Chương 16
Dạy học biết bao năm, thầy Hoa vẫn không hiểu nổi... Làm thế nào chỉ trong vài giây ngắn ngủi Mạnh Tử Khôn và Triệu Thiên Vũ đã thắt chặt tình hữu nghị rồi?
Nhưng mà suy nghĩ kĩ lại, cả hai cũng chỉ hơn kém nhau mấy tuổi thôi, có cùng sở thích hay chung đề tài, cũng là chuyện rất bình thường.
Tuy vậy, nhìn hai người họ đeo chung tai nghe bàn tán cả nửa ngày về một bài hát chẳng rõ tên, trong lòng Hoa Thần Vũ bỗng gợn sóng, cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm giác... cứ như bản thân bị bài xích vậy...
***
Triệu Thiên Vũ tháo tai nghe ném cho Mạnh Tử Khôn, ánh mắt thoáng qua liền thấy Hoa Thần Vũ một mình đứng đó, miệng còn cắn ống hút trà sữa, hình như đang nhìn mặt đất, nhưng ánh mắt lại trôi dạt về phương nào, bộ dạng không quá chăm chú, tựa hồ có tâm sự...
Chớp mắt nhận ra bản thân quên mất thằng nhóc da đen này là tình địch của mình, nghệ sĩ già lập tức nhảy đến cạnh Hoa Thần Vũ: "Thầy Hoa, bằng không chúng ta cứ vào trước đi. Em đoán đám Mã Bá Khiên chắc đến muộn rồi.".
Đúng vậy, bọn họ lập nhóm đi xem tranh của Vương Cánh Lực. Từ khi biết cô Dương Mịch ở trường "chào hàng" khắp nơi vé triển lãm của cậu ta, rất nhiều sinh viên trong tay đều có vé vào cửa, quan hệ tốt liền đi thành đoàn.
Tuy nhiên, cổng đã mở cả nửa tiếng rồi mà Mã Bá Khiên và Chu Chấn Nam vẫn chẳng thấy bóng dáng.
Hoa Thần Vũ buông ống hút trà sữa: "Ừm, được.".
Mạnh Tử Khôn cẩn thận cất điện thoại với tai nghe, mắt thấy Triệu Thiên Vũ tựa bên người thầy của cậu, lập tức phát huy ưu thế chân dài hai bước vượt qua: "Thầy, nếu không cứ để Triệu Thiên Vũ ở ngoài này chờ đi, chúng ta vào trước.".
"Ây dza! Tôi nói thằng nhóc chết bầm nhà cậu sao không ở lại chờ đi?". Bạn học Triệu lập tức phản đối.
"Bạn cậu tôi lại không quen.". Mạnh Tử Khôn nhún vai.
Hai người họ sao lại bắt đầu tán gẫu rồi...
Hoa Thần Vũ lắc lắc đầu: "Thầy muốn đi rửa tay.".
Hai đứa nhỏ đang muốn cãi lộn tiếp bỗng nghe được câu này, lúng ta lúng túng nhìn Hoa Thần Vũ một tay đút túi quần một tay cầm trà sữa, đi về phía thùng rác, dứt khoát ném thẳng cái ly rồi liền quẹo vào nhà vệ sinh bên cạnh. Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, còn có chút... cool.
Mạnh Tử Khôn sững người, cảm giác hình như bản thân vừa làm một chuyện vô cùng ngu ngốc.
"Mặc dù hai ta mới quen biết không lâu nhưng tôi nghĩ trước tiên nên tuyệt giao với cậu. Cậu thấy thế nào?". Mạnh Tử Khôn quay mặt về phía Triệu Thiên Vũ, đường hoàng trịnh trọng xổ tràng dài.
Nghệ sĩ già trợn trắng mắt: "Cầu còn không được.".
***
Giải quyết xong vấn đề cá nhân, Hoa Thần Vũ đứng trước bồn rửa tay, mở vòi, nghe tiếng nước chảy róc rách, anh lại bắt đầu ngẩn người.
Cảm giác này... gần đây vẫn thường xuất hiện, là loại cảm giác anh chưa bao giờ trải qua trước đây.
Hoa Thần Vũ đơn giản chỉ nghĩ Mạnh Tử Khôn cười lên rất đáng yêu, đặc biệt là lúc cậu cười với anh...
Nhưng khi nụ cười ấy quay về phía Triệu Thiên Vũ... có chút chói mắt.
Sẽ khiến anh cảm giác... giống như bản thân mình bị bài xích...
Dù sao tuổi tác của Hoa Thần Vũ lớn hơn Mạnh Tử Khôn rất nhiều. Bình thường có thể có nhiều đề tài tán gẫu như vậy, lúc ở cạnh nhau lại không cảm thấy vô vị, dù cho không nói lời nào thì cũng chẳng hề lúng túng...
Cậu khiến anh cảm nhận được tình cảm trân báu quý giá đó...
Nhưng dù sao Mạnh Tử Khôn vẫn là một đứa trẻ, không phải cái gì cũng đều nói với người lớn.
Như anh...
Vậy nên, người bạn cùng lứa Triệu Thiên Vũ... có thể làm bạn với cậu, thật ra cũng không tồi...
Từ lúc quen biết Mạnh Tử Khôn, hầu như anh không thấy cậu gặp gỡ bạn bè, cũng không biết các mối quan hệ của đứa trẻ này. Mặc dù Trịnh Nam từng nhắc nhở anh không nên tùy tiện sống chung với người khác, dù là trẻ vị thành niên cũng không được, nhưng Hoa Thần Vũ vẫn chẳng để ý đến những thứ như thế.
Chính vì ánh mắt Mạnh Tử Khôn quá đỗi trong suốt dịu dàng, chắc chắn không phải đứa trẻ xấu, có thể chỉ là cậu có nỗi niềm khó nói thôi. Hoa Thần Vũ lại chẳng thích ép buộc người khác, vậy nên chưa từng chủ động đi hỏi.
Đã thành thói quen nhìn Mạnh Tử Khôn mỉm cười đứng bên cạnh, Hoa Thần Vũ thậm chí bắt đầu bạo gan nghĩ, cậu ấy chỉ thuộc về mình mình...
Cảm thấy suy nghĩ của mình thật kì quái, Hoa Thần Vũ tạt nước vào mặt, muốn bản thân tỉnh táo lại một chút.
Phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm quen thuộc.
"Thầy...".
Hoa Thần Vũ ngẩng đầu, nhìn vào gương. Mạnh Tử Khôn đến rồi.
"Là Tử Khôn à.". Anh tắt vòi nước, xoay người, nở một nụ cười không tính là kì lạ: "Đi thôi, vào xem triển lãm nào.".
Mạnh Tử Khôn nhíu nhíu mày, khóe mắt rủ xuống, bộ dạng rất tội nghiệp: "Thầy, xin lỗi...".
"Sao tự nhiên lại nói xin lỗi?". Hoa Thần Vũ bỗng ngẩn ra: "Đã xảy ra chuyện gì à?".
Ánh mắt đứa nhỏ thoáng bối rối, nhìn quanh một vòng, cuối cùng rơi trên người Hoa Thần Vũ: "Thầy, chúng ta... đừng xem triển lãm nữa. Em dẫn thầy đến một nơi, được không?".
Câu chuyện đột ngột lái sang hướng khác. Hoa Thần Vũ chớp mắt mấy lần, coi bộ còn chưa phản ứng kịp.
"Đi... đâu?".
***
Dọc đường, Hoa Thần Vũ cứ như trẻ con mẫu giáo, chỉ biết đi theo.
Mạnh Tử Khôn cao hơn anh, bàn tay cũng lớn hơn, lúc dắt tay nhau vừa khéo có thể nắm chặt, lại kèm theo thân nhiệt dễ chịu, cảm giác thoải mái tựa như mỗi sáng bảy giờ vừa tỉnh giấc liền nhận ra mình còn một tiếng để ngủ ấy.
Vậy nên Hoa Thần Vũ chẳng hề rút tay mình ra, cũng không ý thức được bản thân bị đứa trẻ nhỏ hơn mười tuổi nắm tay dắt đi là chuyện khá xấu hổ. Mạnh Tử Khôn rất cao, rất có cảm giác an toàn, thế là sĩ diện gì gì đấy đều bị anh vứt hết ra sau đầu...
***
Nơi trước mắt là tòa kiến trúc cao nhất thành phố. Tầng trên cùng là đài quan sát hướng ra ngoài, từ nơi đó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc chốn thị thành.
Hoa Thần Vũ lần đầu tiên tới đây, nhìn đông ngắm tây liên hồi.
Mạnh Tử Khôn dẫn anh đến trước một khung cửa sổ.
"Khi em còn bé, mẹ em thường đưa em tới nơi này.". Đứa nhỏ chăm chú ngắm nhìn bầu trời xanh xanh bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn thành phố tít tắp chẳng thấy bến bờ, nhẹ buông một câu như thế: "Nơi này sao vẫn không thay đổi gì cả...".
Hoa Thần Vũ quan sát phong cảnh bao la phía dưới, hai mắt híp lại, tâm tình rất tốt.
"Từ đây nhìn xuống thật là đẹp...".
Mạnh Tử Khôn vươn tay, chỉ vào toà nhà cao chót vót phía trước.
"Thầy, thầy thấy tòa nhà kia chứ?".
Mặc dù không cao bằng nơi hai người họ đang đứng, nhưng cao ốc trước mắt có vẻ khá cao cấp, hình như là một tòa văn phòng.
Hoa Thần Vũ bình thường ra ngoài cũng không chú ý đến kiến trúc lắm, nhưng anh thật sự ấn tượng với tòa cao ốc này.
"Ừm, đó hẳn là tòa nhà văn phòng cao nhất ở đây.".
"Khi nhỏ, mỗi lần mẹ dẫn em tới nơi này, đều chỉ vào tòa nhà kia nói, con xem, tòa nhà lớn đó, là cha con xây đấy.".
Thanh âm Mạnh Tử Khôn nhẹ nhàng, tựa như đang kể một câu chuyện xưa cũ. Hoa Thần Vũ nghe đến chữ "cha", hơi ngạc nhiên.
Ánh mắt đứa nhỏ nhu hòa nhìn về phía trước, cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, dáng vẻ lạnh nhạt: "Sau đó em liền hỏi mẹ, cha con là công nhân xây dựng à? Mẹ em cười nói, cha con là người bỏ tiền, với thân phận của cha, không cần phải tự động thủ đâu.".
Hoa Thần Vũ ngẩn người, nhiều lần tự hỏi, hình như tòa nhà kia nổi tiếng đầu tư bất động sản...
"Em là... con trai ông trùm bất động sản?". Hoa Thần Vũ hồi tưởng lại, kết hợp với những lời Mạnh Tử Khôn vừa nói, hẳn là không sai.
Mạnh Tử Khôn hơi bĩu môi, thở dài, như đang cười.
"Là con riêng.".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro