Chương 21
Bắt xe taxi quay lại trường, Triệu Thiên Vũ lập tức chạy vội đến tiệm trà sữa. Mạnh Tử Khôn đã đứng nơi cửa chờ cậu, vẻ mặt hoảng loạn hiếm thấy.
Triệu Thiên Vũ trực tiếp dùng sức đẩy cậu ta một cái. Mạnh Tử Khôn không đứng vững, lưng đập mạnh vào cửa kính phía sau.
"Mạnh Tử Khôn!!! Con mẹ nó cậu rốt cuộc có lai lịch gì?! Tai vạ gì thì tự mình chịu đi, tôi xin cậu, làm ơn đừng liên lụy thầy Hoa được không!!".
Người đi đường ngang qua thấy cảnh này liền ngỡ ngàng, rất nhiều ánh mắt hướng về phía bọn họ.
Mạnh Tử Khôn xoa bả vai có chút nhói đau: "Cậu cho tôi biết xảy ra chuyện gì trước đã, khi nãy trong điện thoại nói không rõ ràng.".
"Đơn giản mà nói, chính là một đám người chẳng biết từ đâu chui ra bắt thầy Hoa đi mất rồi, còn bảo nhất định phải một mình cậu đến, họ mới bằng lòng thả người.". Triệu Thiên Vũ từ trong ví móc ra một cái thẻ: "Đây là địa chỉ, cậu nói xem có cần báo cảnh sát không?".
Mạnh Tử Khôn cầm tấm thẻ, chân mày nhăn càng chặt, trong đầu dần hiện ra một số chuyện.
"Không cần báo cảnh sát. Thầy Hoa... sẽ bình an trở về.".
Đứa nhỏ tháo tạp dề trên người xuống, đưa cho Triệu Thiên Vũ: "Xin nghỉ giúp tôi.".
***
Hoa Thần Vũ chẳng phải lần đầu gặp thể loại phô trương này, biệt thự cũng đâu phải lần đầu tới. Dù sao gia thế của anh cũng là kiểu hào phú như vầy, thế nên anh chỉ ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn, ngồi trên chiếc ghế sô pha, trong một căn phòng rộng hơn nhà mình rất nhiều.
Hầu gái buộc tạp dề bưng đến cho anh một tách trà nóng. Hoa văn trên tách và khay được điêu khắc vô cùng tinh xảo, cũng hào nhoáng như gian phòng này vậy.
Anh không uống trà, đơn giản hai tay đặt trên đùi, nhìn chằm chằm vị trí trống trước mặt.
Quả nhiên, không lâu sau, một nam nhân vận tây trang xuất hiện.
"Thầy Hoa đúng không?".
Hoa Thần Vũ nghe tiếng gọi, bất giác đứng lên, đánh giá người đàn ông mang theo nụ cười trước mặt.
Chiều cao đại khái chừng một mét tám, rất gầy, màu da hơi đen. Gương mặt đó...
Anh cứ luôn cảm thấy có chút giống Mạnh Tử Khôn. Nhưng ánh mắt đứa trẻ kia tràn ngập trong suốt và chân thành, còn nam nhân này, vừa nhìn đã thấy biết là người từng trải. Dù là giọng điệu, ánh mắt, từng chi tiết nhỏ đều vừa phải, rất hợp lễ nghi, khiến người khác không thể tìm ra khiếm khuyết.
"Chào ngài. Ngài là?".
Anh lịch sự hơi khom đầu, thật muốn tìm hiểu rõ xem người đàn ông này rốt cuộc có quan hệ thế nào với Mạnh Tử Khôn.
Khóe miệng nam nhân cong lên, khiến gương mặt vốn thanh tú của anh ta thoạt nhìn càng mê người: "Tôi tên Mạnh Tử Thạc, là cha tôi bảo tôi đến đón ngài.".
Nghe đến cái tên tương tự, Hoa Thần Vũ hơi hiểu rồi.
Mạnh Tử Khôn từng nói với anh, cậu là con riêng của ông trùm bất động sản.
Mà người đàn ông mặc âu phục trước mặt này... lẽ nào là anh đứa trẻ đó?
"Thầy Hoa, ngài ngồi đi.". Mạnh Tử Thạc nói xong, tựa lên chiếc ghế đối diện Hoa Thần Vũ.
Hoa Thần Vũ gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt di chuyển trên người nam nhân kia.
"Nếu không phải ngài và Tử Khôn song ca ở Học viện Âm nhạc, cha tôi thật không biết phải làm thế nào mới tìm được Tử Khôn. Video đó tôi cũng xem rồi, ngài hát quả thực rất hay, chẳng thể đem so với những minh tinh yếu kém kia.". Mạnh Tử Thạc khi nói chuyện rất hiền lành, hoàn toàn không phải kiểu công tử nhà giàu lạnh lùng như tưởng tượng.
"Ngài quá khen...". Hoa Thần Vũ mở miệng có chút gượng gạo, anh cố gắng ném cái ấn tượng cứng nhắc ấy đi, ngẩng đầu lên, trịnh trọng nhìn thẳng: "Vậy nên các người chỉ là muốn gặp Mạnh Tử Khôn thôi à?".
Nam nhân nghe anh hỏi, thay đổi tư thế ngồi, vẫn mang nụ cười ôn hòa: "Chủ yếu là vậy. Nhiều năm qua Tử Khôn chưa từng gặp cha ruột mình. Chúng tôi đang nghĩ, có thể đón cậu ấy về được không?".
Con riêng ở bên ngoài nhiều năm như vậy, hôm nay ông trùm nhà đất này bất chợt muốn đón về, thật có chút nghĩ không thông. Nói như thế, người cha đó cũng không phải không muốn nhận con trai, nhưng tại sao lâu đến vậy mới nhận người thân đây.
"Mạnh Tử Khôn dạo này ở chỗ của tôi, hơn nữa bản thân cậu ấy cũng rất muốn đến học ở Học viện Âm nhạc. Nếu cậu ấy có thể trở về ngôi nhà của mình, vậy đương nhiên rất tốt. Mạnh Tử Khôn mới mười bảy tuổi, hẳn nên theo đuổi giấc mơ của mình.".
Điều kiện gia đình tốt như vậy, nếu quay về tất nhiên cậu ấy sẽ được đối xử tử tế. Hoa Thần Vũ đứng ở góc độ lý tính mà suy nghĩ, đồng thời suy xét đến gia thế của Mạnh Tử Khôn.
"Thầy Hoa quả nhiên là người thấu đáo. Chỉ là, hiện tại tôi khá lo lắng Tử Khôn sẽ chẳng chấp nhận việc này. Dù sao cũng không gặp mặt nhiều năm rồi, đột ngột xuất hiện người thân, thật khó cho cậu ấy. Nếu gặp tình hình gì cũng mong thầy Hoa giúp khuyên nhủ Tử Khôn.". Mạnh Tử Thạc cảm thấy nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái, thầy giáo này có thể dựa vào những manh mối để đối đáp, chẳng cần mình phí lời.
"Tôi hiểu.".
Hoa Thần Vũ gật gật đầu, dự định sáng mai hãy nói với Mạnh Tử Khôn, khoảng thời gian này cứ để cậu ở nhà suy nghĩ thật kĩ.
Cũng giống như những học sinh trước đây, đến thời điểm nhất định sẽ tự động trở về với mái nhà của mình.
Aizzz... Ấy vậy mà sao vừa nghĩ đến đó, trong lòng anh lại có chút buồn.
***
Mạnh Tử Thạc nhìn Hoa Thần Vũ thoáng ngây người. Tuy nói người này là thầy giáo nhưng thoạt nhìn hình như tuổi không lớn, vừa nhỏ vừa gầy, chắc là thường bị lầm thành sinh viên.
"Thầy Hoa, năm nay thầy bao nhiêu tuổi rồi?". Mạnh Tử Thạc bỗng thấy nổi lên hứng thú, muốn tìm hiểu người thầy này một chút.
"Tôi... 27 tuổi.". Tự nhiên bị hỏi tuổi tác, Hoa Thần Vũ liền bật trạng thái ngốc manh.
"Vậy thầy lớn hơn tôi hai tuổi.". Mạnh Tử Thạc lập tức cười: "Có điều... thầy nhìn trẻ thật.".
"Ha ha ha, tôi cũng hay nghe người ta nói như vậy.". Hoa Thần Vũ nhất thời chưa nghĩ ra lời gì đáp lại đối phương, đành trả cho một câu hời hợt. Anh vẫn thích tán gẫu với Mạnh Tử Khôn hơn, cảm giác không ngột ngạt thế này.
Mạnh Tử Thạc sững sờ nhìn đôi mắt Hoa Thần Vũ khi cười loan thành vầng trăng lưỡi liềm, thầm cảm thán người này cười lên thật đẹp.
"Tôi thấy Tử Khôn phải một lúc nữa mới đến, tôi dẫn thầy đi dạo được chứ?".
Hoa Thần Vũ muốn nói mình ngồi đây là tốt rồi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Tử Thạc như biết anh sẽ từ chối, đứng lên sửa soạn lại quần áo, giả bộ thờ ơ: "Trong thư phòng có đàn piano, tôi nghĩ thầy sẽ thích.".
Quả nhiên, mắt thầy Hoa lập tức sáng lên.
Mạnh Tử Thạc nhón chân mày, khoa tay trong không trung, ánh mắt mang theo ý mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro