh Tử Khôn vội vàng nhào tới, phát hiện ban công của phòng này cách ban công phòng bên cạnh chỉ bằng một cái khe.
"Sao cậu lại ở đây?". Mạnh Tử Khôn nhỏ giọng hỏi.
"Tôi theo mẹ đến.". Chung Dịch Hiên đẩy đẩy kính mắt: "Thấy bên này có động tĩnh liền chạy qua xem. Anh họ tôi nói gì với cậu thế, sao tôi nghe không hiểu?".
Mạnh Tử Khôn chợt nghĩ, có lẽ đây là cách duy nhất giúp cậu liên lạc với Hoa Thần Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro