Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Vào đêm chính thức trở thành người yêu của Hoa Thần Vũ, Mạnh Tử Khôn trằn trọc trở mình trong chăn, tâm trạng không những vui vẻ kích động, cậu còn có một ý nghĩ kì quặc. Từ nơi anh, cậu cảm nhận được tình thân.

Tuổi thơ thiếu thốn sự chăm sóc của gia đình, Mạnh Tử Khôn chỉ có thể tìm kiếm chút quan tâm từ mẹ mình, nhưng so với những đứa trẻ cùng lứa, cậu quả thật nhận được quá ít.

Mặc dù chưa từng cảm thấy bản thân mình như vậy đáng thương thế nào, nhưng trong lòng cậu... luôn khát khao tình thương mà những đứa trẻ khác chỉ cần tùy tùy tiện tiện là có được.

Cậu đã kiểm tra thời khoá biểu của Hoa Thần Vũ. Sáng sớm mai đối phương không có lớp, vậy nên nhất định sẽ bẹp trên giường. Mà bản thân cậu vừa khéo lại có khóa, cần phải dậy sớm, chuẩn bị phần điểm tâm cho anh xong xuôi liền đến trường.

Từ nhỏ Mạnh Tử Khôn đã rất tự lập, chẳng những biết nấu ăn mà còn thích trải nghiệm các món mới. Sáng tinh mơ, cậu trốn trong chăn lướt điện thoại cả nửa tiếng đồng hồ rồi mới rón rén xuống giường dọn dẹp, bước vào bếp, vận dụng hết những gì vừa học trên mạng, làm một bữa sáng thật ngon.

Thành công mĩ mãn nhìn thức ăn trên bàn, đứa nhỏ nở nụ cười đắc ý, sau đó vào phòng Hoa Thần Vũ, ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu khi ngủ của ai kia.

***

Hoa Thần Vũ lúc ngủ say rất thích trùm chăn che nửa mặt, nhìn từ xa là đã thấy nhúm tóc nhỏ lộ ra. Mạnh Tử Khôn nằm ườn bên mép giường, nghiêng đầu, Hoa Thần Vũ quay vào trong, chẳng thấy mặt đâu.

Đứa nhỏ băn khoăn một hồi xem có nên để thầy Hoa an tĩnh ngủ tiếp không, nhưng lại chẳng kiềm nổi kích động muốn được thấy bộ dạng oan ức của ai kia. Mạnh Tử Khôn kề sát bên gối, vươn ngón tay chọt chọt khuôn mặt Hoa Thần Vũ.

... Cảm giác mềm mại này~ A ha ha ha ha ha!

Mạnh Tử Khôn cong môi, đổi thành vỗ nhẹ gò má đối phương.

Hoa Thần Vũ đương nhiên chẳng thể bị chút tác động nhẹ nhàng mà cường độ bất đồng này đánh thức. Đôi mắt đóng chặt vẫn không nhúc nhích, sống mũi duyên dáng giấu trong chăn, mái tóc ngoan ngoãn buông xuống hôn lên da thịt. Mạnh Tử Khôn duỗi bàn tay còn lại ra, vò vò quả đầu mềm mại kia, cảm nhận hơi ấm tỏa ra trên người anh.

Mạnh Tử Khôn thầm nghĩ, vẫn là đừng nên quấy rầy người yêu, để anh thoải mái ngủ nướng đi.

Bỗng Hoa Thần Vũ lẩm bẩm một tiếng, giống như mơ thấy gì đó, cả người hơi run lên.

Đứa nhỏ chớp chớp mắt, trúng một chiêu bán manh của người yêu.

Hoa Thần Vũ hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra.

"... Thịt.".

Mạnh Tử Khôn chắc chắn bản thân nghe được chữ này.

Quả không hổ là người ham ăn, ngủ mà cũng gọi thịt, chẳng biết anh mơ thấy gì đây...

"Thầy... Em thật sự thích anh lắm.".

Nhỏ giọng lẩm bẩm, Mạnh Tử Khôn híp mắt, trong lòng tựa hồ có chút mềm mại đang tan chảy.

Chẳng biết có phải Hoa Thần Vũ nghe được lời thì thầm của cậu không, bỗng nhiên trở mình, đôi mắt híp thành đường chỉ.

Anh tỉnh rồi.

Mạnh Tử Khôn không chút hoảng loạn, quỳ bên giường, trong mắt tràn ngập nhu tình mà nhìn anh.

Hơi ấm trong chăn rất thoải mái, khiến Hoa Thần Vũ chẳng muốn rời giường. Vừa mở mắt đã gặp Mạnh Tử Khôn, tâm trạng anh vô cùng vui vẻ, cứ thế nằm úp sấp, bất động, hưởng thụ thời gian tuyệt đẹp này.

"Dậy sớm ghê~". Ngủ qua một đêm, vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói có chút khàn khàn, Hoa Thần Vũ cong môi cười, như chú mèo con vừa được sưởi nắng.

Mạnh Tử Khôn gật gật đầu, đỡ mạn giường đứng dậy, đặt lên trán Hoa Thần Vũ một nụ hôn.

"Em đi học trước đây, bữa sáng ở trên bàn, nhớ lấy ăn đấy.".

Mặc dù tình cảm đối với anh chẳng lời nào có thể miêu tả được, nhưng đứa nhỏ vẫn cảm thấy... mình vừa cử động một chút đã khiến người kia ngượng ngùng.

Dặn dò Hoa Thần Vũ xong, cậu liền nhanh chóng lẻn đi.

Thầy Hoa lại vì nụ hôn mềm mại này mà càng muốn dính chặt vào giường. Vừa mở mắt tâm tình đã rất tốt, anh vùi mặt vào gối, triền miên với chăn đệm thêm chốc nữa.

Nhiệt độ nơi gò má, so với khi nãy nóng hơn một chút.

***

Quán bar.

Trịnh Nam ghét bỏ nhìn Hoa Thần Vũ ngồi đối diện đang nâng cốc thủy tinh và cười ngốc hết cả buổi tối.

Tử Diên cầm khăn ăn bước tới, một bên lau sạch cốc, một bên liếc sang Hoa Thần Vũ như gặp tên bệnh thần kinh.

"Nam ca, Hoa Hoa có phải yêu rồi không?". Trực giác của phụ nữ.

Trịnh Nam lườm cô: "Tôi sao biết được? Cũng có thể là dư vị của con cua lớn ăn hồi trưa.".

"Hì hì.". Việc thầy Trịnh Nam thỉnh thoảng thổ tào Tử Diên đã thành quen, nhưng cô vẫn cảm thấy... Hoa Thần Vũ cười híp mắt vui vẻ như thế, tám chín phần là liên quan đến yêu đương.

Trịnh Nam lượn khỏi quầy bar, đến bên cạnh Hoa Thần Vũ.

"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.".

Hoa Thần Vũ quay mặt qua, chớp mắt.

"Chuyện gì?".

"Mạnh Tử Khôn không tới đây hát nữa à?". Từ khi nghe chuyện đứa nhỏ kia đến Học viện Âm nhạc, lâu rồi Trịnh Nam chẳng thấy cậu ta đến.

"Tử Khôn không nói vậy, có lẽ do gần đây khá bận rộn.". Hoa Thần Vũ nhớ lại: "Lúc ở trong trường tôi cũng chẳng hay gặp cậu ấy.".

Đứa nhỏ này còn được hoan nghênh hơn so với tưởng tượng, Hoa Thần Vũ thưởng thức cốc nước, trong lòng vui vẻ thay cậu.

Trịnh Nam cẩn thận quan sát biểu cảm tự hào của Hoa Thần Vũ, chân mày nhẹ nhướn: "Vậy tiền học phí của cậu ta... đều do cậu trả?".

"Đâu có, tôi trực tiếp đi tìm cha tôi.". Hoa Thần Vũ nói rất tùy ý: "Nam ca, anh không biết đâu, thật ra gia thế của Tử Khôn... rất lợi hại!".

Trịnh Nam nghe đến đây liền ngẩn ra.

"Nói hay lắm, cứ như cậu đến nhà cậu ta rồi ấy...".

"Tôi qua thật rồi mà.". Hoa Thần Vũ trịnh trọng gật đầu, nhìn vào mắt Trịnh Nam, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Nhà chế tác còn muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng, vỗ vỗ vai Hoa Thần Vũ.

"Dù sao thì... cậu lớn vầy rồi... sẽ không bị người ta bắt cóc đâu ha.".

Hoa Thần Vũ ngẩn người, hai mắt mở to.

"Nam ca... Giọng điệu anh lúc này cứ như mẹ già ấy, dọa tôi rồi đó.".

Tử Diên chẳng biết từ lúc nào đã bước ra: "Hoa Hoa, cái này gọi là... sợ bắp cải mình trồng bị heo cuỗm mất.".

Trịnh Nam mắt sắc như dao: "Môn văn hồi tiểu học của cô là giáo viên thể dục dạy à?".

Nào ngờ Hoa Thần Vũ lại cúi đầu lẩm bẩm.

"Không phải heo đâu.".

Trịnh Nam cứ nghĩ mình nghe lầm, mãi đến khi anh thấy ánh mắt thâm sâu của Tử Diên.

Nữ bartender chỉnh lại cà vạt, hai mắt mở to chớp chớp.

"Là chó sói chứ nhỉ?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro