Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Học viện Âm nhạc.

Chu Chấn Nam gỡ quyển sách trên mặt xuống, liếc qua Triệu Thiên Vũ bên cạnh thở dài lần thứ 38.

"Đại ca, không phải anh thuận lợi bước vào hội học sinh rồi sao, còn bày đặt ở đây than thở cái gì?".

Nghệ sĩ già ai oán liếc qua: "Tôi thấy mình cứ như thằng ngu ấy.".

Chu Chấn Nam chụp nón áo khoác đỏ lên đầu, làm mặt thân thiện kề sát vào Triệu Thiên Vũ, giọng điệu chắc nịch: "Tôi cũng thấy vậy.".

"Hey!". Triệu Thiên Vũ lập tức trừng mắt: "Có cần nói thật thế không?!? Còn muốn làm bạn không đây???".

"Xừ.". Chu gà rán lần nữa cầm sách: "Nếu không phải thấy cậu trống vắng lạnh lẽo cô đơn thì tôi cũng chẳng đi tự học với cậu.".

Triệu Thiên Vũ nhíu mày, cẩn thận quan sát một hồi, hôm nay Chu Chấn Nam có gì là lạ: "Ây dza, tôi nói này, cậu sao không dính Mã Bá Khiên nữa thế?".

Bình thường hai con khỉ này đến nhà vệ sinh cũng đi chung, Chu Chấn Nam sao lại bỏ Mã salad để ở cùng một thằng F.A như mình nhở?

Chàng trai áo khoác lần thứ hai vỗ sách lên bàn: "Vì tôi không muốn bị ghép cp với cậu ta. Hơn nữa, nghe nói nữ sinh trường này rất thích Nam Thiên Môn.".

Nghệ sĩ già hất khuôn mặt xinh đẹp, mắt chớp nửa ngày: "Cậu cả ngày giận dỗi chọc Mã Bá Khiên mất vui chứ gì?".

"Nực cười, là cậu ta cả ngày đu theo tôi thì có! Phiền muốn chết!". Chu Chấn Nam tỏ ra bất đồng, đôi mắt một mí như tỏa sát khí.

"Thôi nào, mau mau đi làm lành đi.". Triệu Thiên Vũ buông một câu, cúi đầu lật bút ký: "Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tôi cũng chẳng tin Mã Bá Khiên thật sự có thể bị cậu chọc cho xù lông.".

Chu Chấn Nam ý vị sâu xa liếc Triệu Thiên Vũ: "Tụi tôi chuyện con nít dễ xử, nhưng còn cậu, có phải theo đuổi thất bại rồi nên mới ở đây than thở không?".

"Nghiêm túc mà nói, hình như tôi còn chẳng được tính là theo đuổi...". Triệu Thiên Vũ ngẩng đầu, nhớ lại khoảng thời gian gần đây: "Chẳng qua... là cảm thấy bản thân chưa bắt đầu đã xác định nhận thua.".

Chu Chấn Nam thay đổi vẻ mặt, hơi đồng tình: "Đừng buồn. Không phải của cậu, đến cuối cùng nhất định cũng không phải của cậu.".

"Họ Chu nhà cậu không thổ tào thì chết à?!?". Nghệ sĩ già trợn trắng mắt.

"Này, tôi chỉ là muốn nói cho cậu biết, có một số việc không thể cưỡng cầu, đặc biệt là chuyện tình cảm.". Chu Chấn Nam thẳng lưng, hai tay đan vào nhau, mở mồm đầy triết lý.

Triệu Thiên Vũ quay đầu nhìn cậu ta, hiếm khi Chu Chấn Nam nói được lời hùng hồn mà thu hút đến thế: "Vậy cậu với Mã Bá Khiên là thế nào?".

"Cậu ta quấn tôi, tôi biết làm sao chứ?".

Mới giây trước còn thấy người này sáng suốt thấu đáo, giây sau liền về với thực tại...

Có điều... Triệu Thiên Vũ nghĩ, bám dính đối phương quả thật là một nước cờ, nhưng Hoa Thần Vũ sẽ trúng chiêu đó sao?

Nghệ sĩ già cẩn thận suy nghĩ, hẳn là không phải...

***

Chán nản bước ra khỏi lớp, Triệu Thiên Vũ ôm một chồng sách tham khảo dạo bước trong khuôn viên trường. Bạn học Chu Chấn Nam đương nhiên chẳng thể đến an ủi hay giúp đỡ gì cậu đâu. Nghệ sĩ già quyết định về ký túc xá nằm thẳng cẳng.

Lê bước chân nặng nề hướng về phía cổng trường, cậu thấy phía trước là một bóng lưng nhỏ gầy.

Hoa Thần Vũ.

Không ngờ ở đây lại gặp được anh... Thầy Hoa hôm nay đến khu giảng dạy có việc à?

Triệu Thiên Vũ nhìn bóng lưng kia, bàn chân bất giác đi theo. Con đường này bình thường ít người, cũng rất thích hợp để nhàn nhã dạo chơi. Triệu Thiên Vũ thầm đoán xem Hoa Thần Vũ có phải muốn một mình tản bộ không.

Suy nghĩ lan man, vừa mất tập trung giây lát, Triệu Thiên Vũ phát hiện Hoa Thần Vũ đã bước qua bên kia đường. Đèn đỏ, cậu vội vàng dừng bước, cầu mong thầy mình đi chậm lại một chút, đèn giao thông lại nhanh thêm một chút.

Bất thình lình, chẳng biết từ đâu xuất hiện 2, 3 người mặc đồ vest đen bao vây Hoa Thần Vũ.

Nghệ sĩ già đứng nơi đèn đỏ, nhìn đến ngốc ra.

Đây là cái tiến triển gì đây?!?

Triệu Thiên Vũ dự đinh nhân lúc đường không xe cứ chạy thẳng qua, nhưng lại chẳng biết mấy người đàn ông kia có lai lịch thế nào. Cậu thấy Hoa Thần Vũ như bị chặn lại hỏi vài câu, rồi những tên đó bắt đầu lôi cánh tay anh.

"Fuck!!!".

Triệu Thiên Vũ không thèm nghĩ ngợi liền ném tài liệu chạy qua.

"Làm gì thế?!?".

Hoa Thần Vũ nghe có tiếng rống phía sau, vừa quay đầu đã thấy Triệu Thiên Vũ bày ra vẻ mặt... chẳng biết nói sao.

"Hai người quen biết nhau?". Một tên trong đó hỏi.

Hoa Thần Vũ nhìn học sinh của mình, nhíu mày.

"Không quen.".

"Quen!".

Hai miệng không đồng thanh. Triệu Thiên Vũ đương nhiên chưa kịp nhận ra vì sao Hoa Thần Vũ lại nói như vậy, cậu chỉ biết hiện tại bản thân vô cùng lo lắng. Người đàn ông này vừa rồi mạnh bạo lôi thầy mình... nhất định không phải dạng tốt lành gì!!!

Tên kia cau mày, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

"Mang hết đi.".

"Cái gì?! Các người muốn làm gì!?!".

***

Rất rõ ràng, thân hình Triệu Thiên Vũ như cái sào tre tất nhiên chẳng có tác dụng chống cự. Mấy tên mặc vest kia cơ thể cường tráng không cần tốn sức đã kiềm được cậu lại, ném ra ghế sau. Hoa Thần Vũ cũng bị thô bạo đẩy vào ngồi bên cạnh Triệu Thiên Vũ.

Xe rất nhanh đã lăn bánh.

Triệu Thiên Vũ phát hiện căn bản không thể nào trốn thoát, liền quan sát bốn phía, bỗng Hoa Thần Vũ đè lên mu bàn tay cậu.

Vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt thầy, Triệu Thiên Vũ ngẩn ra. Cậu hiếm khi thấy Hoa Thần Vũ nghiêm túc đến vậy, ánh mắt ấy như đang nói cho cậu biết, đừng nên hỏi gì cả, ngoan ngoãn giả ngốc mới là an toàn nhất.

Trời mới biết cậu phải trải qua những gì... Tuy vậy, cảm nhận được nhiệt độ trên mu bàn tay, đứa trẻ mới 20 rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, nhìn chằm chằm người ngồi cạnh tài xế.

Ngồi ở vị trí kế bên tài xế là một người đàn ông gầy gò, anh ta nhìn vào kính xe, chậm rãi mở miệng.

"Thầy Hoa, vị này là học sinh của ngài?".

Triệu Thiên Vũ nghe người kia dùng kính ngữ, càng thấy kì lạ.

Hoa Thần Vũ chẳng có ý định che giấu.

"Là học trò của tôi. Nhưng không liên quan gì đến cậu ấy.".

"Ngoài ý muốn thôi. Nếu chẳng phải cậu ta đột nhiên xông vào, chúng tôi cũng không định mang cậu ta theo.". Người ngồi ở ghế phụ nói: "Có điều... vị bạn học này, cậu có vẻ rất quan tâm thầy Hoa nhỉ?".

Triệu Thiên Vũ nhận ra người kia nói chuyện vô cùng có logic, logic đến nỗi cậu chẳng tìm ra chút manh mối nào.

"Phí lời! Đang đi trên đường bỗng thấy giáo viên mình bị người xa lạ lôi đi, ông có thể không chạy đến à!?!". Nghệ sĩ già gào lên.

"Nếu vậy...". Tên ngồi ghế phụ bỗng quay đầu lại: "Cậu quen Mạnh Tử Khôn không?".

Bầu không khí trong xe nháy mắt liền yên tĩnh, lông mày Hoa Thần Vũ càng nheo càng chặt, lo lắng nhìn Triệu Thiên Vũ.

"... Chuyện này... liên quan gì đến Mạnh Tử Khôn?".

***

Năm phút sau, Triệu Thiên Vũ bị ném tại một ngã tư đường.

Trong đầu chỉ biết mắng MMP, nghệ sĩ già tức giận lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Tử Khôn.

Cái thằng nhóc chết bầm này! Đều là tại cậu ta nên thầy Hoa mới xảy ra chuyện như vậy!!!

Triệu Thiên Vũ thầm nghĩ, chờ gặp được Mạnh Tử Khôn, nhất định phải hỏi cho ra lẽ, tên tiểu tử thúi này rốt cuộc lai lịch thế nào!!!


Nam Thiên Môn: tên cp Chu Chấn Nam x Triệu Thiên Vũ.

thổ tào: nói năng hay chế nhạo, phát ngôn xấc xược, dễ chọc giận người khác.

MMP: Mụ bán phê, tạm dịch là "Mẹ mày mại dâm", một câu chửi rất thô tục...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro