Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Kết thúc chương trình học buổi sáng, Hoa Thần Vũ tạm biệt học sinh như thường lệ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn cơm. Triệu Thiên Vũ lấp ló ở cửa cả nửa ngày liền thò đầu ra, dõi mắt về phía bục giảng.

Thầy Hoa sớm đã chú ý tới cái đầu nhỏ lén lén lút lút này, chống khuỷu tay trên giáo án, nhìn ra cửa.

"Thiên Vũ, sao em không vào đây?".

Nghệ sĩ già chậm chạp bước vào, vẻ mặt hình như chẳng được vui.

Hiếm khi thấy đứa nhỏ này bày ra dáng vẻ ấy trước mặt mình, Hoa Thần Vũ nhướn mày. Anh có thể đoán được Triệu Thiên Vũ tới tìm mình có việc gì.

"Thầy Hoa...". Chân mày Triệu Thiên Vũ càng nheo càng sâu: "Tên Mạnh Tử Khôn kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".

Hoa Thần Vũ chớp mắt: "Em với cậu ấy chẳng phải là bạn tốt sao?".

"Tiểu tử thúi đó cái gì cũng không nói, em... em rất lo lắng cho thầy.".

Triệu Thiên Vũ hai tay đặt trên bàn giáo viên, ánh mắt lại thêm phần nghiêm túc.

Thầy Hoa đổi thành giọng điệu tương đối nhẹ nhàng: "Ai dza, thầy không sao, em xem, chẳng phải thầy vẫn đến trường bình thường sao? Thật sự rất ổn mà.".

"Làm sao không có chuyện gì được?! Suýt chút nữa là thầy bị bắt cóc rồi!!!".

Mấy đứa trẻ này sao cứ thích li kì mọi chuyện lên thế nhỉ? Hoa Thần Vũ liền phì cười: "Đâu có nghiêm trọng thế. Tử Khôn đã không nói thì em cũng đừng nghĩ nhiều nữa, cố gắng học tập, chuẩn bị thi rồi.".

Triệu Thiên Vũ trừng mắt, hầu kết chuyển động, cứ như còn muốn nói gì đó.

"Tử Khôn vài ngày sau sẽ nhập học.". Hoa Thần Vũ dứt khoát chuyển đề tài.

"Cái gì?".

"Cậu ấy không nói với em sao?". Hoa Thần Vũ khó hiểu: "Thầy cứ tưởng hai đứa chẳng giấu gì nhau chứ...".

"Em mới quen cậu ta được mấy ngày.". Triệu Thiên Vũ có chút bối rối: "Sao đột nhiên cậu ta lại muốn đi học?".

"Dù sao đi nữa thì sau này cậu ấy chính là đàn em của em. Thầy thấy em ở trường rất cởi mở, có gì thì chăm sóc cậu ấy giúp thầy nhé.". Hoa Thần Vũ híp mắt cười lém lỉnh.

Triệu Thiên Vũ cẩn thận suy nghĩ chuyện này. Lai lịch Mạnh Tử Khôn đến giờ cậu vẫn chưa làm rõ, Hoa Thần Vũ nói cậu không cần nghĩ nhiều, rồi thằng nhóc này lại đột ngột muốn đến đây học, chẳng lẽ...

"Thầy, Mạnh Tử Khôn là con trai của hiệu trưởng sao?". Nghệ sĩ già nghi ngờ, thằng nhóc đen thui này có khi nào ẩn giấu hào quang không?

"Phì! Ha ha ha ha ha ha.". Thầy Hoa lần hai cười sấp: "Em nên học khóa đạo diễn mới phải.".

Hoa Thần Vũ vẫn rất giữ nguyên tắc, Mạnh Tử Khôn không giải thích với Triệu Thiên Vũ, vậy anh cũng sẽ chẳng lắm chuyện làm gì.

***

Ba ngày sau, trong sân trường, Hoa Thần Vũ thấy Mạnh Tử Khôn cắp sách đến lớp.

Bởi vì sáng hôm đó đứa nhỏ không có tiết, vậy nên Hoa Thần Vũ bảo cậu có thể đến trễ một chút, cứ ngủ thêm cho đủ giấc. Mạnh Tử Khôn quả thật rất nghe lời, trước giờ lên lớp nửa tiếng đồng hồ mới tới trường, vận quần jeans giày thể thao, còn đeo cặp kính anh mua cho cậu.

"Không tệ.". Hoa Thần Vũ hài lòng gật đầu, nhận lại nụ cười ngại ngùng của Mạnh Tử Khôn: "Khôn Khôn của anh hôm nay nhìn đẹp trai thật nha, ha ha ha ha.".

Được khen, Mạnh Tử Khôn trong lòng vô cùng hào hứng, hai chữ "vui vẻ" viết chình ình trên mặt cậu.

Mấy cô bé đi ngang qua bị nụ cười mê người kia hấp dẫn, một phát bùng nổ, bắt đầu bàn tán.

"Chẳng phải người đứng cạnh thầy Hoa là chàng trai lần trước song ca với thầy sao?".

"Ôi trời ơi, anh ấy đến trường chúng ta học à?".

"Hai người họ... thật xứng đôi nha~".

Dọc theo đường đầy rẫy những thanh âm như thế, Hoa Thần Vũ vẫn cứ nhỏ giọng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với Mạnh Tử Khôn, mớ nhạc nền kia cũng chẳng còn quan trọng nữa.

***

"A! Thầy Hoa!". Đang tản bộ bỗng nghe phía đối diện có ai đó vui vẻ gọi mình, Hoa Thần Vũ ngẩng đầu, đập vào mắt là bóng dáng xinh đẹp của cô giáo Dương Mịch.

"Cô Dương.". Nói thế nào thì gặp được mỹ nữ thật rất vui tai vui mắt, Hoa Thần Vũ trước tiên cứ chào hỏi, sau đó kéo kéo tay Mạnh Tử Khôn.

"Ồ, đứa nhỏ này cũng ở đây à?". Dương Mịch nhận ra Mạnh Tử Khôn, màn song ca ngày đó cực kỳ kinh diễm: "Nhìn gần càng đẹp trai nha.".

"Chào cô giáo. Cô đẹp thật đó, cứ như tiên nữ vậy.". Mạnh Tử Khôn theo thói quen chớp mắt bán manh.

Cô Dương Mịch đương nhiên dính chiêu này: "Miệng ngọt quá đấy.".

"Cậu ấy sẽ học ở đây, sau này thường xuyên gặp rồi.". Hoa Thần Vũ giải thích một chút: "Tử Khôn rất lợi hại, nếu có biểu diễn gì trong trường, cứ đến tìm cậu ấy, ha ha ha ha.".

"Thật à? Vậy tuyệt quá! Trường chúng ta nữ sinh nhiều, họ sẽ phát điên lên mất.". Dương Mịch cong môi cười: "Chúng ta cũng tính là vừa quen biết, tôi cũng nên tặng hai người chút gì chứ nhỉ?".

Mạnh Tử Khôn cùng Hoa Thần Vũ đồng thời nhìn Dương Mịch lấy từ trong túi hai tấm thẻ xanh lam: "Đây là dự án của người bạn, một buổi party, rất thú vị , hai người có thể đến xem thử.".

Hoa Thần Vũ nhìn chăm chú, trên tấm thẻ đó viết "lời mời bí mật từ tinh cầu A", nhưng đại khái nhìn ra được đây là hoạt động của dự án bất động sản.

Quan hệ của Dương Mịch rộng rãi thì anh chẳng lạ gì, nhưng loại party này... rất lộn xộn rất ồn ào. Hoa Thần Vũ hơi nhíu mày, Dương Mịch đứng đối diện liền lên tiếng.

"Nghe nói có đầu bếp Mễ Kỳ Lâm đến nấu nướng.". Cô Dương thần thần bí bí nói, đôi mắt xinh đẹp liếc Hoa Thần Vũ.

Đúng như dự đoán, mắt thầy Hoa lập tức sáng lên.

"Có đồ ăn à?".

Dương Mịch biết ngay chiêu này quả nhiên hiệu quả, sau đó phát hiện đằng sau là ánh mắt y hệt Hoa Thần Vũ.

Mạnh Tử Khôn mở to cặp mắt tròn tròn, đương nhiên tỏa ra hào quang của người ham ăn.

Trước mắt một cao một thấp hai tên háu ăn, cô Dương Mịch lập tức ngớ người, rồi liền phì cười.

***

Thời gian tổ chức party là 7 giờ tối, muốn đến nơi cũng phải mất khoảng 40 phút ngồi tàu điện ngầm, Hoa Thần Vũ nhìn đồng hồ trên điện thoại, đúng 6 giờ.

Anh đứng nơi cửa chờ Mạnh Tử Khôn ra khỏi phòng. Đứa nhỏ lắc lư bước tới đối diện anh, trên mặt vẫn là nụ cười đáng yêu thường trực.

"Chúng ta đi thôi.". Mạnh Tử Khôn liền mở cửa.

Hoa Thần Vũ nhìn từ đầu đến chân cậu một lần: "Em...".

"?". Ánh mắt đứa nhỏ bỗng bối rối.

"Em chỉ có mấy bộ quần áo này sao?". Bộ đồ trên người Mạnh Tử Khôn... hình như ngày mới quen nhau cậu cũng mặc.

Cho dù Hoa Thần Vũ chẳng quá để tâm đến những việc như vậy, nhưng nếu một người quần áo không nhiều, lại còn ở chung nhà với mình, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy... Kẻ có ngốc đến đâu cũng sẽ nhận ra.

Mạnh Tử Khôn khom xuống nhìn một chút, sau đó vươn tay vò vò đầu.

"Bị anh phát hiện rồi...".

Thầy Hoa theo thói quen dùng ngón tay mân mê môi, quay người đi vào phòng ngủ.

Mạnh Tử Khôn đứng trân tại chỗ, ước chừng nửa phút trôi qua, Hoa Thần Vũ bước ra, cầm theo một cái áo khoác denim.

"Ban đêm gió lớn, em mặc cái này vào đi.".

Đứa nhỏ chẳng vội nhận lấy, nhìn chằm chằm cái áo khoác kia mấy lần, vừa định mở miệng nói gì đó, Hoa Thần Vũ liền đường hoàng trịnh trọng cướp lời: "Đồ của anh đều mập mập ú ú, em mặc được.".

"Hì.". Mạnh Tử Khôn cảm thấy có chút buồn cười, giáo viên của cậu thật biết cậu lo cái gì.

Nhưng mà... giọng điệu Hoa Thần Vũ khi nãy... manh quá rồi!!!

Dưới ánh nhìn chằm chặp của thầy Hoa, ngoan ngoãn khoác áo denim vào, Mạnh Tử Khôn phát hiện anh như đang suy tư, rồi bỗng gật đầu một cái: "Lần sau nên để dì anh giúp em chọn thêm trang phục.".

Bạn nhỏ Mạnh Tử Khôn tỏ ra thụ sủng nhược kinh. Người mẹ kế ấy thoạt nhìn rất ôn nhu, nhưng vẫn khiến cậu... có loại cảm giác xa cách không giải thích được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro