Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Suy cho cùng xin nghỉ ở tiệm trà sữa thì cũng không tốt lắm, vậy nên mãi đến tận ngày biểu diễn chính thức Mạnh Tử Khôn mới xuất hiện trong trường.

Ngày tập dợt cuối cùng, Triệu Thiên Vũ bận trước bận sau ở hội trường, vừa mới lơ là một chút liền phát hiện thầy Hoa của cậu bị một đám học sinh vây quanh, chẳng biết đang nói chuyện gì.

Nghệ sĩ già vừa thở hổn hển vừa thổi phù phù tóc mái trên trán. Hôm nay Hoa Thần Vũ còn đội một cái mũ, dáng vẻ càng giống học sinh, ngồi ở hàng đầu nơi khán đài, trước mặt là cả đám đông, từ nam sinh cho đến nữ sinh. Ở khoảng cách này cậu thật chẳng biết họ đang bàn cái gì.

Triệu Thiên Vũ định thần nhìn lại, Mã Bá Khiên và Chu Chấn Nam sao cũng vây quanh Hoa Thần Vũ vậy... Hai người này nổi danh hoạt bát trong trường, đều biết rap, cả ngày hi hi ha ha náo náo nhiệt nhiệt, kích động liền ôm ôm ấp ấp cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Nhưng bây giờ đối tượng là Hoa Thần Vũ... Triệu Thiên Vũ vỗ trán một cái, nhanh chóng đi tới.

***

Thầy Hoa đang hướng dẫn tại hiện trường: "Thực ra ngay lúc đó Mã Bá Khiên có trực tiếp đạp lên cũng không thành vấn đề, như vậy sẽ vô cùng khí thế.".

"Chỉ sợ đạp hỏng thiết bị luôn thôi, dù sao gần đây cậu ta mập lên nhiều lắm.". Bật chế độ Chu chặt chém, Chu Chấn Nam nhổ nước bọt không chút lưu tình: "Hơn nữa cậu ta cũng không có tiền bồi thường.".

Mã Bá Khiên chỉ cười, chẳng nói lời nào. Hoa Thần Vũ nhìn cậu một lát: "Sao có khả năng?". Anh biết điều kiện gia đình Mã Bá Khiên rất tốt, căn bản chẳng sợ đạp hư thiết bị rồi không đền nổi, với cả cậu ta cũng đâu mập đâu...

Nghĩ đi nghĩ lại, hai đứa nhỏ này quan hệ rất tốt, có lẽ chỉ là đùa giỡn nhau thôi. Thầy Hoa theo thói quen bắt đầu cắn cắn tay.

"Các cậu làm gì vậy? Tập dợt xong thì nhanh về đi.". Triệu Thiên Vũ đột ngột đẩy hết đám đông trước mặt Hoa Thần Vũ: "Tôi tìm thầy Hoa có tí việc, mọi người giải tán đi, tản đi đi.".

"Hội trưởng, cậu sao thế? Vừa rồi tôi còn đang hẹn thầy Hoa bàn chuyện sáng tác nhạc mà.". Liêu Tuấn Đào đội mũ đánh cá, ôm đàn guitar tặng cho cậu cái liếc mắt khinh bỉ, thanh lịch mà quý phái...

Triệu Thiên Vũ mặc kệ cả đám, cậu chỉ muốn nhanh chóng dắt vị thầy giáo liêu nhân mà còn không tự biết này đi.

Hoa Thần Vũ như trẻ con mẫu giáo bị người ta kéo đi, chẳng quên quay đầu lại nói với học sinh: "Rảnh rỗi gặp các em sau.".

***

Lôi Hoa Thần Vũ đến một góc không người, Triệu Thiên Vũ u oán nhìn thầy giáo mình.

"Tiết mục của thầy có diễn tập không?".

"À, Tử Khôn cậu ấy không tiện đến đây, có lẽ... không đâu.". Hoa Thần Vũ ngại ngùng trả lời.

Triệu Thiên Vũ nghe đến cái tên đó, lông mày lại nhăn.

"Thầy thì em yên tâm, nhưng tên nhóc kia...". Khó chịu, vô cùng khó chịu.

"Không sao không sao, buổi tối thầy có luyện tập với cậu ấy, chắc chắn không thành vấn đề.". Hoa Thần Vũ vỗ vỗ vai Triệu Thiên Vũ an ủi.

Tuy vậy, thầy Hoa của chúng ta vẫn không hiểu tại sao mình vừa nói xong câu đó, cậu học trò mặt càng đen hơn.

"Aizzz.". Triệu Thiên Vũ thở dài: "Được rồi.".

***

Hoa Thần Vũ rất rất yên tâm về Mạnh Tử Khôn. Dù sao đứa trẻ kia mỗi tối đều hát ở quán bar, một buổi lễ nho nhỏ ở trường có thể làm khó cậu sao?

Vốn định cơm nước xong xuồi liền về sớm nghỉ ngơi, Hoa Thần Vũ thật chẳng ngờ bản thân cả tối liền trở thành móc treo quần áo, đương nhiên còn mang cả Mạnh Tử Khôn vào chịu tội chung...

"Tử Diên nói hai người không thể cứ vậy mà đi, phải chọn quần áo.". Trịnh Nam rõ ràng cũng bị kéo lại hứng trận.

"Chọn quần áo? Cô không phải bartender à? Sao còn biết tạo hình phục trang nữa vậy?". Hoa Thần Vũ bộ dạng không thể tin được.

Nữ bartender chui ra từ đống quần áo.

"Làm sao? Ai quy định bartender thì không thể phối đồ?".

Mạnh Tử Khôn chẳng nói gì, chỉ cười nhạt.

Tử Diên phớt lờ Hoa Thần Vũ một bụng nghi hoặc, cầm cái áo đen đưa cho anh: "Anh mặc cái này.".

Hoa Thần Vũ định thần nhìn lại: "Đây là cái gì?".

Trông giống áo sơ mi, nhưng cổ áo lại xẻ rộng.

"Đồ đi catwalk, mặc vào liền biết.". Tử Diên tiếp tục giựt giây.

Hoa Thần Vũ chăm chú nhìn cái áo này, anh tin chắc sau khi mặc vào nhất định ngực sẽ lộ một mảng lớn.

"Không!".

"Ha, anh bao lớn rồi còn làm nũng.". Cô nghe ra ý tứ trong giọng điệu anh.

Hoa Thần Vũ ghét bỏ chỉ tay vào cái áo: "Mặc vào sẽ lộ!".

Tử Diên trừng mắt: "Biểu diễn toàn mặc đồ thế này thôi!".

Trịnh Nam vỗ trán một cái.

"Tử Diên cô đừng náo. Hoa Hoa biểu diễn ở trường, không thể mặc "mát mẻ" thế được.".

Mạnh Tử Khôn đứng bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, rốt cuộc cũng chen vào: "Đúng, vẫn nên mặc nghiêm túc một chút.".

"Tây trang của Nam ca thì nhiều, nhưng kiểu dáng già quá rồi. Tôi tìm cho anh một cái áo sơ mi phù hợp.". Hình như cô vẫn chưa từ bỏ đống đồ catwalk trong tay...

"Tôi phải nói cô thế nào đây?". Trịnh Nam không vừa ý, chém chẳng lưu tình.

Sau mười phút, với sự kiên trì của nữ bartender, Hoa Thần Vũ và Mạnh Tử Khôn rốt cuộc cũng thay xong quần áo.

Trịnh Nam ngồi lay quạt, nhìn thế nào cũng thấy hai người này... cứ như đang mặc đồ tình nhân...

Liếc nhìn Tử Diên đang đầy mặt đắc ý.

Phụ nữ thật đáng sợ...

Giày boot đen phối hợp với quần rách, áo khoác thời trang mặc bên ngoài, phía trong là sơ mi đen, nơi cổ và xương quai xanh khá trống, cảm thấy nên phối thêm sợi dây chuyền.

Không đợi Trịnh Nam mở miệng, Tử Diên liền chạy vào tìm trang sức.

Hoa Thần Vũ giơ hai bàn tay bị khuất trong ống tay áo, chỉ lộ ra mấy đầu ngón tay nho nhỏ, kéo kéo áo khoác trên người.

"Thế này còn tạm được, ha ha ha ha.".

Vẫn cười như tên ngốc.

Mạnh Tử Khôn tỉ mỉ ngắm nhìn giáo viên của cậu một hồi, kiểu ăn mặc này tuy không hở hang, nhưng mặc trên người anh thì thật sự rất đẹp.

Cậu lại nghĩ về năm đó, Hoa Thần Vũ khi ấy đứng trên sân khấu vẫn còn mang mắt kính.

So với lúc kia... anh của hiện tại... càng xinh đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro