Chương 29
Mạnh Tử Khôn về đến nhà, đi khắp các phòng tìm Hoa Thần Vũ, đến trước phòng ngủ liền thấy thầy Hoa nhắm mắt ngủ say sưa trên bàn đọc sách.
Vừa lẩm bẩm sao không lên giường ngủ, cậu vừa chạy đi tìm áo ấm định khoác thêm cho thầy Hoa. Bàn tay Mạnh Tử Khôn vừa mới chạm vào vai người kia, anh cứ như bị điện giật, lập tức mở mắt ra.
"... Anh chưa ngủ sao?". Đứa nhỏ run tay, áo cũng rơi xuống đất.
Hoa Thần Vũ nheo mắt, vừa rồi anh gặp mộng, mơ thấy Mạnh Tử Khôn ở trên sân khấu, bản thân mình đứng bên cạnh cậu, vì cậu mà hát "Bé cừu nhảy múa với gấu con", nội dung quả thật như thần.
"Khôn Khôn?". Thầy Hoa mềm mại kêu, mắt vẫn chưa mở hẳn.
Bạn nhỏ Mạnh Tử Khôn nhìn ai kia đáng yêu không chịu được, tự thấy đời này viên mãn rồi~
Cậu bắt đầu lấy thêm can đảm, đổi kiểu xưng hô để gọi anh.
"Thần Vũ, nếu buồn ngủ thì lên giường ngủ đi chứ?".
Hoa Thần Vũ chậm rãi đảo mắt, sau đó mở ra, ngẩng đầu lên, bộ dạng hơi chút miễn cưỡng, nhìn đứa nhỏ đang cười với anh.
Một giây sau, Hoa Thần Vũ vươn tay vòng qua eo Mạnh Tử Khôn, đầu cũng tựa vào, như ôm cái gối ôm lớn, dụi qua dụi lại.
"Anh muốn ngủ ở đây.".
Lần này đến phiên Mạnh Tử Khôn trở tay không kịp.
Thầy Hoa "đầu hoài tống bão" khiến Mạnh Tử Khôn mừng rỡ vô cùng, nhưng ở một khía cạnh khác, cậu lại như thằng ngốc, chẳng biết nên nói gì, làm gì tiếp theo.
Hoa Thần Vũ hiển nhiên coi Mạnh Tử Khôn thành gối ôm, toàn bộ trọng lượng đều dồn lên người cậu. Đứa nhỏ cúi đầu cười ngượng ngùng, thầm nghĩ cách làm sao đưa gia hỏa đột ngột dính người này lên giường.
Đứng tại chỗ xoắn xuýt hai phút, Mạnh Tử Khôn cảm thấy... vẫn là kiểu ôm công chúa bớt việc nhất. Hoa Thần Vũ gầy như vậy, bế anh căn bản không thành vấn đề.
Ngay lúc Mạnh Tử Khôn cúi người xuống, duỗi tay chuẩn bị ôm Hoa Thần Vũ, môi đối phương vừa khéo kề bên tai cậu, thanh âm trầm thấp mềm mại ấy đột ngột xông vào màng nhĩ.
"Em thích anh sao?".
Mạnh Tử Khôn ngẩn ra, vẻ mặt khó tin nhìn thầy mình.
Hoa Thần Vũ chầm chậm mở mắt, Mạnh Tử Khôn có thể thấy lông mi anh từng chút lay động. Đôi mắt xinh đẹp chỉ nhìn mình cậu, nhưng chẳng ôn nhu như thường ngày, khảm nên những vầng nhật nguyệt, lại mang nét nhu tình mê hoặc. Khóe môi anh nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, hơi thở phả vào mặt cậu, khiến người đắm chìm.
Mạnh Tử Khôn nuốt nước bọt.
Đáp án trong lòng đã sẵn sàng.
Ngay một giây trước khi Mạnh Tử Khôn kịp mở miệng, Hoa Thần Vũ bỗng duỗi một ngón tay, đặt trên môi cậu.
Mạnh Tử Khôn cả người run rẩy, chân thật cảm nhận ngón tay kia chạm vào môi trên của mình, lướt xuống phía dưới rồi lại nhẹ nhàng rời đi.
Cậu chẳng dám chớp mắt, ánh nhìn dừng trên khuôn mặt Hoa Thần Vũ. Thần thái anh thoạt nhìn có vẻ mơ màng, nhưng lại hồn nhiên đến chết tiệt, như đứa trẻ không rành thế sự, hàng mi dày kia cũng nhiễm nét mê hoặc lại vụng về, cả người mềm mại tựa lưng vào ghế, một giây sau bỗng cười lên.
"... Thầy...". Mạnh Tử Khôn bị bầu không khí này dọa sợ, xưng hô lập tức thu lại.
Hoa Thần Vũ đóng chặt đôi mắt, sau đó lại mở ra, khóe mắt vẫn mang ý cười, hòa cùng chút nghịch ngợm.
"Khôn Khôn... Em như vậy thật đáng yêu.".
Mẹ kiếp! Rốt cuộc là ai đáng yêu hơn!!!!!!
Nội tâm đứa nhỏ nào đó rít gào.
***
Vừa về nhà đã gặp ngay tình huống khiến cậu trở tay không kịp, Mạnh Tử Khôn mặc dù rất muốn xác nhận lại với Hoa Thần Vũ, nhưng chợt lúng túng chẳng biết làm sao.
Cậu đứng trước giường nhìn người kia tiến vào trong chăn chuẩn bị ngủ, đối phương còn tặng cậu một nụ cười đơn thuần như trẻ con.
"Anh muốn ngủ rồi, em còn việc gì sao?".
"Thầy...". Mạnh Tử Khôn nắm chặt vạt áo. Cậu đang rối rắm, rối rắm chẳng biết nên nói ra câu trả lời kia thế nào, nhưng vẻ mặt cùng giọng điệu của Hoa Thần Vũ bây giờ... lại khiến cậu có cảm giác những việc phát sinh khi nãy chỉ là một giấc mơ.
"Em làm gì vậy... Vẫn gọi anh như thế...". Hoa Thần Vũ tỏ ra không hài lòng với kiểu xưng hô này.
Mạnh Tử Khôn mở to mắt: "Vậy em gọi là... Hoa Hoa ca?".
"Ừm...". Thầy Hoa rất nghiêm túc suy nghĩ: "Thật ra... anh thích nghe em gọi anh là "Thần Vũ" hơn.".
Lời vừa dứt, bạn nhỏ nào đó lập tức hồng từ mặt đến cổ.
"Vừa nãy anh nghe được à...".
Hoa Thần Vũ nhíu mày: "Lúc trước chẳng phải em cũng gọi anh như vậy sao, lúc ở nhà em ấy.".
Gay go rồi, có lẽ là cậu khẩn trương quá nên quên mất chuyện đó. Mạnh Tử Khôn đưa tay gãi gãi đầu.
Khi ấy vì lo lắng cho Hoa Thần Vũ, lời ra khỏi miệng cũng chẳng để ý gì cả...
Đứa nhỏ vẫn tiếp tục vò tóc. Đối diện với đôi mắt trong suốt của Hoa Thần Vũ, cậu cúi đầu cười ngượng ngùng, sau đó đến bên giường anh.
"Anh không muốn biết... đáp án khi nãy anh hỏi em sao?".
Ánh mắt Mạnh Tử Khôn quét từ trên xuống dưới, mang theo chút ngây thơ cùng chân thành của độ tuổi này, phối hợp với khuôn mặt rạng rỡ kia, thật sự khiến người chẳng thể dời tầm nhìn đi.
Nhưng mà... Hoa Thần Vũ cũng không phải thiếu nữ mười tám gì, đối mặt với tình huống như thế cũng sẽ chẳng hoảng loạn, mà đáp lại đối phương bằng một nụ cười rực rỡ hơn: "Em không phải... từ lâu đã nói đáp án với anh rồi à?".
Mạnh Tử Khôn hít một hơi, cong cong khóe môi, nhìn sâu vào đôi mắt dịu dàng của ai kia, thật sự bức cậu muốn làm gì đó, nhưng lại cảm thấy, người này chẳng dễ bị xâm phạm...
"Em muốn ngủ chung với anh.". Tay đứa nhỏ vừa bắt được góc chăn, Hoa Thần Vũ lập tức đè chăn xuống.
"Không muốn, em em em em mà ngủ chung, anh... anh sẽ mất ngủ!". Chẳng hiểu sao thầy Hoa tự nhiên nói lắp.
Đứa nhỏ mở to mắt, khuôn mặt cong lên nụ cười xấu xa.
"Anh mắc cỡ?".
"Anh... anh trước giờ chưa từng ngủ chung với người khác, không quen đâu.". Hoa Thần Vũ nghiêng đầu, tùy tiện đáp một câu. Mắc cỡ thì đúng là không có, anh chỉ sợ bản thân thật sự mất ngủ, ngày mai sẽ mệt mỏi, ảnh hưởng đến việc lên lớp.
Mạnh Tử Khôn cũng chẳng kiên trì: "Được rồi, vậy em không quấy rầy anh nữa, em về phòng đây.".
Giọng nói mềm mại của đứa nhỏ truyền vào tai, Hoa Thần Vũ liền bắt đầu buồn ngủ. Anh khẽ gật đầu, muốn nhìn theo bóng lưng đứa nhỏ rời đi.
Mạnh Tử Khôn chợt cầm tay anh, đặt nụ hôn lên mu bàn tay.
"Ngủ ngon.".
Nhìn cặp mắt kia dịu dàng như một làn sóng gợn, Hoa Thần Vũ sao cứ có cảm giác bản thân bị trêu ghẹo nhỉ?
đầu hoài tống bão: chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro