Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

DIỆN KIẾN VƯƠNG GIA

Đội quân đi rất lâu, cuối cùng cũng đến đích, khắp nơi đều là lều trại đóng quân, Trọng lúc này mới hiểu được, cậu đã tới một thế giới khác. Đây là một doanh trại quân đội, mấy tên lính lôi lôi kéo kéo đẩy mạnh cậu vào sau một cánh cửa sắt, bên trong có rất nhiều tù nhân, người nào cũng nhếch nhác ngả nghiêng xiêu vẹo, còn cả mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Trọng vốn quen với cuộc sống nhung lụa, sao có thể chịu nổi cảnh này, cậu bịt mũi ngồi xổm sang một bên. Một binh lính ngồi cạnh trông có vẻ lớn hơn cậu, sáp lại gần hỏi
- Tiểu huynh đệ, xem ra không giống người quân Nguyên, sao lại bị bắt vào đây vậy?
- Quân Nguyên?
Cậu kinh ngạc nhìn hắn, những người trong ngục này là quân Nguyên sao? Trong lịch sử, quân Nguyên là một quốc gia được thành lập từ các bộ lạc hung hãn, cuối cùng bị Đại Việt đánh thừa sống thiếu chết chạy về nước, lẽ nào cậu đang ở triều Đại Việt? Cậu vội kéo tên binh lính trẻ tuổi kia.
- Anh nói? Hiện nay đang đánh trận với quân Nguyên, vậy nơi này là...
- Doanh trại Đại Việt, doanh trại của Tứ vương gia .
Trọng lập tức thất thần ngồi phịch xuống đất, Tứ vương gia Bùi Tiến Dũng? Doanh trại Đại Việt? Trời ơi, chú Thanh lái xe đưa cậu đến triều Đại Việt, cậu vượt thời không, đi tới thời cổ đại xa lắc xa lơ, cậu không dám tin, nhìn binh lính trẻ tuổi kia.
- Anh không bịa chuyện lừa tôi đấy chứ? Cũng không phải đang nói giỡn chứ?
- Ngươi nói cái gì? Bịa chuyện? Ta hiện tại cũng bị bắt rồi, đâu có tâm tình nói giỡn với ngươi, không biết khi nào sẽ bị chém đầu...
Cậu giật nảy mình, chém, chém đầu, cậu vừa mới tròn 21 tuổi, cậu cũng không muốn chết, vì thế cậu kích động đứng lên, lớn tiếng hét ra phía ngoài song sắt.
- Ê, mở cửa, các anh lầm rồi, tôi là Trọng – là cầu thủ bóng đá, mau thả tôi ra, tôi muốn về nhà!
Bên ngoài hoàn toàn chẳng có ai để ý đến cậu, cậu sốt ruột vô cùng, vẫn không ngừng la hét.
- Tôi là Trần Đình Trọng, không phải là người ở thời đại này, tôi đến nhầm nơi rồi.
Đến nhầm nơi? Cậu cảm thấy thật nực cười, cậu còn chẳng biết mình đến đây bằng cách nào, bằng hai chân sao?
- Có ai không? Mau thả tôi ra, tôi muốn rời khỏi chỗ quái quỷ này! Tôi không phải quân Nguyên! Lũ khốn kiếp! Lũ rùa rụt đầu! Bùi Tiến Dũng, mau ra đây cho tôi, thả tôi ra!

Cậu liên tục gào thét, người lính trẻ tuổi kia tái xanh mặt, lập tức kéo cậu lại, nhỏ giọng nói
- Ngươi điên rồi, tên của Tứ vương gia ngươi cũng dám gọi, ngươi không sợ bọn chúng chém đầu ngươi sao!
- Không có vương pháp sao? Dựa vào đâu đòi chém đầu tôi, tôi không phải người quân Nguyên! Hơn nữa, tên của tổng thống cũng có thể gọi tùy thích, Bùi Tiến Dũng thì đặc biệt hơn sao? Chẳng phải cũng chỉ là cát bụi trong lịch sử thôi ư!"
Người lính trẻ tuổi chẳng còn cách nào khác, cảm thấy tốt hơn hết nên tránh xa tên điên này một chút, nếu không mình cũng chung số phận xui xẻo. Quả nhiên, cánh cửa sắt được mở ra, vài tên lính phẫn nộ tiến vào
- Các ngươi không muốn sống nữa có phải không, kẻ nào dám gọi tên vương gia thế!
- Là tôi, mau thả tôi ra!
- Ái chà, cũng lợi hại gớm nhỉ, không muốn sống nữa có phải không!
Một binh lính túm tóc cậu lôi ra ngoài, nhưng tóc cậu quá ngắn, binh lính kia bị trượt tay, cậu thừa cơ co cẳng bỏ chạy.
- Bắt lấy hắn, tiểu tử thối!
Trọng dù gì cũng là cầu thủ, bình thường tập luyện không phải để chơi, cậu nhìn khắp tứ phía, nhanh như chớp bỏ chạy vào trong doanh trại. Đám binh lính lớn tiếng hò hét, truy đuổi sát ngay sau, hai tên lính trước mặt lập tức nổi lên cảnh giác, cũng xông lên trước. Cậu có chút hoảng hốt, phía sau có truy binh, đằng trước lại bị chặn đường, làm thế nào bây giờ? Cậu thoáng trông thấy một lều trại bên tay phải, bất chấp hết thảy, không chút do dự liền chui vào đó, vừa mới chui vào, thì có hai tên lính đi tới, đứng canh trước cửa lều, may thật, xem ra vừa đúng lúc đổi gác.
- Có thấy tên tiểu tử tóc ngắn cũn chạy qua đây không?
- Không thấy! Nơi này rất an toàn!
- Phải chú ý canh phòng nghiêm ngặt, nếu có sơ suất gì, cẩn thận cái đầu các ngươi đấy!
- Vâng!
Trọng thở phào một hơi, mẹ ơi, thật xui xẻo, không biết tại sao lại chạy đến Đại Việt, có cách nào để quay về không? Cái nơi chết tiệt này, cậu không muốn nán lại chút nào, không có đường sá rộng rãi, không có đô thị hiện đại tuyệt đẹp, rồi internet, trời ơi, cuộc sống như vậy làm sao sống nổi đây!
Cậu liếc nhìn quần áo trên người, đây là vật kỷ niệm duy nhất về cuộc sống tốt đẹp trong quá khứ của cậu, chỉ có bộ quần áo này, đôi giày sneakers dưới chân, còn cả chiếc túi sách cậu đang đeo sau lưng...
- Thần linh ơi, mau cứu con với, đưa con trở về nhà đi! - Trọng nhỏ giọng cầu khấn.
- Kẻ nào?
Trọng nghe thấy trong lều trại có người, lập tức trong lòng kinh sợ, đột nhiên cảm thấy sau gáy có tiếng gió lùa, có người túm lấy cổ áo cậu, lôi sang đó, tiếp theo cậu bị người đó dùng cánh tay kẹp chặt cổ. Đó là một cánh tay trần trụi cứng cáp, ướt sũng còn dính đầy bọt nước. Cậu ngoảnh lại nhìn, trông thấy một chàng trai vừa mới tắm xong, trên người không một mảnh vải che thân...
Cậu lập tức nhìn sang chỗ khác, nhất thời mặt đỏ tía tai, song không dám lớn tiếng hét lên, sợ binh lính bên ngoài nghe thấy được, mình sẽ gặp phiền toái, nhưng đằng sau lại là một chàng trai đang loã lồ. Cậu đưa lưng về phía chàng trai kia, bị ôm chặt như vậy, quần áo mỏng manh, không ngăn được sức mạnh từ thân thể hắn truyền đến. Trọng càng ra sức trốn tránh, lại càng bị siết mạnh trong lòng người đó.
- Ngươi là ai, sao lại xông vào đại bản doanh? Định ám sát bổn vương sao?- Giọng nói của người đó vang lên bên tai, trầm thấp đầy nam tính, cậu liên tưởng đến các nhân vật nam chính trong phim truyền hình, giọng nói thường êm ái như vậy, thật muốn nhìn xem dung mạo người đó.
- Sao không nói tiếng nào, chỉ cần cánh tay ta dùng chút lực, thì có thể bẻ gãy cổ ngươi..."
- Đừng, đừng, thả tôi ra, tôi không phải thích khách, tôi bị bắt nhầm đến đây, tôi chỉ muốn về nhà!
- Về nhà?
- Đúng vậy, tôi rất nhớ nhà!
- Ngươi thật không phải thích khách?
Người đó tỏ vẻ không tin cậu, đôi tay bắt đầu sờ soạng trên người cậu. Trọng lập tức thẹn thùng giãy dụa, đường đường là người thừa kế của Trần gia, vậy mà lại có người dám chọc ghẹo cậu như thế, chỉ cần một câu nói của cậu, là có thể lấy mạng của hắn...
Khi tay người kia lần mò tới eo, Trọng thực sự không nhịn nổi nữa, cậu túm lấy cánh tay người đó, nhanh như gió tung cú móc, đánh về phía cằm người kia.
Thông thường trong tình huống này, người khác nhất định sẽ bị đánh bật ngửa ra sau, nhưng người kia chỉ cần nghiêng mình một chút, né đầu, liền không bị ngã xuống. Trọng định ra thêm đòn gió xoáy nữa, nhưng chân cậu chưa kịp đá, cả người đã bị bế ngang lên, mặt đối mặt với người đó.
Chàng trai này có thân hình cao lớn, búi tóc vấn cao, dáng vẻ như cây ngọc trước gió, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo vô cùng anh tuấn, có mị lực mê hoặc con người ta. Đôi mắt chàng tràn đầy vẻ phẫn nộ, dường như có thể ăn tươi nuốt sống cậu, lại nhìn về phía người chàng lần nữa, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, cậu lập tức xấu hổ nhắm hai mắt lại, không dám nhìn tiếp.
Chàng trai kia liền điểm huyệt đạo cậu, ném sang một bên, sau đó bước nhanh ra sau tấm bình phong, vội vàng mặc y phục vào. Chàng trai kia lại đi tới bên cạnh Trọng, ngồi xổm xuống, nâng cằm cậu lên, xem xét kỹ lưỡng, cảm thấy tên tội phạm trước mặt này ăn mặc quái dị, dáng vẻ hết sức cổ quái, xem ra vẫn còn trẻ, gầy yếu trơ xương, lại nhìn về phía gương mặt cậu, chàng không khỏi nhíu mày, trên mặt cậu bé này ngổn ngang lỗ chỗ những chấm màu vàng, giống như có sâu bọ định cư trên đó, bộ dáng xấu xí vô cùng.

Trọng căm tức mở mắt ra, trợn trừng nhìn chàng trai trước mặt, chàng trai kia lập tức nghi hoặc nhìn cậu, phát hiện cậu bé xấu xí này, lại có một đôi mắt trong veo ngời sáng, khiến người ta mê hồn lạc phách, không khỏi có chút thất thần.
- Trên người ngươi không có vũ khí, rốt cuộc ngươi là ai? - Chàng nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.
- Tôi đã nói là bị bắt nhầm mà, mau thả tôi ra! - Cậu bây giờ đã tin rồi, cổ đại thực sự có công phu điểm huyệt, cậu vừa được trải nghiệm qua, thật lợi hại.
- Ngươi biết võ công?
- Đó là Taewondo! -  Cậu nói xong liền thấy hối hận, tốt nhất không nên nói quá nhiều chuyện của mình, bằng không những người ở đây sẽ cho rằng đầu óc cậu có vấn đề.
- Tướng quân của ta vừa bẩm báo, hôm nay bắt được một gian tế, theo như miêu tả ngoại hình, chắc hẳn là ngươi nhỉ!
- Tôi không phải gian tế của quân Nguyên. - Trọng tức giận, nổi nóng gào lên, rốt cuộc chuyện này là thế nào, cậu không thể chịu tội như vậy, gian tế chính là gián điệp, đều không phải người tốt đẹp gì.
Có điều tiếng hét của cậu đã làm kinh động đến lính gác bên ngoài, phía ngoài lều trại náo động một hồi, viên phó tướng cầm đầu dẫn theo binh lính nhanh chóng xông vào.
- Tứ vương gia, đã xảy ra chuyện gì vậy, ban nãy có một tên gian tế đã chạy khỏi nhà giam.
Hắn vừa dứt lời, liếc mắt thấy Trọng đang ngồi trên đất
- Vương gia, chính là hắn!
Phó tướng kinh hãi vội quỳ xuống
- Vương gia tha tội! Chúng thần lập tức áp giải hắn đi!
Hắn vung tay lên, những binh lính kia lập tức xông tới kéo cậu ra ngoài. Cậu bị điểm huyệt đạo, toàn thân vô lực, tưởng tượng đến những cảnh trong phim truyền hình, bị lôi ra ngoài như vậy, sẽ không bị chém đầu chứ, cậu chết như vậy chẳng phải thiệt thòi sao?
- Khoan đã, tôi không phải gian tế, có thể nghe tôi giải thích được không?
- Chờ một chút! -  Chàng trai được gọi là Vương gia đó ngăn đám binh lính lại, sau đó ngồi ngay ngắn xuống ghế bọc da hổ nằm giữa đại bản doanh.
- Ngươi nói đi, ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện trên chiến trường của ta? Còn ăn mặc quái dị thế kia nữa?"l
Trọng suy nghĩ một chút, không thể lại nói sự thật nữa, chỉ cần có thể tránh được kiếp nạn này, làm thế nào cũng được, sau đó sẽ nghĩ cách rời khỏi Đại Việt, Vương gia, quái gì đó, hết thảy cậu chẳng quan tâm.
- Chuyện là thế này, tôi và chú tôi là những kẻ buôn bán nhỏ, trong lúc ra ngoài chú tôi không may bị quân Nguyên bắt đi, tôi không biết đi nơi nào để cứu ông ấy, nghe người ta nói, nơi này đang đánh giặc, liền chạy đến đây để cứu chú, kết quả vô tình lại bị các anh bắt, tôi cũng không phải gian tế mà! Các anh xem bộ dáng tôi gầy yếu như vậy, đâu giống giám điệp chứ.
Cậu nhìn thoáng qua chàng trai đang ngồi uy nghiêm ngay ngắn trong đại bản doanh, giả bộ đáng thương, oan ức nói
- Vương gia, ngài vừa rồi cũng đã lục soát qua, trên người tôi chẳng có thứ gì hết mà!"
- Tứ vương gia, không thể tin tên tiểu tử này, ở trên chiến trường, hắn cướp lấy ngựa, thiếu chút nữa chạy trốn mất! - Phó tướng không an tâm nói.
- Ê, các anh đòi chém đòi giết, chẳng lẽ tôi đứng im chờ chết à, giết heo, heo còn biết chạy, huống chi là người... - Cậu liếc hắn một cái, giọng nói ngày càng nhỏ dần.
- Giết heo? - Ánh mắt sắc bén của Vương gia chăm chú nhìn cậu - Ta tin ngươi không phải là gian tế! Nhưng tạm thời không thể thả ngươi được.
- Tại sao?
- Hiện tại đang là thời buổi chiến tranh loạn lạc bao vây tiêu diệt quân Nguyên, quân ta thiếu người, ngươi tay chân nhanh nhẹn, hãy ở lại dốc sức đi!"
- Ở lại? - Trọng suy tư đôi chút, cũng đúng, cho dù rời khỏi đây, cậu biết đi đâu chứ? Chiến tranh loạn lạc như vậy, nếu bị quân Nguyên tóm, chẳng phải càng thê thảm hơn ư.
- Cảm ơn Vương gia, ngài có thể giải trừ huyệt đạo cho tôi được không? Khó chịu lắm! - Cậu không thể động đậy, ngã xuống đất, hết sức khó chịu.
- Vương gia! -  Phó tướng cố gắng can ngăn, nhưng không dám kháng lệnh, rút bội kiếm ra, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đoạt mạng Trọng.
Tứ vương gia bước tới trước mặt Trọng giải trừ huyệt đạo cho cậu, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt cậu
- Ngươi tên là gì?
- Trần Đình Trọng, đúng rồi, tên ngài là Bùi Tiến Dũng phải không?
Viên phó tướng đứng bên cạnh lập tức nổi giận
- To gan, dám gọi thẳng tên húy của Vương gia, phải chăng ngươi chán sống rồi?
- Đặt tên không phải để cho người khác gọi sao? - Trọng đứng lên, hất cằm, không hề yếu thế nhìn viên phó tướng.
- Sau này gọi ta là Vương gia, bằng không coi chừng cái đầu ngươi đấy!
Tứ vương gia lạnh lùng ngồi trở lại trên ghế 
- Ngươi hãy làm tiểu tốt dưới trướng Hà phó tướng đi!"
- Không được! - Trọng trừng lớn mắt, cậu sẽ không đi theo cái gã hung dữ kia đâu, xem hành động vừa rồi của hắn, giống như định một kiếm kết liễu người khác vậy, đi theo hắn, nói không chừng chưa kịp trở về, đã toi đời rồi.
- Ngươi dám chống lại quân lệnh? - Hà phó tướng tiến lên trước một bước, dọa cậu lùi về phía sau ba bước.
- Không phải thế... Phải biết dùng người đúng chỗ. Ngài hung dữ như vậy làm gì? - Trọng nhanh nhẩu đáp.
- Dùng người đúng chỗ? - Tứ vương gia nhíu mày - Vậy ngươi cho rằng ngươi có thể làm được việc gì?
- Tôi biết rất nhiều việc, nhất thời chưa thể nói rõ ngay được! - Trọng gãi gãi đầu, thực ra cậu cũng không biết mình có thể làm được việc gì, từ nhỏ đã quen có người cơm bưng nước rót, cô chỉ toàn phá phách nghịch ngợm thôi...
- Ở lại đại bản doanh của ta, để ta xem ngươi làm được việc gì, đúng lúc ta đang thiếu một thị vệ tùy thân.
- Được, được! Tôi có thể bảo vệ ngài!
Hà phó tướng đứng bên cạnh khinh thường nói  - Vương gia mà cần ngươi bảo vệ? Xem bộ dáng ngươi ốm yếu thế kia, nếu không phải mặt mày gớm ghiếc, thì chẳng khác nào nữ nhi cả!
Trọng lập tức sờ soạng gương mặt mình, mới phát hiện trên mặt có rất nhiều vết sẹo lồi, cậu hoài nghi nhìn viên phó tướng kia
- Tôi xấu lắm sao?
- Quả thực xấu như quỷ!
- Thôi được rồi, ta còn công văn cần phê duyệt, các ngươi lui xuống hết đi! - Tứ vương gia ngăn không cho bọn họ tiếp tục cãi lộn, sau đó hướng về phía Trọng  - Giúp ta mài mực.
Hà phó tướng dẫn theo binh lính lui ra ngoài, cậu bước tới trước bàn của Tứ vương gia, mài mực? Trước đây đã được xem trên TV, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy hàng thật.
Cậu vừa mài mực vừa tán thưởng chiếc nghiên mực này, thầm nghĩ bụng, đây đúng là kỳ trân dị bảo hiếm có, ông nội luôn thích sưu tầm đồ cổ, đoán là chẳng có cái nào sánh nổi với vật quý báu này, nếu cầm về cho ông nội, nhất định ông sẽ vui lắm đây.
Tứ vương gia Bùi Tiến Dũng chuyên tâm phê duyệt công văn, bất giác dời tầm mắt sang đôi tay đang mài mực của Trọng, có phần nghi ngờ.
- Tay ngươi không giống kẻ từng trải qua cuộc sống buôn bán, mười ngón tay mịn màng trắng ngần như tuyết, lúc nãy ngươi nói dối?
Trọng chưa kịp phản ứng, đã bị Tứ vương gia bắt lấy tay, bàn tay Vương gia rất to lớn, cũng rất khỏe, chàng cầm tay Trọng ở trong lòng bàn tay, ngắm nghía tỉ mỉ tường tận, xem ra rất giống đôi tay của nữ nhân, hơn nữa còn là tay của nữ nhi khuê các.
Tứ vương gia gặp qua không ít nữ nhân, nhưng không một ai có bàn tay đẹp như Trọng, một nam nhân sao lại có bàn tay đẹp tới vậy. Trọng lúng túng giải thích
- Thực ra, là, là do từ nhỏ cơ thể tôi vốn yếu ớt lại lắm bệnh, ngài xem, đến bây giờ tôi cũng vẫn gầy yếu như vậy, cho nên không phải làm việc mấy.
- Thật sao?
Tiến Dũng buông tay cậu ra, chàng chẳng hề tin lời cậu nói, đương nhiên cũng không cho rằng cậu là gian tế, cậu là một người rất quái lạ, đôi mắt sáng ngời ấy, khiến Tứ vương gia tràn đầy nghi hoặc.
- Không cần mài mực nữa, đi sửa soạn giường đệm đi! Lát nữa ta sẽ nghỉ ngơi!
Trọng vâng lời, đi ra sau tấm bình phong có thêu hình hoa sen, trông thấy một cái giường rắn chắc, thì ra vương gia ngủ trên chiếc giường như vậy, cậu ấn một cái, cứng thật đấy, so với chiếc giường mềm mại rộng rãi của mình, đúng là một trời một vực, có lẽ giường của hoàng đế cũng chỉ đến mức này thôi.
- Nhìn gì đó?
Tiếng nói của Tứ vương gia đột nhiên vang lên phía sau, cậu sợ hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội xoay người lại, chỉ vào cái giường.
- Như vậy được chưa?
- Được rồi! Cởi áo giúp ta! - Tứ vương gia đứng trước mặt cậu.
Cậu nhất thời ngượng chín mặt, đương định nổi đóa, đột nhiên nhớ ra mình chỉ là một tên tiểu tốt, là thị vệ tùy thân của vương gia, không còn là Trọng hô phong hoán vũ nữa, phải nhẫn nại, nếu không chẳng còn mạng mà quay về.
Cậu chầm chậm cởi y phục cho vương gia, cúi thấp đầu xuống, ánh mắt hướng sang nơi khác, không dám nhìn vào gương mặt anh tuấn kia, tim đập thình thịch.
- Ngươi nhăn nhăn nhó nhó thế kia, tới khi nào mới cởi xong, xéo đi! Tự ta làm được rồi!
Chàng hất tay cậu ra, sau đó chỉ vào đống chăn đệm trải dưới đất phía ngoài bình phong - Ngươi ngủ ở đó! Để ban đêm ta dễ sai bảo!
- Tôi ngủ dưới đất! - Trọng tỏ vẻ kháng nghị, quả thực không dám tin.
- Không ngủ dưới đất, ngươi ngủ ở đâu? - Cậu chỉ về phía giường của Tứ vương gia
- Tôi ngủ ở đây, ngài ngủ dưới đất!
Lần đầu tiên tứ vương gia bắt gặp người to gan như vậy, dám bảo một vương gia như chàng ngủ dưới đất, xem ra Trọng chán sống rồi, cậu đã chọc giận Tứ vương gia rồi.
- Lá gan ngươi cũng không nhỏ nhỉ, dám ngủ trên giường của vương gia?
Dũng nắm lấy cằm Trọng, cậu đau đến nỗi không thốt nên lời, ánh mắt phẫn nộ nhìn chàng chằm chằm, cái giường tệ như vậy, nếu không phải không có sự lựa chọn tốt hơn, cậu cũng chẳng thèm đếm xỉa đến nó.
Trọng cảm giác hai chân mình đứng trên không, cả người bị Tiến Dũng nhấc bổng lên, chàng bước nhanh ra phía ngoài bình phong, ném cậu vào đống chăn đệm trải dưới đất
- Xem ra ta phải căn dặn Hà phó tướng dạy dỗ ngươi cho thật tốt.
Vừa nhắc đến Hà phó tướng, cậu lập tức thay đổi thái độ
- Không cần, vương gia, nơi này cũng rất thoải mái, ngài đi nghỉ đi.
- Nếu ngươi còn làm càn nữa, ta sẽ chém đầu ngươi! - Tứ vương gia lạnh lùng nhìn cậu, sau đó xoay người đi ra sau tấm bình phong.
Trọng cảm giác nằm dưới đất vô cùng khó chịu, tâm trạng đầy bất bình, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, lăn qua lăn lại một hồi, cậu ngủ thiếp đi. Trời vừa sáng, Tứ vương gia đã ra ngoài. Trọng đi ra khỏi đại bản doanh, vươn vai duỗi người cho đỡ mỏi, cậu tràn đầy hiếu kỳ với doanh trại Đại Việt ngay trước mắt này, chiến tranh ở thời hiện đại đều sử dụng súng ống bom đạn, nơi này nhìn lạc hậu như vậy, nếu cho bọn họ thật nhiều đạn dược, có khi cuộc chiến này sẽ bớt được khó khăn gian khổ.

Cậu đang đi loanh quanh khắp nơi, đột nhiên nghe thấy phía trước ầm ĩ một hồi, cậu thích nhất là tham gia góp vui, lập tức qua đó, phát hiện đằng trước có một cái hố bùn to tròn, sáu bảy binh lính đứng vây quanh hố, kẻ huých người đẩy, không biết là đang làm gì?
Cậu vừa qua đó, một tên lính trong số đó liếc mắt ra hiệu với những người khác, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.
- Ngươi lại đây.
Cậu biết đám binh lính kia nhất định gây phiền phức, vì thế bèn xoay người bỏ đi, nhưng mấy tên lính đâu chịu để yên cho cậu đi như vậy, chúng kéo cậu đến trước miệng hố.
- Xuống dưới đó, lấy binh khí lên cho tao!
Trọng nhìn xuống hố, phát hiện vô số cây thương, cây giáo nằm rải rác trong hố đất lầy lội:
- Binh khí của các anh rơi xuống đó, tại sao không tự mình lấy lên?
- Ngươi còn dám cãi lại, bảo ngươi nhặt lên, ngươi hãy ngoan ngoãn làm đi... - Một binh lính nhắm trúng mông cậu đá một phát, cậu cả người lao về phía trước rơi xuống hố.
Lần này còn thảm hại hơn nhiều so với khi ngã ngựa hôm trước, bùn dính bê bết khắp người, hôi thối nồng nặc, đứng lên, cậu nổi giận.
- Muốn binh khí phải không?
Cậu nhặt cây thương cây giáo lên, chẳng những không ném lên cho bọn họ, trái lại còn ném ra chỗ hố bùn sâu hơn, trong chốc lát cây thương cây giáo đã bị bùn lầy vùi lấp, cậu lau bùn dính trên mặt, hùng hùng hổ hổ trèo lên.
- Dám ném thương của tao, các huynh đệ hãy dạy cho hắn một bài học!
Mấy tên lính bổ nhào về phía cậu, cậu tránh né được, sử dụng võ sở trường, trái một quyền, phải một cước, trong chốc lát đã đánh hạ mấy gã kia té lăn ra đất. Cậu hăng máu giẫm lên mông một tên lính
- Còn dám không?
- Không dám nữa...
- Sau này biết điều chút.
- Nhớ rồi...
Đám binh lính kia ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn không dám đứng lên, sợ cậu lại cho vài quả đấm. Đột nhiên một binh lính lóp ngóp bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài, còn dám chạy, cậu bực tức nhấc chân, đuổi theo sau, túm lấy cánh tay tên lính đó, muốn dùng một chiêu đơn giản, cố quật ngã hắn ra đằng sau. Cánh tay cậu đang định giơ lên, liền bị ai đó xách cổ áo lên, có người vặn cánh tay cậu, ấn ngã xuống đất.
- Ai, dám đánh lén tôi!
Cậu quát lớn, quay đầu nhìn ra phía sau, phát hiện gương mặt lạnh lùng của Tứ vương gia Bùi Tiến Dũng, Trọng giãy dụa hai cái, nhưng xem ra không ăn thua, đành từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro