Chương 28
Đêm nay quán bar rất vắng người. Trịnh Nam, như mọi khi, ngồi trước quầy kiểm tra xem Tử Diên có lau mấy cái ly sạch sẽ không, thỉnh thoảng lại lơ đãng nhìn về phía sân khấu.
Vì người đến uống rượu rất ít nên ca sĩ đã được Trịnh Nam cho phép về nhà từ lâu. Hiện tại, người đang ngồi chỗ đó chọt chọt những phím đàn điện tử... chính là thầy giáo Hoa không mời mà tới.
"Nam ca.". Tử Diên bỗng nhiên bước đến, nhìn sân khấu mấy lần: "Hoa Hoa bị làm sao thế, buồn bã ỉu xìu...".
"Có thể tại... ăn không no, hoặc là thiếu ngủ.". Trịnh Nam dùng tư duy bình thường suy nghĩ, liền bị nữ bartender phản đối: "Em nghĩ là thất tình.".
Trịnh Nam lập tức lắc đầu: "Cậu ta đâu phải người như vậy.".
Tử Diên bĩu môi: "Đúng rồi! Sao hôm nay Mạnh Tử Khôn không đến?". Mọi khi đều đi chung với Hoa Thần Vũ mà.
Trịnh Nam hồi tưởng: "Hoa Hoa bảo hôm nay ở trường có hoạt động giữ chân cậu ấy.".
"À... Chẳng trách.". Tử Diên bày bộ dạng đã hiểu, khiến Trịnh Nam nghi ngờ liếc cô: "Chẳng trách cái gì?".
"Chẳng trách Hoa Hoa buồn bã ỉu xìu.". Nữ bartender xếp ly đế cao ngay ngắn vào vị trí ban đầu: "Cả ngày như hình với bóng, giờ tự nhiên không ở cạnh mình, nhất định chưa thích ứng kịp.".
Thầy Trịnh Nam nheo mắt nhíu mày: "Tôi nói con gái các cô từ sáng đến tối cứ ảo tưởng cái gì thế...".
Tử Diên le lưỡi, tiếp tục làm việc. Trịnh Nam đứng dậy, đi về phía sân khấu.
***
Hoa Thần Vũ rốt cục cũng tha cho cây đàn điện tử, buồn chán ngồi xoay qua xoay lại, liền thấy Trịnh Nam đang bước tới.
"Nam ca.".
Nhà chế tác đạp lên bậc thang: "Tôi bảo này, cậu đàn cẩn thận chút. Tuy giờ quán tôi chẳng có ai nhưng cũng cần nhạc nền đó.".
Hoa Thần Vũ rướn người về sau, khóe môi cong lên nụ cười xin lỗi: "Được, tôi không phá nữa.".
Vừa nãy anh chỉ đơn giản ngồi nghịch vài phím, chẳng muốn đàn gì cả, dựa vào tâm tình bản thân lúc này, vu vơ phát ra một hai nốt nhạc.
Trịnh Nam giả bộ ghét bỏ: "Tôi định đóng cửa, hôm nay coi như nghỉ hè đi, cậu cũng nên về sớm một chút."
Hoa Thần Vũ tiếp tục xoay a xoay a xoay, giống như nghĩ ra điều gì, hai mắt lóe sáng.
"Nam ca~".
Trịnh Nam vừa nghe tiếng gọi ngọt lịm kia liền biết sắp gặp chuyện rồi.
Hoa Thần Vũ ngẩng dậy, khóe miệng kéo cao: "Tôi muốn ăn bánh bao chiên~".
Nhà chế tác nào đó vỗ trán.
"Được, phía bắc thành phố có một tiệm không tồi, tôi lái xe chở cậu đi.".
Hoa Thần Vũ chẳng chút ngạc nhiên, trong chớp mắt từ trên ghế bật dậy kéo Trịnh Nam đi.
***
Cũng lâu rồi chưa đi ăn với Hoa Thần Vũ, Trịnh Nam nhìn cậu vẫn như trước đây, cứ cắm cúi ăn, bất đắc dĩ cười cười.
Bất luận thời gian trôi qua thế nào, tâm hồn Hoa Thần Vũ vẫn mãi là đứa trẻ đơn thuần.
"Xem ra cậu đói bụng thật, cứ như ba ngày rồi chưa được ăn cơm.". Trịnh Nam không nhịn được trêu chọc, sau đó thầm nghĩ lại, đâu đúng, đứa nhỏ này lúc nào chẳng đói bụng...
Hoa Thần Vũ ngẩng nửa khuôn mặt lên, đôi mắt híp lại, cười như đứa ngốc.
"Nam ca gần đây có giúp ca sĩ nào làm album không?".
Nếu chỉ ngồi ăn thì buồn tẻ quá, Hoa Thần Vũ liền muốn tìm đề tài để nói.
"Cậu mà cũng biết quan tâm tôi à?". Trịnh Nam đẩy mắt kính: "Chẳng lẽ cậu không biết tôi muốn làm album cho ca sĩ nào nhất sao?".
Đôi đũa trong tay Hoa Thần Vũ liền dừng lại, ánh mắt như lơ đãng ngước lên nhìn Trịnh Nam, rồi lại lập tức lấp lánh nhìn đồ ăn: "Aizzz, tôi còn phải dạy học, sao có thời giờ làm chứ?".
Trịnh Nam quen biết Hoa Thần Vũ lâu như vậy, đương nhiên biết cậu vô cùng có thiên phú và đam mê đối với âm nhạc. Nếu giúp cậu ấy làm album, ra mắt rồi nhất định sẽ triệt đường sống của rất nhiều ca sĩ.
"Tôi nói... nếu năm đó cậu chẳng nghe lời như vậy... Cha cậu không cho cậu đi thi, cậu liền không muốn so đo nữa. Đã chẳng muốn so đo, lúc trước cần gì phải báo danh?".
"Ai dza, giả dụ có làm ca sĩ thật... thì sẽ gặp rất nhiều hạn chế. Nam ca, anh biết con người tôi sợ nhất là mất tự do mà.". Hoa Thần Vũ vẫn có tự tin với bản thân, cũng biết điểm mạnh của mình là gì, nhưng anh rất sợ mấy thứ như "thành tựu" hay "hào quang".
Bước vào vòng xoay kia rồi, những điều vốn thuộc về anh đều sẽ tan thành mây khói...
"Cậu đấy, ngoài mặt thoạt nhìn việc gì cũng không để ý, thật ra trong lòng đặc biệt chú ý.". Trịnh Nam chẳng định khuyên cậu nữa, dù sao thì... chỉ cần cậu ấy sống vui vẻ là đủ rồi.
"Nam ca, nếu anh muốn nâng đỡ người mới, trước mắt không phải có sẵn sao?". Hoa Thần Vũ buông đũa, nhướn mày, ý tứ sâu xa.
"Cậu nói Mạnh Tử Khôn à? Tiểu tử kia muốn đuổi kịp cậu, luyện mười năm nữa đi.".
"Có cần phải vậy không...". Hoa Thần Vũ bĩu môi, bộ dạng ghét bỏ: "Mấy cái này tôi muốn gói về.".
Trịnh Nam nhìn nhìn, trong đĩa còn bốn cái bánh bao chiên.
"Gói về làm gì? Với cái miệng của cậu... muốn giải quyết chỉ cần vài phút.".
Hoa Thần Vũ thừa nhận hiện tại anh rất muốn xử hết bốn cái bánh bao này, nhưng mà...
"Tôi muốn mang về cho Tử Khôn.". Lời cứ vậy nói ra.
Trịnh Nam phía đối diện bày bộ mặt cậu không nói tôi cũng biết.
"Sắp thành con ruột luôn rồi, hèn chi chăm sóc thế.".
Mặc dù Trịnh Nam chỉ là thuận miệng trêu chọc, nhưng Hoa Thần Vũ vẫn giật nảy mình.
"Con ruột gì chứ! Nam ca anh có thể đừng nói lung tung không!?". Cũng chẳng biết bản thân kích động cái gì nữa.
Nhà chế tác tỏ vẻ đứa nhỏ này quả nhiên hết thuốc chữa.
***
Ngồi nhờ xe riêng của Trịnh Nam về đến nhà, Hoa Thần Vũ dùng chìa khóa mở cửa.
Phòng khách một mảng tối đen, xem ra Mạnh Tử Khôn vẫn chưa về.
Cẩn thận đặt bánh bao trên bàn trà, cởi áo khoác quăng trên sô pha, thầy Hoa nhìn căn phòng trống trải, gãi gãi đầu.
Lâu lắm rồi mới ở nhà một mình.
Từ khi Mạnh Tử Khôn dọn vào ở, anh đã quên mất cảm giác ấy là như thế nào.
Thật ra anh từng có thời kì sống khép kín, chính là kiểu nhất định phải ở một mình, không ai được đến gần.
Là âm nhạc kéo anh ra khỏi thế giới cô độc đó, dần dần, anh quen với việc quen biết thêm bạn bè, nhưng vẫn thích tự do tự tại hơn.
Vậy nên anh mua một căn nhà gần trường, hai phòng ngủ, tiện khi có bạn đến chơi qua đêm.
Mạnh Tử Khôn chẳng tính là đứa nhỏ ồn ào, sống chung rất thoải mái, thoải mái đến mức khi thói quen bị thay đổi, bản thân Hoa Thần Vũ cũng chẳng nhận ra.
Thỉnh thoảng anh sẽ chọc ghẹo đứa nhỏ này.
Hoa Thần Vũ quay về phòng mình, kéo chiếc ghế ngồi trước bàn đọc sách.
Anh nhớ lại, cách đây không lâu, vấn đề anh bị Mạnh Tử Khôn chất vấn, đồng thời cũng chính là câu hỏi anh thầm buộc bản thân mình trả lời.
Ở tuổi này, đứa nhỏ không có cha mẹ ở bên cạnh, loại tình cảm phức tạp kia rất dễ trở thành một loại ỷ lại.
Nhưng Mạnh Tử Khôn rất ỷ lại vào mình sao? Hoa Thần Vũ cẩn thận suy nghĩ, anh không cảm giác vậy.
Có vẻ từ đầu đến cuối đều là anh tự nguyện làm vài việc cho đứa nhỏ này, đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, xứng đáng nhận được báo đáp.
Nếu không phải ỷ lại, vậy... chỉ còn một khả năng...
Chậm rãi nằm ườn trên bàn, Hoa Thần Vũ bắt đầu tiến vào trạng thái xác chết trôi.
Tựa hồ một ngày 24 giờ, trừ ngủ ra, anh chưa từng nghĩ về ai đó như thế này.
Mạnh Tử Khôn muộn vầy rồi vẫn chưa về, trong lòng Hoa Thần Vũ có chút lo lắng.
Anh chưa từng quan tâm một ai đến vậy cả.
Vậy nên... anh nghĩ mình cần bình tĩnh suy ngẫm một lát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro