Chương 19
Sáu giờ chiều, Hoa Thần Vũ rốt cuộc cũng về đến nhà.
Xoắn xuýt hết một ngày, Mạnh Tử Khôn rất muốn hỏi thăm xem anh đã trải qua những gì.
Bước qua cửa rồi, việc đầu tiên thầy Hoa làm chính là lục ra tập hồ sơ trong ba lô.
"Tử Khôn, em điền vào mẫu đơn này, sau đó theo hướng dẫn ở trên mà chuẩn bị tài liệu, nhanh nhất tuần sau là có thể nhập học.".
Cả người Hoa Thần Vũ thấm đẫm gió sương ở bên ngoài, mái tóc hơi rối, thoạt nhìn là vì vội chạy về, ánh mắt đờ đẫn như vậy, nhưng lúc đưa hồ sơ cho Mạnh Tử Khôn, giọng điệu khẩn thiết mà chắc chắn.
Đứa nhỏ vốn một bụng muốn hỏi, tuy vậy, nhìn Hoa Thần Vũ vừa về đã lo cho cậu liều thuốc an thần, mọi câu chữ chạy đến cổ họng liền biến thành một câu "Cảm ơn"...
Hoa Thần Vũ híp mắt cười: "Chạy tới chạy lui một ngày, cuối cùng cũng làm xong trước khi cha tôi xuất ngoại.".
Mạnh Tử Khôn nhăn mày, chuyện cậu muốn nhập học chẳng phải chỉ cần tìm hiệu trưởng là được rồi sao? Nhưng cậu như vậy... quả thật chưa đóng nổi học phí.
Có vẻ rất rắc rối...
Xem ra Hoa Thần Vũ đúng là thật lòng muốn giúp cậu.
Mạnh Tử Khôn vô cùng cảm kích, ngoại trừ cảm ơn... cũng không biết nên nói gì nữa...
Đứa nhỏ ngẫm nghĩ nửa ngày, vẫn là dang tay đem Hoa Thần Vũ cả người vẫn còn lạnh ôm vào lồng ngực.
***
"Tôi sắp chết đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi...".
Hoa Thần Vũ cảm giác Mạnh Tử Khôn ôm lấy mình, cố gắng không ngủ gục trên vai cậu, nhưng dạ dày đã ồm ộp kêu cả ngày, còn không ăn nữa là không được đâu.
Đứa nhỏ buông anh ra, gật gật đầu, sau đó nhớ lại chuyện ban sáng, thấy cần phải nói với Hoa Thần Vũ một chút.
"Thầy, hôm nay em gái thầy với mẹ bé đến đây đấy.".
Đáy mắt Hoa Thần Vũ chợt lóe lên.
"Tôi nói sáng sớm nay sao không gặp họ, hóa ra là tới đây à!".
Anh nhanh chóng khôi phục bộ dạng ôn ôn nhu nhu: "Mọi người hàn huyên gì vậy?".
"Cũng không có gì, em nói em sẽ tiếp tục quan tâm thầy, sau đó còn cùng em gái thầy xuống dưới lầu chơi xích đu.". Mạnh Tử Khôn trả lời mười mươi.
"Ha ha ha ha ha, Tinh Tinh đặc biệt thích trò đó, trước đây còn quấn lấy tôi đòi dẫn bé đi chơi.". Hoa Thần Vũ hình như nhớ lại chuyện gì thú vị lắm: "Vất vả cho em rồi, phải chiều em ấy.".
Mạnh Tử Khôn ngượng ngùng cười: "Tinh Tinh có vẻ rất thích thầy.".
Những điều trẻ con thể hiện đều xuất phát từ nội tâm, cậu cảm nhận được lúc Hoa Tinh Tinh nhắc đến Vũ ca ca của bé, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.
Hoa Thần Vũ tiếp tục cười hì hì: "So với tôi thì bé càng thích mấy anh trai chị gái xinh đẹp hơn. Ví dụ như... em đấy.". Nói rồi anh còn vươn tay sờ sờ cằm Mạnh Tử Khôn một hồi.
Biết mình bị đùa giỡn, đứa nhỏ giả bộ thụ sủng nhược kinh, còn hơi co vai lại.
"Được rồi, chúng ta đi ăn thôi.". Hoa Thần Vũ khoác vai Mạnh Tử Khôn, lay lay hai lần. Đứa nhỏ theo lực tay không lớn không nhỏ của anh mà lắc lư, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ngượng ngùng thường trực.
***
Thay quần áo xong xuôi, hai người liền một trước một sau bước ra cửa. Hoa Thần Vũ rất quen thuộc với những quán cơm gần đây, nhất quyết đòi dẫn đi.
Đang ngắm nghía những cửa hàng dọc trên đường đến quảng trường, bỗng cả hai dừng trước một tiệm trang sức.
Mạnh Tử Khôn nhìn qua tấm kính, là một cửa hàng bán kính mắt, mũ, găng tay, khăn choàng cổ.
Hoa Thần Vũ hình như rất hứng thú, mở cửa bước vào.
Đứa nhỏ đong đưa theo bước chân anh đến trước quầy mắt kính, nhìn thầy mình chọn lấy một cái kính râm tròn, đeo lên.
"Có phải rất cool không?".
Cứ như cậu trai cùng lứa, giọng điệu anh mang theo chút tự hào khiến Mạnh Tử Khôn cảm thấy thật khả ái. Cậu chăm chú ngắm Hoa Thần Vũ mang kính râm, thật sự rất giống minh tinh.
"Đẹp.". Mạnh Tử Khôn nhỏ giọng tán dương, sau đó nửa người tựa trên quầy, bộ dạng tùy ý nhìn ai kia đùa nghịch.
Hoa Thần Vũ vui vẻ ngắm hàng bày trên kệ, một cặp kính gọng vàng hấp dẫn ánh mắt anh, chân kính còn có hai vòng tròn, vô cùng nổi bật giữa đống kính mắt.
Thầy Hoa cầm cặp kính kia lên, đi về phía Mạnh Tử Khôn.
Đứa nhỏ vốn đang ngẩn người, chợt thấy thầy mình cầm kính bước tới, bộ dạng nhất định phải đeo lên cho cậu.
Mạnh Tử Khôn cong khóe môi, biết ý nên nhẹ khom lưng, vừa vặn phối hợp với Hoa Thần Vũ.
Từ trong gương, cậu có thể nhìn thấy bộ dạng bản thân khi mang cặp kính viền vàng này. Dưới lỗ tai còn treo hai vòng tròn, thoạt nhìn như đeo khuyên tai. Mạnh Tử Khôn chớp mắt, giơ tay chỉnh lại kính.
"Cái này vừa nhìn đã thấy rất hợp với em.". Thầy Hoa đeo kính lên cho cậu xong lại càng chắc chắn: "Đừng gỡ xuống, tôi mua cho em.".
Đổi lại là bình thường, Mạnh Tử Khôn nhất định sẽ xấu hổ khi người khác trả tiền cho mình... Nhưng vào lúc này, nhìn vẻ mặt Hoa Thần Vũ dịu dàng, đáy lòng cậu liền dâng lên cảm giác ấm áp.
Cái cảm giác hiếm hoi ấy...
Từ nhỏ Mạnh Tử Khôn đã quá hiểu chuyện, ngoại trừ mẹ ra thì chẳng ai tặng quà cho cậu cả, mà cậu cũng chưa bao giờ nói với mẹ bản thân mình muốn gì.
Nhưng dù sao Mạnh Tử Khôn vẫn chỉ là một đứa trẻ, dù cho có chín chắn đến thế nào đi nữa, khi được nuông chiều rồi thì đều sẽ cảm thấy vui sướng.
Từ đó, mỗi khi không có việc gì, Mạnh Tử Khôn cũng đặc biệt thích đeo cặp kính kia, bị người khác hỏi cậu liền nói để chuẩn bị học.
Thật ra, chỉ vì đây là Hoa Thần Vũ mua cho cậu, vậy nên cậu nhất định phải mang...
***
Sau khi mua đồ xong, Hoa Thần Vũ quả thật đói chịu không nổi, bước chân liền nhanh hơn nhiều, dẫn theo Mạnh Tử Khôn chạy về phía nhà hàng.
Sắp tới cửa rồi, Hoa Thần Vũ bỗng cảm giác đằng trước có ánh mắt nhìn về phía mình, liền ngẩng lên. Mao Bất Dịch cùng ai đó anh không nhận ra đang cầm đồ uống đứng cạnh tường thủy tinh của cao ốc, bộ dạng như gặp được người quen.
Nhìn thấy Mao Bất Dịch, Hoa Thần Vũ trong nháy mắt lập tức dời hướng đi. Mạnh Tử Khôn ở phía sau tỏ vẻ khó hiểu lẽo đẽo theo anh, liền thấy tên mập đeo kính kia.
"Thầy Hoa.". Mao Bất Dịch vẫn nở nụ cười xấu hổ thường trực, nheo nheo đôi mắt chẳng được gọi là quá to nhìn Hoa Thần Vũ hăm hở chạy đến, cậu chỉ lo thầy mình bất cẩn vấp ngã thôi.
"Thầy nói sao cứ cảm giác có người nhìn mình.". Hoa Thần Vũ liếc nhìn cậu trai lạ lẫm đứng bên cạnh Mao Bất Dịch: "Đi chơi với bạn à?".
Mao Bất Dịch gật gật, giọng nói cứ nhỏ như con muỗi: "Vừa ăn cơm xong.".
Mạnh Tử Khôn nhìn chằm chặp Mao Bất Dịch cũng hơn nửa ngày, cậu thật chẳng hiểu, tên này sao có thể trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của Hoa Thần Vũ nhỉ?
"Chào thầy.". Chàng trai đứng cạnh Mao Bất Dịch thấy thế liền mau chóng lễ phép chào hỏi, tay nâng lên chỉnh lại gọng kính tròn trên sống mũi.
Cậu chàng này... Hoa Thần Vũ vì động tác của cậu ta mà nhìn thêm vài lần, đường nét trên khuôn mặt kia... cứ thấy quen quen.
Vẫn là mắt Mao Bất Dịch xài tốt. Bắt gặp cái nhìn bắn đầy dao của Mạnh Tử Khôn nhằm về phía mình, cậu nhanh chóng nói bản thân còn có việc, xong lập tức chạy trước.
Đợi đến khi Mao Bất Dịch lôi Chung Dịch Hiên chạy một đoạn cực xa rồi, bước chân mới dần chậm lại. Cậu trai bên cạnh liền kề sát vào, bắt đầu nhiều chuyện.
"Người vừa nãy chính là thầy Hoa cậu nói đấy à?". Chung Dịch Hiên quay đầu nhìn mấy lần.
"Ừ.". Mao Bất Dịch gật đầu: "Cậu thấy người đứng đằng sau không?".
"Cậu nói người thân hình rất cao cộng thêm bản mặt khó ở kia?". Chung Dịch Hiên hồi tưởng: "Chẳng phải là người song ca với thầy Hoa à?".
"Ừ, cậu không cảm thấy... cậu ta khá giống cậu sao?". Mao Bất Dịch đường hoàng trịnh trọng hỏi, ánh mắt nhìn lên.
Chung Dịch Hiên ngây người trong giây lát, rồi lắc đầu.
"Sao mà giống được!". Ngoại trừ việc đối phương cũng hơi đen như mình: "Ngược lại, thật ra tôi thấy cậu ta... giống cậu tôi hơn.".
"Phì!". Mao Bất Dịch suýt nữa phun ra: "Chính là người cậu lắm tiền mà cậu nói?".
"Đúng. Tôi cũng chẳng thường gặp người cậu này. Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi không hay về nhà ngoại, hai năm nay mới thường xuyên hơn chút.". Chung Dịch Hiên vén tay áo lên, làm lộ ra cặp vòng tay: "Cái này là lần trước gặp, cậu tôi đưa cho tôi.".
Mao Bất Dịch thấy ánh vàng vừa lóe, hai mắt lập tức sáng rực, kéo tay Chung Dịch Hiên qua ngắm nghía thật kỹ: "Đẹp thật đó, là vàng à?".
Sợi dây óng ánh nối vào viên đá quý xanh lục, mặc dù nhìn nhỏ nhắn nhưng có vẻ giá cả chẳng nhỏ đâu...
"Tôi cũng không biết, nghe mẹ tôi nói cái này hơn một ngàn.". Chung Dịch Hiên nhún vai.
"Hơn một ngàn???". Mao Mao hát "Nếu một ngày tôi có thật nhiều tiền" đương nhiên bị cái giá này dọa sợ: "Cậu của cậu quả thật rất lắm tiền.".
Chung Dịch Hiên liếc liếc "Siêu sao" một chút, tháo một cái vòng tay ra: "Cho cậu.".
"Cái này... vậy không ổn đâu. Đây là cậu của cậu tặng cậu, đưa tôi không được đâu.". Mao Bất Dịch hoảng hồn, vội vàng từ chối.
"Tính toán gì chứ, cậu của tôi cũng là cậu của cậu. Cầm đi cầm đi.".
Ý đã quyết, Mao Bất Dịch chẳng từ chối được nữa, cậu cẩn cẩn thận thận đeo vòng tay vào, rồi liền cảm thán: "Thật sự rất đẹp.".
Chung Dịch Hiên ôm cổ Mao Bất Dịch, cười đắc ý. Tuy rằng nghe mẹ bảo nhà cậu mình rất rất có tiền, nhưng đoán chừng nói ra sẽ hù Mao Bất Dịch mất, cứ để nhóc mập này len lén vui vẻ đeo vòng tay, vậy là được rồi~
Cặp kính Hoa Hoa tặng Tử Khôn thế này này:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro