Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

"Rầm!".

Triệu Thiên Vũ nhìn chai nước từ trên trời giáng xuống bàn mình, ngẩng đầu lên, liếc mắt kì quái, người cầm chai nước là Mạnh Tử Khôn.

Nhưng mà... vẻ mặt đứa nhỏ này... có chút nghiêm trọng.

"Ai lại dám chọc Mạnh gia của chúng ta mất hứng đây?". Triệu Thiên Vũ buồn bực thổ tào, tiếp tục chăm chú vào tài liệu.

Mạnh Tử Khôn bĩu môi, đẩy chai nước đến trước mặt Triệu Thiên Vũ.

"Tôi hỏi cậu một chuyện!".

Nghệ sĩ già nhìn đứa nhỏ, lại nhìn chai nước kia, tặc tặc lưỡi.

"Có chuyện cứ nói, không cần hối lộ.".

"Hôm quyên góp có phải đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết không?". Mạnh Tử Khôn thẳng thắn hỏi. Trước sau cậu đều cảm thấy Hoa Thần Vũ có gì đó giấu cậu, nhưng hình như hoàn toàn chẳng muốn nói, cậu đành phải chạy đi hỏi Triệu Thiên Vũ, dù sao hôm đó Triệu Thiên Vũ cũng ở đấy.

Triệu Thiên Vũ nhìn lên, Mạnh Tử Khôn hỏi như vậy, rõ ràng là Hoa Thần Vũ không nói cho cậu ta biết chuyện của Mạnh Tử Thạc.

Nếu thầy Hoa đã chọn im lặng... vậy cậu tôn trọng quyết định của anh.

Triệu Thiên Vũ ngả người ra sau, ngẩng đầu nhìn Mạnh Tử Khôn, nhíu mày: "Cũng chẳng có gì. Cậu bỏ lỡ màn biểu diễn của thầy Hoa rồi, rất đặc sắc đó.".

"Cậu biết tôi đang nói gì mà!". Mạnh Tử Khôn hai tay đập lên mặt bàn: "Có phải có liên quan đến cậu?".

Vốn đang đấu tranh xem nên nói thật hay không, nhưng nhìn đứa nhỏ này cái gì cũng mù mờ mà còn ở đây hưng binh vấn tội, Triệu Thiên Vũ thật sự chẳng yên lòng cứ vậy nhường Hoa Thần Vũ cho cậu ta.

Dù thầy không nói cậu biết, nhưng chỉ cần là người mình thích, nhất cử nhất động, một cái nhíu mày hay một nụ cười, vì ai mà vui vẻ vì ai mà cong môi, thật sự là chuyện quá rõ ràng...

Triệu Thiên Vũ thở dài, từ từ đứng dậy.

"Mạnh Tử Khôn, tôi coi cậu là bạn. Nhưng mà...". Từng câu từng chữ buông ra: "Chuyện của thầy Hoa... tôi không nhường đâu.".

Lời vừa dứt, đúng như dự đoán nhận lại ánh mắt kinh ngạc của đứa nhỏ, Triệu Thiên Vũ thu dọn tài liệu trên bàn: "Cậu tự mà lo lấy.".

Mạnh Tử Khôn còn định hỏi gì đó, nhưng Triệu Thiên Vũ đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút.

Cậu đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.

Thật ra... ngày từ lần đầu gặp Triệu Thiên Vũ, Mạnh Tử Khôn đã có trực giác mơ hồ.

Lẽ nào do không muốn ảnh hưởng đến tình bạn của cậu... nên Hoa Thần Vũ mới...

Nếu Triệu Thiên Vũ thổ lộ với Hoa Thần Vũ... anh nhất định sẽ tự dằn vặt bản thân, vì chẳng phải anh đã thuộc về cậu rồi sao...

Mạnh Tử Khôn lấy điện thoại ra, là tin nhắn Hoa Thần Vũ gửi khoảng một tiếng trước.

【Anh qua nhà cha ăn cơm, đến tối mới về.】

Đứa nhỏ thất vọng ngồi trên ghế, ngón tay chạm vào màn hình điện thoại, trong lòng rối rắm.

Thật sự... vô cùng chán ghét cái cảm giác này.

Nếu Hoa Thần Vũ bị vướng giữa mình và cậu bạn tốt Triệu Thiên Vũ nên mới không nói... Cậu có thể hiểu được mà...

Mạnh Tử Khôn cẩn thận hồi tưởng, lần trước cũng vì bản thân quá xúc động, buộc Hoa Thần Vũ phải nói hết những lời trong lòng, khiến người kia đỏ cả vành mắt, dáng vẻ oan ức lại quật cường.

Từ sau lần đó đứa nhỏ đã thề tuyệt đối sẽ chẳng để xảy ra chuyện như vậy nữa.

Cậu nhất định phải kiên trì, không thể liều lĩnh được, phải chờ đến khi Hoa Thần Vũ đồng ý chủ động nói cho cậu biết.

Nhưng mà... cậu chỉ vừa tìm được một người bạn tốt là Triệu Thiên Vũ, bây giờ phải trở thành tình địch à...

Điện thoại trên mặt bàn bỗng rung lên. Mạnh Tử Khôn định thần nhìn qua, là Hoa Thần Vũ gọi đến.

Thu lại tâm sự, cậu bắt máy.

"Alô, thầy ạ?".

"Khôn Khôn à, bây giờ em có rảnh không?".

"Có.".

"Vậy... em có thể đến nhà anh một chuyến không? Cha anh muốn gặp em, lát nữa anh nhắn địa chỉ cho.".

Ầm ầm ầm...

Mạnh Tử Khôn cảm thấy mình còn chưa thoát khỏi trái bom đầu tiên đã giẫm lên trái thứ hai rồi...

***

Ngồi trên taxi bắt đầu suy nghĩ lung tung, Mạnh Tử Khôn nhìn ra ngoài cửa xe, rời xa khung cảnh thị thành, những hàng cây xanh mát dần hiện ra, trong lòng bỗng rối rắm.

Nhớ lại trước đây không lâu cậu còn cảm thán cả nhà Hoa Thần Vũ đều thuộc phái hành động, nhanh vậy đã chứng mình suy đoán của cậu là đúng.

Hoa ba ba tìm cậu làm gì? Lẽ nào Hoa Thần Vũ đã nói toàn bộ quan hệ của hai người ra rồi sao?

Dựa theo kịch bản bình thường, gia trưởng hẳn sẽ đóng vai nhân vật chia rẽ... Dù vậy cậu cũng không sợ, chỉ là...

Mạnh Tử Khôn hít sâu một hơi.

Cậu chẳng có gì cả, chỉ có một mình Hoa Thần Vũ...

Ngay cả khi thế giới này chẳng ai muốn cậu, thì Hoa Thần Vũ vẫn sẽ muốn cậu...

***

Taxi dừng tại hoa viên của một khu biệt thự.

Đã từng đến biệt thự Mạnh gia, nội tâm Mạnh Tử Khôn cũng chẳng đến nỗi chấn động, nhưng vẫn thầm cảm thán một hồi. Gia đình nào sống trong khu biệt thự này hẳn đều là tầng lớp thượng lưu. Nhà của Hoa Thần Vũ... chắc không chỉ giàu có bình thường đâu.

Dọc theo hai bên đường, ngắm nhìn những ngôi nhà biệt lập, lần đến địa chỉ Hoa Thần Vũ gửi, Mạnh Tử Khôn nhanh chóng tìm ra nơi đó ở vòng sau của hoa viên.

Ra chào đón cậu chẳng phải người giúp việc hay quản gia gì, mà là Hoa Tinh Tinh vận một chiếc đầm hồng phấn.

"Khôn ca ca!". Bé gái lập tức nhận ra cậu, cứ như Tiểu Yến Tử lon ton nhào tới: "Anh đến chơi với em phải không?".

Mạnh Tử Khôn cúi người đỡ vai cô bé, cười nhẹ: "Anh tới tìm anh trai em.".

Hoa Tinh Tinh mở to mắt: "Vậy anh gặp Vũ ca ca xong có thể đi chơi xích đu với em không?".

Mạnh Tử Khôn gật đầu: "Đương nhiên có thể rồi.".

Theo cô bé bước vào biệt thự, cậu chẳng thấy ai trong nhà cả, trước mắt là một cầu thang rất dài dẫn lên tầng hai.

Hoa Tinh Tinh chỉ cho Mạnh Tử Khôn thấy cái cầu thang trải thảm hoa văn, bi bô nói:

"Vũ ca ca ở trên lầu đó.".

Đứa nhỏ chậm rãi bước lên cầu thang.

Không gian lầu hai cũng chẳng lớn lắm, bên phải là hành lang dài hẹp, bên trái có vẻ là thư phòng, vì cửa đang mở nên có thể thấy tủ sách và vài vật dụng khác.

Mạnh Tử Khôn đang ló đầu nhìn vào thì phía sau bỗng vang lên một giọng nữ.

"Là Mạnh Tử Khôn à?".

Mạnh Tử Khôn đột ngột xoay người, liền bắt gặp mẹ kế đang cười cười nhìn cậu.

"... Chào dì ạ.". Cậu nhanh chóng cúi người.

"Đứa nhỏ này tới nhanh thật đấy.". Mẹ kế bị dáng vẻ cẩn thận ngoan ngoãn của đứa chọc cười: "Thần Vũ ở trong đó, mau vào đi.".

Mạnh Tử Khôn gật gật đầu, sau đó lách mình qua một bên, để mẹ kế đi trước.

Người phụ nữ bước trên đôi giày cao gót, tư thái tao nhã mà đoan trang, rất có khí chất của nữ chủ nhân.

Đứa nhỏ thở ra một hơi, nhanh chóng đi đến căn phòng kia.

***

Cửa phòng khép hờ, cậu đưa tay muốn đẩy vào, bỗng bên trong truyền đến tiếng đàn êm dịu.

Tay Mạnh Tử Khôn ngừng giữa không trung. Cậu muốn cẩn thận nghe giai điệu kia một lát.

Vừa bắt đầu là nhẹ nhàng mà yếu ớt, tựa tia nắng lúc tám giờ sáng, khiến người ta chỉ muốn cuộn trong chăn không rời giường. Âm thanh dần dần bộc lộ tâm tình, như bước ra thế giới bên ngoài, vây quanh là rừng cây sông suối, bầu trời ngập hương hoa, yên bình lại dễ chịu. Tiếp theo, giai điệu từ khung cảnh thiên nhiên chuyển sang cảnh tượng khác. Một người đứng trong bóng tối, chầm chậm tiến lên, đi thẳng đi thẳng, con đường ấy chẳng thấy điểm dừng. Đoạn đường càng dài, thời gian cứ vậy trôi qua, phía trước như có ánh sáng xua tan đi bóng đêm, chỉ dẫn người cất bước.

Mạnh Tử Khôn nghe đến nhập thần, quên mất bản thân định bước vào căn phòng này. Mãi đến khi tiếng đàn kết thúc, cậu vẫn sững sờ tại chỗ, tay giơ giữa không trung, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

Bỗng có âm thanh vật nặng đập lên đàn piano, thức tỉnh cậu trong cơn mơ màng.

Mạnh Tử Khôn lập tức đẩy cửa, cậu phát hiện từ góc độ này vừa khéo thấy được toàn bộ đàn piano. Người đang ngồi trước cây dương cầm, nửa mặt chạm vào phím đàn... là Hoa Thần Vũ.

Âm thanh nặng nề khi nãy... là do anh nằm lên đàn nên phát ra à?

Hoa Thần Vũ chẳng nhúc nhích, an tĩnh như thể đã ngủ thiếp đi.

Mạnh Tử Khôn tiến lên vài bước, cúi đầu thăm dò thầy mình. Đôi mắt ai kia nhắm chặt, lông mày cũng nhíu lại.

"Thầy?". Đứa nhỏ nhẹ nhàng kêu một tiếng. Cậu nghĩ gối đầu lên phím đàn nhất định không thoải mái, hay cứ gọi Hoa Thần Vũ ngẩng dậy cái đã.

Anh vẫn bất động.

Ngay khi Mạnh Tử Khôn vươn tay định lay vai Hoa Thần Vũ, cậu bỗng nghe một âm thanh yếu ớt, hình như là giọng mũi của anh.

Dù không quá rõ ràng, nhưng Mạnh Tử Khôn vẫn tin chắc mình nghe được chữ gì.

"Mẹ...".

Một chữ vừa phát ra... khiến tay cậu lần nữa ngừng giữa không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro