Chương 34
Ca khúc "Mr. Almost" này qua tay Hoa Thần Vũ cùng Trịnh Nam biên khúc đã trở nên vô cùng mới mẻ, dù chỉ là diễn tập nhưng vẫn lôi cuốn sinh viên trong hội trường lắc lư theo. Nhưng Mạnh Tử Khôn biết, Hoa Thần Vũ chỉ dùng gần 70% thực lực biểu diễn, có lẽ anh định ngày mai mới chính thức quăng chiêu lớn.
Tuy vậy, những gì trước mắt cũng đủ để lại dư âm cho mọi người.
Mã Bá Khiên bị sự chân thành của thầy Hoa dọa sợ rồi, nức nở khen Hoa Thần Vũ quá "trâu bò". Thầy Hoa rất thích được ca ngợi, có chút vui vẻ đắc ý quay về chỗ nhóm sinh viên, lại được ánh mắt tán dương bao vây.
"Lần đầu xem thầy Hoa tại hiện trường, quả nhiên rất lợi hại.". Mạnh Tử Thạc chẳng tiếc lời khen ngợi: "Lát nữa có rảnh không? Muốn mời thầy ăn một bữa cơm, Tử Khôn cũng đi chung chứ?".
Mắt thấy cả nhà họ muốn tụ họp, Chu Chấn Nam mau mau kéo Mã Bá Khiên lẻn đi.
Mao Bất Dịch định âm thầm bước ra ngoài, lại bị Triệu Thiên Vũ túm cổ áo.
"Cái đó... Mạnh tiên sinh, bên tôi còn bận chút việc, chắc thầy Hoa không có thời gian đi ăn cơm với ngài rồi.". Triệu Thiên Vũ nở nụ cười hồn nhiên. Cậu chẳng sợ đắc tội vị kim chủ này nữa, chỉ cần nghe anh ta muốn mời thầy Hoa ăn cơm, khắp người cậu đã kêu gào phản đối.
Mạnh Tử Khôn ném qua ánh mắt cảm kích. Đúng là anh em tốt!
"Vậy à...". Mạnh Tử Thạc có vẻ chẳng buồn chút nào: "Thế để hôm khác vậy, tôi về trước đây, chúng ta ngày mai gặp.".
Hoa Thần Vũ phản ứng khá chậm. Đến lúc anh nhận ra hình như bản thân bỏ lỡ gì đó, Mạnh Tử Thạc đã đi mất bóng. Anh quay đầu nhìn ba đứa học trò của mình, chỉ biết cười bất đắc dĩ.
"Thầy mời các em ăn cơm.". Dù sao anh cũng có phiếu cơm, ra dáng người lớn chút nào.
Mạnh Tử Khôn vừa định mở miệng, Triệu Thiên Vũ lập tức cướp lời: "Được, ăn gì đây?".
Mao Bất Dịch đứng tại chỗ offline cả nửa ngày, cậu chỉ muốn về ký túc xá thôi.
Hoa Thần Vũ lấy tay chọt cằm, nghiêm túc suy nghĩ: "Lẩu ha?".
Mạnh Tử Khôn vốn còn định kéo Hoa Thần Vũ chạy trốn, vừa nghe đến lẩu, hai mắt cậu sáng rực lên.
Triệu Thiên Vũ gật đầu như băm tỏi: "Tốt, chúng ta đi ngay bây giờ chứ?".
Phát hiện mình chạy không thoát, Mao Bất Dịch âm thầm thổ tào trong lòng. Cậu nhớ Chung Dịch Hiên...
***
Cái tổ hợp bốn người ăn lẩu này có chút lúng túng.
Hoa Thần Vũ, Mạnh Tử Khôn, Triệu Thiên Vũ, còn thêm một Mao Bất Dịch chẳng biết sao lại bị lôi tới.
Thầy Hoa nghiêm túc xem thực đơn, Triệu Thiên Vũ ngồi đối diện Mạnh Tử Khôn, ánh mắt đứa nhỏ kia toàn là nghi ngờ với bất mãn.
Triệu Thiên Vũ nhíu nhíu mày, ra hiệu đứa nhỏ đừng có nháo.
Mao Bất Dịch tựa lưng vào ghế, ngồi chọt chọt tay, chẳng biết hôm nay muốn ăn gì nữa...
"Trước tiên cứ lấy mấy món này đi.". Thầy Hoa thăm dò một vòng, sau đó tổng kết lại.
Phục vụ nhận tờ thực đơn dày đặc, tiếp tục kiên nhẫn hỏi: "Có dùng rượu không ạ?".
Hoa Thần Vũ bỗng nhận ra mình chưa gọi đồ uống.
"Mấy em uống gì?".
Nghệ sĩ già nhìn thầy Hoa: "Bia là được rồi.".
Mạnh Tử Khôn vừa định mở miệng, Hoa Thần Vũ trực tiếp nhìn Mao Bất Dịch: "Siêu sao uống gì?".
Mao Bất Dịch chớp chớp đôi mắt ti hí, nhìn quanh một hồi: "Rượu đế.".
Lời vừa dứt, Triệu Thiên Vũ sợ đến ngây người.
"Không ngờ nha, em có thể uống rượu đế à?". Hoa Thần Vũ liền nổi hứng: "Vậy thì lấy bia với rượu đế, thêm một ly cam vắt.".
"Phụt!". Triệu Thiên Vũ không kiềm được phì cười.
Mạnh Tử Khôn đã há hốc mồm cả nửa ngày một phát vỗ đùi Hoa Thần Vũ: "Ai bảo em muốn uống cam vắt chứ?!".
Thầy Hoa bộ dạng ngây thơ vô tội: "Vậy em uống gì?".
Đứa nhỏ oan ức: "Em... giống anh đi.".
Đùa gì thế!? Cậu là bạn trai Hoa Thần Vũ đó! Tuyệt đối không uống cam vắt đâu! Tuyệt đối không!!
***
Tiệm lẩu này thật năng suất, chỉ mười phút đã đem đủ món lên bàn. Một bàn quây quần bên nồi lẩu nóng hổi, bắt đầu bỏ thịt bỏ rau vào. Mệt mỏi cả ngày, có đồ ăn ngon là thoải mái vui vẻ hẳn.
Bốn chàng trai ăn uống no nê, bia rượu đều đã bật nắp, nội dung tán gẫu nhảy từ bài vở đến trường lớp, cảm giác lâng lâng say.
Triệu Thiên Vũ đề nghị mọi người tham gia một trò chơi đơn giản.
"Không phải bội số 7 hoặc liên quan đến 7, gõ bát, nói sai phạt rượu, thấy thế nào, đơn giản chứ?". Thường lăn lộn trong hội học sinh, Triệu Thiên Vũ đương nhiên biết cách hoạt náo, lập tức quy định nguyên tắc trò chơi.
Hoa Thần Vũ no nê rồi nên đang thấy vô vị, liền nhanh chóng cầm đũa gõ bát tán thành, Mao Bất Dịch chẳng thích lên tiếng chỉ nhẹ gật đầu, còn Mạnh Tử Khôn hai má hồng hồng ợ một cái.
"Tôi bắt đầu đây.". Triệu Thiên Vũ mở miệng: "69.".
Mao Bất Dịch ngạc nhiên một lát, sau đó yên lặng cầm đũa gõ bát.
Hoa Thần Vũ còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Tử Khôn ngồi bên phải anh đã lơ mơ nói: "71.".
"Cậu sai rồi!". Triệu Thiên Vũ kích động đứng lên: "Uống rượu đi.".
Hoa Thần Vũ che miệng liếc qua đứa nhỏ bên cạnh, Mạnh Tử Khôn miễn cưỡng mở mắt, nhíu mày.
"Uống gì cơ?".
"71, có số 7, cậu không uống thì ai uống?". Triệu Thiên Vũ nghiêm túc giải thích.
Mạnh Tử Khôn vừa định cãi lại, nào ngờ cậu bỗng nằm sấp trên bàn, bất tỉnh nhân sự.
"Vừa rồi cậu ấy uống nhiều rượu đế quá...". Hoa Thần Vũ hơi lo lắng, đến bên cạnh đứa nhỏ ngửi ngửi, mùi rượu nồng nặc. Anh thấy hơi thở Mạnh Tử Khôn càng lúc càng nặng, hình như ngủ mất rồi.
"Cậu ấy uống nhiều quá.". Mao Bất Dịch bình tĩnh giải thích. Nhưng Mao "Siêu sao" cũng uống rất nhiều rượu đế, vậy mà cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra...
"Hôm nay cứ như vậy đi, thầy đưa cậu ấy về.". Hoa Thần Vũ nhìn đứa nhỏ của mình đã say mèm. Lúc này Mao Bất Dịch với Triệu Thiên Vũ cũng nên quay lại ký túc xá rồi.
"Mình thầy đỡ được không?". Nghệ sĩ già xem xét chiều cao Mạnh Tử Khôn, một người đỡ có hơi miễn cưỡng.
"Không thành vấn đề, hai đứa về trường trước đi.". Hoa Thần Vũ vươn tay vỗ vỗ lưng Mạnh Tử Khôn.
Dù thầy nói như vậy nhưng Triệu Thiên Vũ vẫn theo anh ra đến cửa tiệm lẩu. Mao Bất Dịch đứng bên cạnh, xem lúc nào cần thì phụ một tay.
Bắt chiếc taxi, Hoa Thần Vũ đỡ đứa nhỏ nằm trên ghế sau xe, rồi quay ra ngồi vào vị trí phụ lái, vẫy tay với hai đứa học trò.
"Thiên Vũ, buổi lễ ngày mai gặp ha! Bye bye siêu sao!".
***
Nhìn taxi nhanh chóng rời đi, Triệu Thiên Vũ nheo chặt lông mày chẳng chịu giãn ra.
Mao Bất Dịch nhún nhún vai: "Tiền thuê xe trường trả à?".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro