Chương 15
Khi đến gặp chủ tịch hội học sinh, Triệu Thiên Vũ còn hơi căng thẳng. Cậu biết chủ tịch tìm mình nhất định là nói về buổi lễ văn nghệ. Nếu lần này cậu thật sự làm tốt, danh sách đề cử thăng chức gì gì đó nhất định sẽ có cậu.
Đúng như dự đoán, biểu cảm đầu tiên lúc chủ tịch nhìn thấy cậu chính là mỉm cười.
"Thiên Vũ, buổi lễ năm nay giáo viên đặc biệt hài lòng. Trong cuộc họp hiệu trưởng còn khen em nữa đấy.".
"Không đâu không đâu, đều là các thầy cô và học trưởng có phương pháp giáo dục tốt.". Mấy lời khách sáo vẫn phải nói, Triệu Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nở nụ cười chiêu bài của mình.
"Chủ yếu là em có thể mời được thầy Hoa Thần Vũ, cả cậu nam sinh thầy ấy mang đến nữa. Hiệu quả kinh người, coi bộ trường của chúng ta lại càng nổi tiếng đấy.". Chủ tịch nhìn văn kiện trong tay: "Đợt này vất vả cho em rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt. Việc của hội học sinh em cứ yên tâm, thầy sẽ đề cử.".
Chủ tịch thật sự chẳng úp úp mở mở, cái gì nên nói thì đều nói. Triệu Thiên Vũ đương nhiên cảm ơn liền 800 câu, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa rời đi, tâm tình rất tốt.
Chủ tịch nói đúng, chủ yếu vẫn là vì thầy Hoa đến biểu diễn nên mới thu hút nhiều người quan tâm đến vậy. Mặc dù rất không thích cái tên Mạnh Tử Khôn kia, nhưng phải thừa nhận thằng nhóc này quả thật hát rất hay, bằng không... Hoa Thần Vũ cũng chẳng rinh cậu ta theo.
***
Triệu Thiên Vũ nhanh chóng lẻn ra ngoài, cầm điện thoại gọi cho thầy giáo mình.
Vào giờ phút này, Hoa Thần Vũ không cần lên lớp đang ngồi trong cửa hàng trà sữa, ngắm phong cảnh, ăn uống, trông đứa nhỏ.
"Alô?". Điện thoại truyền đến rất nhanh, thanh âm thoáng ngân lên, tâm tình anh hẳn là không tệ.
"Thầy Hoa, thầy đang ở đâu vậy?". Triệu Thiên Vũ nghe đầu dây bên kia có tiếng nhai chóp chép.
"Thầy? Thầy ở tiệm trà sữa.". Rõ ràng Hoa Thần Vũ đang ăn, lại còn đút thêm đồ vào miệng, bất cẩn khiến giọng điệu càng mềm manh hơn.
Vừa nghe đến ba chữ "tiệm trà sữa", nghệ sĩ già liền cau mày. Lại là tên nhóc Mạnh Tử Khôn đó...
"Vậy thầy có rảnh không, em muốn mời thầy...".
"Ăn cơm à? Ha ha ha ha ha, Thiên Vũ, chúng ta hẹn bao lần rồi, thầy thật không biết nên ăn gì nữa đâu.". Hoa Thần Vũ giành mở lời trước, lại thấy Mạnh Tử Khôn đứng sau quầy hỏi anh muốn phủ dâu tây hay chocolate lên bánh gato.
"Muốn dâu tây!".
Vẫn đang cố gắng nói mà không mắc nghẹn, Hoa Thần Vũ bỗng kêu lên một tiếng, Triệu Thiên Vũ liền bối rối.
"Hả?".
"À, vừa rồi thầy nói chuyện với Tử Khôn. Thật ngại quá...".
Hoa Thần Vũ nhanh chóng giải thích.
"... Thầy ở cạnh Mạnh Tử Khôn à...". Mặc dù trong lòng biết rõ nhưng vẫn nói ra câu này, Triệu Thiên Vũ một phát đá văng viên sỏi trên đường: "Lần này không ăn cơm nữa, thầy nói làm gì thì chúng ta làm cái đó.".
"Ha ha ha ha ha ha ha, thầy à? Thầy cũng không biết... Đừng thêm đường, ngọt lắm!".
Hoa Thần Vũ ở đầu dây bên kia chẳng biết lại đang làm cái gì, chen ngang một câu không đầu không đuôi.
Triệu Thiên Vũ dừng bước: "Thầy Hoa, em đi tìm thầy.".
"Hay hai quả dâu tây đi, muốn thêm một quả. Hi hi hi hi hi...".
Hoa Thần Vũ lại nói chuyện chẳng ăn nhập gì, Triệu Thiên Vũ cảm thấy có chút sụp đổ.
"Thiên Vũ! Thầy ở đây không đi đâu đâu, em đến đi.". Ngay trước khi Triệu Thiên Vũ chuẩn bị gác máy, cậu nghe thầy mình trả lời chắc chắn như thế.
Cất điện thoại vào túi, nghệ sĩ già nặng nề thở dài, rồi lại lắc đầu.
***
Mạnh Tử Khôn kéo ghế đến ngồi đối diện Hoa Thần Vũ, cậu biết đối phương vừa nghe điện thoại Triệu Thiên Vũ gọi đến, ánh mắt vẫn trong suốt thanh thuần: "Thầy nếm thử đi, lần đầu tiên trong đời em làm bánh gato đó.".
Thầy Hoa nổi tiếng tham ăn không chờ được nữa, lấy nĩa nhón miếng dâu tây trên bánh, toàn bộ bỏ vào miệng, hai má phình lên như hamster: "Ngon lắm ngon lắm!".
Mạnh Tử Khôn cười: "Thầy đang ăn dâu tây, mà dâu tây em mua ở bên ngoài!".
Hoa Thần Vũ tròn mắt, vừa nhai vừa xắn một khối bánh: "Wow. Cái này... hình như ngọt quá...".
Đứa nhỏ bối rối gãi gãi đầu: "Có thể là lần đầu tiên... nên em chưa nắm được liều lượng...".
"Không sao, tôi thích ăn ngọt.". Anh cũng chẳng kén ăn, nếu đã là lần đầu Mạnh Tử Khôn làm, đương nhiên phải ăn hết mới thể hiện được tấm lòng của anh.
Hoa Thần Vũ tiếp tục tấn công miếng bánh gato, không nhìn thấy đứa nhỏ đối diện đáy mắt ngập tràn ôn nhu.
Mười phút trôi qua, Triệu Thiên Vũ bước vào tiệm trà sữa.
Hoa Thần Vũ đã diệt gọn cái bánh gato, vừa ngẩng đầu đã thấy cậu, vẫy vẫy tay, chưa kịp lau vệt kem còn dính nơi khóe miệng.
Mạnh Tử Khôn không quay đầu lại nhìn Triệu Thiên Vũ, vươn tay lau kem trên môi anh.
"Sao thế, tôi lau chưa sạch à?". Hoa Thần Vũ nhìn theo tay đứa nhỏ, lại thấy đối phương cười sủng nịch.
Mạnh Tử Khôn liếm vệt kem trên ngón tay mình, cong môi gật gật đầu.
"Khụ khụ!". Triệu Thiên Vũ cảm thấy thằng nhóc này rõ ràng là cố tình mà.
"Xin lỗi đã làm phiền.". Câu đầu tiên đã nồng nặc mùi thuốc súng.
"Cậu muốn uống gì không?". Mạnh Tử Khôn chẳng thèm cáu gắt, lễ phép hỏi.
Triệu Thiên Vũ liếc thấy cái cốc còn cắm ống hút trên bàn: "Giống của thầy Hoa đi.".
***
Nhìn theo Mạnh Tử Khôn ra sau quầy chuẩn bị đồ uống, Triệu Thiên Vũ đặt mông ngồi xuống, sau đó cầm ra hai thứ thoạt nhìn như tấm vé.
"Đây là?". Hoa Thần Vũ đến gần nhìn nhìn.
"Vé vào cửa buổi triển lãm tranh của Vương Cánh Lực.". Phát hiện giọng điệu mình hơi không đúng, Triệu Thiên Vũ miễn cưỡng bản thân bình tĩnh lại, kết quả bất cẩn đảo mắt một vòng...
Cũng may quan tâm của Hoa Thần Vũ đều đặt trên tấm vé kia.
"A! Cái này thầy biết, cậu ấy vẽ rất lợi hại!".
Triệu Thiên Vũ thầm nghĩ, rốt cuộc là mình đang giúp người ta phát đạt, hay nên nói là... người không vì mình trời tru đất diệt đây...
Kết quả, Hoa Thần Vũ từ trong túi quần móc ra hai tấm vé giống hệt.
"...". Nghệ sĩ già choáng váng.
"Vé có phải là cô Dương cho em không?". Hoa Thần Vũ hỏi.
Triệu Thiên Vũ gật đầu.
"Thầy cũng vậy. Ha ha ha ha ha ha.". Hoa Thần Vũ cười.
Triệu Thiên Vũ: "...".
"Thật tốt! Chúng ta có thể đi chung.". Vị thầy giáo nào đó tâm thái vô cùng tốt, ngồi trên ghế xoay mấy vòng.
***
Mạnh Tử Khôn bưng nước đi về phía này, ai ngờ cốc vừa chạm mặt bàn, trong cửa hàng không biết là chuông điện thoại ai vang lên, phát ra một giọng hát quỷ dị.
Nông nghiệp kim loại nặng! Ha! Ai có thể so với đất của ta! Cứ nhịp điệu thế này! Ha! Ta hát thật sảng khoái!
Hoa Thần Vũ lập tức nhìn xung quanh.
"Wow, này là bài hát gì vậy? Thật kỳ lạ, nhưng vẫn giàu cảm xúc.".
Trong chớp mắt, Triệu Thiên Vũ thừa nhận cậu và Mạnh Tử Khôn chỉ là vô tình nhìn nhau, rồi lại phát hiện ánh mắt đối phương bỗng lay động.
"Nông nghiệp kim loại nặng của ta! Ai so bì được với đất ta...". Nghệ sĩ già nhịn không được ngân nga hát.
"Từ nơi phố lớn đến chốn hẻm nhỏ, thị thành thôn quê cùng gắn kết!". Wink đệ đệ theo sát phía sau.
"????". Lần này đến phiên Hoa Thần Vũ ngốc ra.
"Hey, cậu biết bài này à?". Triệu Thiên Vũ hưng phấn vỗ bàn một cái.
"Cậu hát... cũng rất dễ nghe.". Mạnh Tử Khôn cảm thấy giọng Triệu Thiên Vũ khi nói cứ mỏng mỏng, chẳng ngờ hát ra lại kỳ ảo như vậy.
"Người anh em, quả nhiên rất có phẩm vị.". Triệu Thiên Vũ lập tức đổi thành ánh mắt tán dương.
"Ra là đồng đạo! Không nhìn ra nha!". Mạnh Tử Khôn bỗng vui vẻ hẳn, nở nụ cười đầu tiên với Triệu Thiên Vũ.
Hoa Thần Vũ bị kẹp ở giữa, nhìn quanh một hồi.
Thân là thầy giáo, lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gọi là "khoảng cách thế hệ"...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro