Chương 41
Hoa Thần Vũ tự nhiên tỉnh dậy.
Anh cảm giác bên cạnh có một khối mềm mềm ấm ấm, theo bản năng vươn tay níu một hồi, mắt híp thành đường chỉ liền thấy khuôn mặt Mạnh Tử Khôn đang ngủ ngon lành đến thất điên bát đảo.
Thầy Hoa hai mắt lập tức mở to.
"Rầm!".
"Á!".
Anh đẩy mạnh một cái, đứa nhỏ thành công lọt dưới đất...
Mạnh Tử Khôn xoa xoa mông, nhíu mày khó hiểu nhìn người vừa đẩy mình xuống giường.
"Anh làm gì thế?".
Hoa Thần Vũ sững sờ.
"Em em em em sao lại ở trong phòng anh?".
Mạnh Tử Khôn oan ức: "Đây là phòng em mà...".
Ai đó dây thần kinh còn chưa nối hết với nhau, nhìn khắp bốn phía, phát hiện nơi này quả thật là chỗ mà vào hôm đầu tiên đứa nhỏ đến anh đã sắp xếp cho cậu.
Hoa Thần Vũ tiếp tục nhíu mày bĩu môi: "Vậy sao anh lại ở trong phòng em?".
Mạnh Tử Khôn ngồi luôn dưới đất vò vò tóc, nhìn người yêu mình vừa tỉnh ngủ đã ngốc manh, nghiêng đầu, khóe môi không nhịn được ý cười: "Hôm qua anh cứ kiên quyết đòi vào, em cũng chẳng còn cách nào khác.".
Hoa Thần Vũ liền mờ mịt, anh nhớ hôm qua mình rõ ràng đâu có uống rượu, cũng đâu có bị sốt, sao anh chẳng nhớ việc bay lên giường Mạnh Tử Khôn ngủ nhỉ?
"... Quên đi, ngủ thôi ngủ thôi.". Rất nhanh anh đã chấp nhận hiện thực, còn tưởng bản thân cùng giường cùng gối với người khác sẽ mất ngủ chứ, không ngờ đánh được một giấc thoải mái như vậy...
Mắt liếc đến đồng hồ trên tường, anh bỗng như nhớ ra gì đó, lập tức vén chăn lên: "Hỏng bét rồi! Sáng nay anh có khóa!!".
Đứa nhỏ chớp mắt hai lần, tỉnh rụi bò lên giường: "Ngủ tiếp ngủ tiếp.".
"Ngủ cái gì a!?!". Thầy Hoa chợt "vi nhân sư biểu", suýt chút cầm gối đánh người.
Mạnh Tử Khôn đã trèo luôn lên giường, còn kéo chăn giúp anh.
"Không sao không sao, cùng nhau trốn tiết.".
"Anh không... Này!!!".
Ừm hửm, đúng, không sai, bạn nhỏ Mạnh Tử Khôn một phát trùm chăn phủ lên người cậu và thầy Hoa.
Hoa Thần Vũ tỏ ra mình là giáo viên tốt, nhất quyết phải bò đến lớp, dùng luôn cả tay cả chân quấy tung trong chăn. Có điều... tay chân Mạnh Tử Khôn so thế nào cũng dài hơn, muốn kiềm anh lại? Vô cùng dễ dàng...
Cái cảm giác bị bức vào góc tường quả thật khó chịu không gì sánh được, Hoa Thần Vũ giận dỗi thở gấp trong chiếc chăn thấm đẫm hương vị ngọt ngào, vừa định kháng nghị thì Mạnh Tử Khôn lại bất thình lình xông tới, anh thậm chí còn muốn há mồm cắn người.
"Để em ôm một cái.".
"Em tránh ra!!!".
Thế là... hai người lăn trong chăn bắt đầu trò ấu trĩ anh năm tuổi em ba tuổi "ai bỏ cuộc trước người đó làm cún", mãi đến khi Mạnh Tử Khôn thọc lét Hoa Thần Vũ, kết thúc bằng tràn cười thiên kinh địa khiếp quỷ khóc thần sầu, cả hai cuối cùng cũng bò ra khỏi chăn.
Nằm trên gối lười biếng ngáp một cái, Mạnh Tử Khôn cười ngốc.
"Nếu không thì... chúng ta đi hẹn hò đi.".
"A?".
Hoa Thần Vũ nghe được chữ nào đó, thật chẳng phụ kì vọng của mọi người, bùm, ngượng chín mặt.
***
Ở nhà bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ mới ra khỏi cửa, cp Khôn Hoa quyết định chuyện đầu tiên làm trong ngày hẹn hò là tìm một nơi dùng điểm tâm, lấp đầy bụng trước đã.
Mạnh Tử Khôn cầm thực đơn đưa cho Hoa Thần Vũ, để anh chọn xem muốn ăn món gì.
Thầy Hoa cẩn thận nhìn từ đầu tới đuôi: "Ừm, canh bí đỏ thêm chút bắp ngô, hai cái trứng gà, ba cái bánh bao, bánh này là gì vậy? Có vẻ rất ngon, cũng lấy một phần đi...".
Mạnh Tử Khôn hít sâu một hơi, cậu thấy nên gọi phục vụ đến ghi chú luôn thì hơn.
Giải quyết xong vấn đề bữa sáng, Mạnh Tử Khôn bắt đầu suy nghĩ xem nên dẫn thầy mình đi chỗ nào chơi.
Dạo phố? Quá nhàm chán, pass qua, hai người đều là nam thì có gì hay mà dạo chứ? Cậu muốn đưa Hoa Thần Vũ đi chơi chỗ khác.
Kết quả loay hoay trên đường hết nửa ngày, ngoại trừ khu công viên gần hồ ở phía trước, chẳng còn chỗ nào hẹn hò được cả...
"Anh thấy trong kia có thả diều kìa!".
Hoa Thần Vũ chỉ chỉ bầu trời xanh: "Chúng ta đi xem nha?".
***
Dù rằng công viên thường là nơi ông cụ bà lão thích đến, nhưng dạo này người trẻ tuổi cũng thường vào chạy bộ ngắm cảnh.
Mạnh Tử Khôn thầm cảm thán, thầy Hoa quả nhiên thanh tân thoát tục, hoàn toàn chẳng giống những người khác, nhìn thấy diều là cứ như trẻ con, một chạy ba nhảy, đôi mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm.
"Anh nhớ lúc còn rất nhỏ từng coi người lớn thả một lần.". Hoa Thần Vũ chăm chú nhìn mấy người thả diều kia, ánh mắt thoáng chút hâm mộ: "Lúc đó anh đã nghĩ, đợi đến khi diều bay cao hết mức liền cắt dây, vậy là nó được tự do rồi.".
Mạnh Tử Khôn đứng bên cạnh lắng nghe anh, dù rằng điều đó có vẻ khá ấu trĩ, nhưng lại chẳng thấy có gì không đúng.
"Lần tới chúng ta làm một con diều tới đây thả đi.".
Hoa Thần Vũ xoay người, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ, khóe miệng mang ý cười.
"Được!".
Mặc dù chẳng có diều để thả, nhưng trong công viên mà, cửa hàng bán mấy món đồ nho nhỏ vẫn rất nhiều.
Mạnh Tử Khôn thấy Hoa Thần Vũ chăm chú nhìn đứa trẻ thổi bong bóng xà phòng cả hồi lâu, lập tức đi mua cho thầy mình một chai.
Thế là qua tận giữa trưa, bạn nhỏ Mạnh Tử Khôn vẫn cứ lẽo đẽo theo Hoa Thần Vũ nhìn anh thổi bong bóng.
Hôm nay thầy Hoa chắc chỉ còn ba tuổi thôi. Ừm. Mạnh Tử Khôn nghĩ thế, yên lặng lấy điện thoại ra, chụp trộm một tấm.
***
Hôm nay chẳng hiểu sao Hoa Thần Vũ có vẻ thấm mệt, dọc trên đường cứ không ngừng ngáp. Mạnh Tử Khôn suy nghĩ chu đáo, vẫn nên dẫn anh về nhà sớm chút, sau đó thong thong thả thả ngủ trưa.
Trên đường về gặp một tiệm bánh gato, Hoa Thần Vũ chẳng nhấc chân nổi, dừng ngay trước cửa.
Mạnh Tử Khôn dắt tay anh: "Đi thôi, vào nào.".
Vừa bước vào cửa đã bị mùi thơm của bánh ngọt bao lấy. Cậu nhân viên chỉ số nhan sắc khá cao nhìn thấy họ liền cúi người, bắt đầu giới thiệu sản phẩm. Hoa Thần Vũ tỉ mỉ nhìn ngắm một vòng, mà Mạnh Tử Khôn đã bưng khay đứng bên cạnh chuẩn bị gắp giúp anh.
Thầy Hoa ngây ngô cười, gắp hết mấy món mình thích ăn, còn liên tục hỏi Mạnh Tử Khôn muốn ăn cái nào anh mua cho.
Chọn lựa xong xuôi, đứa nhỏ đi xếp hàng thanh toán. Hoa Thần Vũ một bên chọt ngón tay một bên lắc lư bước tới một quầy khác, nhìn chiếc bánh gato đậu phộng rực rỡ sắc màu trong khung kính, mắt liền sáng lên.
"Chào quý khách! Bánh gato đậu phộng mới vừa ra lò, anh có muốn nếm thử không?". Nam nhân viên đứng sau quầy mày rậm mắt to giọng cũng dễ nghe, Hoa Thần Vũ bỗng bị âm thanh kia hấp dẫn, ngẩng đầu lên lơ ngơ nhìn người đối diện.
Nam nhân viên nhìn vị khách gầy gầy nhỏ nhỏ có khuôn mặt đáng yêu này, tay người nọ còn đang bám vào quầy bánh, chẳng nhịn được cười, dùng tăm nhón miếng bánh nhỏ đưa qua: "Tôi đút anh ăn?".
Hoa Thần Vũ định nói không cần phiền đâu, nhưng nhìn miếng bánh trước mặt có vẻ rất ngon, bên trên còn phủ chocolate với đậu phông... Đầu óc lập tức bị mỹ thực chiếm trọn, anh hơi rụt cổ, bất giác nghiêng người về phía trước, thậm chí còn kiễng chân, ừm một phát nuốt luôn khối bánh.
Bất hạnh thay, cảnh tượng này vừa khéo bị Mạnh Tử Khôn bắt gặp.
Hoa Thần Vũ vô cùng chăm chú thưởng thức, lúc thì lông mày nhíu lại, lúc thì chớp chớp mắt, bộ dạng chưa đã thèm...
"Ăn ngon không?". Nam nhân viên nhìn đến ngốc ra, tay suýt chút lại cắm thêm khối thứ hai đưa cho anh.
Thanh toán xong xuôi, Mạnh Tử Khôn lao tới như gió, vươn tay ôm vai Hoa Thần Vũ.
"Đi thôi.".
Hoa Thần Vũ chưa phản ứng kịp đã bị kéo đi rồi, miệng còn lẩm bẩm: "Rất ngon.".
Mà đứa nhỏ nào đó thầm thề trong lòng nhất định phải liệt tiệm bánh gato này vào danh sách đen!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro