Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Họ trốn trong một góc không người, nhỏ giọng thì thầm với nhau những vấn đề nhạy cảm.

Hoa Thần Vũ tựa vào lan can, ánh mắt nhìn Mạnh Tử Khôn lại thêm phần thương xót.

Anh vô luận thế nào cũng không ngờ được... Mạnh Tử Khôn lại có thân thế như vậy.

Vậy mà dáng vẻ đứa nhỏ này cứ như chẳng có chuyện gì, giọng điệu hời hợt, trên gương mặt vẫn treo nụ cười cứng cỏi.

"Từ khi mẹ qua đời, em chưa từng nhắc đến chuyện này nữa. Nhưng... thầy Hoa, em không muốn che giấu thầy bất cứ việc gì cả...".

Đối với người mình thích, chẳng phải nên thẳng thắn một chút sao?

Hoa Thần Vũ gật gật đầu, ngữ khí vô cùng ôn hòa.

"Tôi biết rồi. Cảm ơn em đã chấp nhận nói với tôi những điều này. Tôi... có hơi kinh ngạc, nhưng tôi hiểu...".

Tài ăn nói của anh không được tốt, cũng chẳng biết nên diễn đạt thế nào mới đúng, nhưng chung quy anh vẫn phải nói gì đó.

Mạnh Tử Khôn học dáng vẻ Hoa Thần Vũ tựa vào lan can, nhưng vì nguyên nhân chiều cao, lưng cậu phải cong hơn anh nhiều.

"Dù cho cha em rất có tiền thì làm sao, cũng chẳng liên quan đến em. Em là đứa nhỏ không ai cần.".

Cậu chỉ mới mười bảy... nhưng từ bé đã biết mình chẳng giống những đứa trẻ khác. Hiện tại mẹ không còn trên đời, một mình cậu ở lại... chống chọi đến tận bây giờ.

Hoa Thần Vũ tưởng tượng đến những cảnh ấy, lông mày liền nhăn lại.

"Đừng nên nghĩ như vậy. Không ai cần em, nhưng tôi cần em.".

Thầy Hoa quay sang nhìn Mạnh Tử Khôn: "Coi như cha em không làm tròn trách nhiệm của bậc phụ huynh, em cũng lớn như vậy rồi, vẫn có thể tự mình sống tốt.".

Đứa nhỏ bỗng thấy sống mũi và khóe mắt cay cay, nhưng cậu chỉ khịt khịt mũi, nhất quyết không để nước mắt rơi.

Dù là một câu "Tôi cần em" của Hoa Thần Vũ cũng đủ khiến tim cậu khóc vài trăm lần.

"Thật ra... em còn chuyện chưa nói cho thầy biết.". Mạnh Tử Khôn híp mắt, cố gắng tỏ ra mình rất ngoan.

"Cái gì?".

"Từ sớm em đã biết thầy rồi, có lẽ là bốn năm trước.". Mạnh Tử Khôn dụi mắt: "Khi đó em nhận việc giao thức ăn cho nhà hàng. Hôm ấy có một đơn là của đài truyền hình , đưa xong em liền muốn chạy về, ngay lúc đó, em nghe phía sau cánh cửa truyền đến giọng hát.".

Mạnh Tử Khôn năm mười ba tuổi lặng lẽ tới gần, đẩy ra cánh cửa khép hờ kia. Bên trong đứng mười mấy hai mươi chàng trai, là thí sinh đang chờ thi sơ tuyển của chương trình.

Mạnh Tử Khôn đánh giá người đứng ở trung tâm, mái tóc ngắn chẳng tính là gọn gàng, đeo gọng kính đen, bộ dạng nhìn ngốc ngốc, nâng micro, vừa lên tiếng đã bộc phát thanh âm vô cùng nội lực.

Con yêu dấu của cha, sao không cho cha thấy những nỗi buồn...

Có phải để gió thổi tắt ngọn nến rồi không?

Lang thang một mình trong đêm tối...

Mạnh Tử Khôn bị giọng ca kia cuốn hút. Cậu chăm chú nhìn người ấy hát hoàn chỉnh cả bài, chẳng hề chớp mắt. Tiếng vỗ tay bùng nổ kịch liệt, thậm chí cậu còn nghe giọng nói ngọt ngào của chị nào đấy lớn tiếng tuyên bố, Hoa Thần Vũ, thăng cấp.

Bắt đầu từ thời khắc đó, Mạnh Tử Khôn ghi nhớ kỹ cái tên Hoa Thần Vũ.

Về sau, cậu đặc biệt chú ý đến chương trình này, nhưng không tìm được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Hoa Thần Vũ.

Mãi đến một ngày, website của chương trình kia đăng video về buổi phỏng vấn, Mạnh Tử Khôn mới biết Hoa Thần Vũ bị loại.

Trước ống kính, anh vẫn mang kính gọng đen, cười lên có chút ngốc ngốc, tập trung trả lời câu hỏi của phóng viên.

"Không thi nữa, vậy về trường thôi.".

Khi đó Mạnh Tử Khôn chẳng biết "về trường" của Hoa Thần Vũ mang hàm nghĩa gì, nhưng nhìn khí chất đó cậu liền đoán có lẽ anh là sinh viên.

Mạnh Tử Khôn hoàn toàn không hiểu, lúc đó Hoa Thần Vũ nhận được tràng vỗ tay nồng nhiệt như thế, tại sao lại bị loại?

***

Lắng nghe đứa nhỏ nhẹ nhàng kể về đoạn hồi ức này, Hoa Thần Vũ ngẩng cổ lên, trong đầu cũng dần hoài niệm về cuộc thi đó.

"Không ngờ hai ta có duyên như vậy.". Bốn năm trước đã gặp nhau, anh thật một chút cũng chưa từng nghĩ đến.

"Thầy, sao thầy không thi tiếp những vòng sau?". Mạnh Tử Khôn vẫn nghĩ mãi không ra.

Hoa Thần Vũ thay đổi tư thế, đôi mắt từ tòa nhà lớn đằng xa chậm rãi di về, nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn trước mặt.

"Em kể cho tôi nghe câu chuyện của em, hiện tại cũng nên nói với em chuyện của tôi rồi nhỉ?".

Mạnh Tử Khôn ánh mắt sáng lên, cả người hơi nhổm dậy.

"Tôi không thi những vòng sau... là vì cha tôi, ông không muốn tôi tiếp tục thi nữa.".

Lại là "cha"...

Mạnh Tử Khôn hơi nghẹn ngào...

Làm đổng sự một tập đoàn giáo dục quy mô lớn, cha Hoa Thần Vũ giao thiệp trong mọi lĩnh vực. Nếu con trai mình đi lệch hướng, làm cha đương nhiên tự có trách nhiệm rẽ đường.

"Sau đó tôi nói, tôi vẫn còn yêu âm nhạc. Nếu không thể tiếp tục cuộc thi đó, vậy để tôi làm giáo viên âm nhạc được không?". Hoa Thần Vũ nghiêng đầu: "Thế là tôi liên tục kháng chiến để đến đây dạy học. Những năm này trôi qua rất vui vẻ, hơn nữa hàng năm đều có thể đưa học sinh đến gần với giấc mơ của mình, không phải tốt lắm sao?".

"Hóa ra là như vậy.". Mạnh Tử Khôn nhỏ giọng lầm bầm: "Thầy, thứ cho em nhiều chuyện. Em cảm thấy cha thầy hiện tại nhất định sẽ hối hận.".

"Ha ha ha ha ha.". Hoa Thần Vũ nở nụ cười: "Em biết trên thế giới này có bao nhiêu người giống như tôi... lựa chọn thỏa hiệp không?".

Đứa nhỏ hơi ngẩn ra, lập tức thở dài.

"Haizzzz. Em biết, rất nhiều việc chẳng thể thay đổi được...".

Hoa Thần Vũ gật đầu: "Em thông minh như thế, tôi nghĩ em nhất định hiểu. Cho nên mới nói, cãi vã không cần thiết, miễn là sống vui vẻ, hà tất phải cố chấp làm gì...".

Mạnh Tử Khôn nhìn anh: "Em biết, thầy lại muốn nói tùy ý một chút.".

Thầy giáo đối diện bỗng ngượng ngùng, hơi híp mắt lại, nửa người tựa vào lan can: "Tử Khôn, không phải em nói muốn đến Học viện Âm nhạc học à?".

Đứa nhỏ cúi đầu, nhìn Hoa Thần Vũ di di cổ tay áo: "Đúng vậy.".

"Tôi có cách giúp em nhập học. Thế nào? Chính thức trở thành học sinh của tôi đi.". Hoa Thần Vũ nói rất chắc chắn, hai mắt tràn ngập chân thành cùng chờ mong.

Mạnh Tử Khôn hiển nhiên ngẩn cả người, cơ thể cứng đơ tại chỗ, chẳng biết phải làm sao.

"Thật... Thật sự có thể không?".

"Đương nhiên~ À! Trừ phi em không muốn làm học sinh của tôi.". Thầy Hoa cố ý thay đổi giọng điệu, trêu chọc cậu.

Mạnh Tử Khôn bỗng gật đầu như bằm tỏi: "Em đương nhiên đồng ý!". Sau đó hình như nghĩ đến điều gì, ánh mắt cậu bắt đầu lơ lửng.

Hoa Thần Vũ thấy đứa nhỏ rơi vào trạng thái manh manh, vươn tay xoa xoa mái tóc cậu, tựa như mang theo chút ôn nhu nuông chiều, cảm nhận xúc cảm mềm mại lướt qua lòng bàn tay.

Bị vò đầu, Mạnh Tử Khôn dứt khoát vươn người ôm chầm thầy của mình, cằm gác trên vai đối phương, chỉ để Hoa Thần Vũ xoa dễ hơn thôi.

"Thật ngoan.".

Thanh âm dịu dàng mang theo khen ngợi vang lên bên tai, Mạnh Tử Khôn nhắm mắt lại, vô cùng mãn ý.

Cảm ơn.

Vì đã cho người xa lạ như cậu nhiều đến thế...

Nhưng thầy Hoa, anh có thể cho cậu ấy nhiều hơn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro