Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồng Nhan Đoạt Phách

Thần Đàn Giả Bại Lộ Hành Tung

Lệnh Hồ Bình vội hỏi :

- Thế thì sao Thịnh huynh không ráng nghĩ kỹ đi.

Kim Long kiếm khách gượng cười đáp :

- Nếu cố nghĩ mà ra được thì còn nói gì nữa ?

Cửu Đỉnh Cái Ngôn Thành Quân xen vào :

- Thịnh trưởng môn đã cảm giác cặp nhãn thần của Long Hổ bang chúa rất quen thuộc thì nhất định trước kia đã gặp nhân vật đó rồi. Đây là một điểm mấu chốt. Vậy trong quá khứ, Thịnh trưởng môn đã gặp những ai cứ kể tên những người đó ra, suy đi tính lại, may tìm được kết quả cũng chưa biết chừng. Theo ý Ngôn mỗ, Thịnh trưởng môn phải nhẫn nại lắm mới có hy vọng. Trong đời, trưởng môn đã gặp những ai, bất cứ thân phận cao thấp, đem cả ra để suy luận...

Lệnh Hồ Bình ngắt lời :

- Chủ ý này rất hay! Người nào cũng có chỗ lầm lẫn mà không thể tự biết. Khi nghiên cứu một việc gì, phải bắt đầu bằng một phạm vi rộng lớn, sau thu nhỏ dần lại để đi tới đích. Tiểu đệ coi biện pháp này có thể dùng được. Thịnh huynh dành một ngày để nhớ lại những người đã gặp mặt, bất luận thân quen, xa gần bày hết ra một lượt. Thậm chí cả tiểu đệ, Ngôn Đại Hiệp, Hồ Lô Tẩu, cho đến đệ tử trong quý phái cũng đừng quên. Hành động này hoặc giả tìm được đáp án cũng chưa biết chừng.

Kim Long kiếm khách gật đầu đáp :

- Đây đúng là một biện pháp. Để đến đêm khuya thanh vắng, Thịnh mỗ quyết định suy nghĩ và phân tích từng người.

Lệnh Hồ Bình lại hỏi :

- Long Hổ Bangcòn có ba vị Cẩm Y hộ pháp Vô Lượng Tam Ông, Thịnh huynh đã ở gần bọn họ chưa ?

Kim Long kiếm khách đáp :

- Thịnh mỗ đã mấy lần uống rượu với chúng. Ba lão quái vật đó tửu lượng khá lắm.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

- Võ công họ ra sao ?

Kim Long kiếm khách đáp :

- Tuy Thịnh mỗ chưa gặp ba lão quái đó phô trương thân thủ lần nào, nhưng cứ bề ngoài mà đoán thì võ công họ so với lời đồn đại còn có phần ghê gớm hơn.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

- Ba lão thoái ẩn đã lâu, sao lần này lại hạ sơn ?

Kim Long kiếm khách thở dài tiếp :

- Chắc họ cũng có cái tật như Thịnh mỗ. Thịnh mỗ có điều bất mãn với Kỳ Sĩ Bảo, thì ba lão quái chắc cũng muốn tranh hơn với mấy vị tứ kỳ sĩ ở quý bảo.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

- Nếu vậy chắc mấy lão đã biết gốc ngọn sư thừa của mấy vị kỳ sĩ ở bản bảo.

Kim Long kiếm khách đáp :

- Nếu họ hiểu thì còn dựng Lôi Đài ở Tương Dương làm chi? Mục đích đầu tiên về việc dựng Lôi Đài này là để dẫn dụ lão đệ vào tròng, sau đó sẽ hỏi nơi lão đệ những điều bí mật liên quan đến Kỳ Sĩ Bảo và tứ kỳ sỹ.

Lệnh Hồ Bình cười hỏi :

- Nếu vậy Lãng Đãng công tử này đã biến thành món hàng quý giá rồi ư ? Mai hậu không mau lỡ tay bị bắt cũng chẳng lo mất mạng nữa.

Kim Long kiếm khách cũng cười đáp :

- Có thể nói như vậy.

Lệnh Hồ Bình hỏi tiếp :

- Cung xưng những chuyện bí mật dĩ nhiên khó lòng thoát chết, nhưng kiên trì không chịu tiết lộ thì cứ sống hoài hay sao ?

Kim Long kiếm khách cười đáp :

- Cái đó chỉ ở trong phạm vi thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Lệnh Hồ Bình lại hỏi :

- Nghe nói ở Long Hổ Bang, bên trên Cẩm Y hộ pháp, còn có mấy tên Hộ Bang trưởng lão. Thịnh huynh co biết những Hộ Bang trưởng lão là nhân vật thế nào không ?

Kim Long Kiếm Khách đáp :

- Hiện giờ Thịnh mỗ mới biết hai tên đều lối ngoài sáu chục tuổi. Một tên thấp lùn, mập ú, suốt ngày tay không rời rọc tẩu. Một người cao nghệu mà ốm nhất, hai tay rất lớn, mắt hình tam giác, cằm nhọn hoắt coi chẳng khác quỷ vô thường. Người trong bang từ trên xuống dưới đều kêu hai tên này là Trang Lão và Ngải Lão. Hai chữ ỡ Trang,

Ngãi nguyên là họ. Còn xuất thân và lai lịch chúng thì chẳng ai hay. Hai lão này thường ở với Bang Chúa một chỗ.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

- Theo nhận xét của Thịnh huynh, rồi đây gặp cơ hội, Thịnh huynh có thể khuyên những người trong năm phái Thanh Thành, Bắc Mang, Thiên Thai, Trường Bạch và Hoàng Sơn thoát ly Ma Bang được không ?

Kim Long kiếm khách trầm ngâm đáp :

- Cái đó chưa thể biết được.

Lệnh Hồ Bình gật đàu không hỏi nữa vì toàn là những vấn đề khó trả lời.

Tối hôm ấy, lúc ăn cơm, Lệnh Hồ Bình chợt nhớ ra một điều, liền hỏi Kim Long kiếm khách :

- Lần này Hoa Kiểm Diêm La đi Khúc Ốc có một phụ nhân đứng tuổi mắc áo lam đi theo lão. Thịnh huynh có biết địa vị mụ ở trong bang thế nào không ?

Kim Long kiếm khách lắc đầu đáp ;

- Thịnh mỗ chưa dược gặp qua.

Lệnh Hồ Bình nhíu cặp lông mày muốn nói lại thôi. Kim Long kiếm khách ngạc nhiên hỏi :

- Đến Hoa Kiểm Diêm La, lão đệ còn chưa coi vào đâu, sao lại đi so bì với mụ đàn bà ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Câu chuyện không phải như vậy.

Kim Long kiếm khách hỏi :

- Thế vì lẽ gì ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Mụ đàn bà này mới tới chứ không phải thường xuyên ở Tổng đàn Long Hổ Bang tại Già Mã Cốc. Tiểu đệ gặp mụ trong một khách sạn. Ban đầu, mụ đã toan hô hoán tiểu đệ, sau không hiểu vì ly do gì, đột nhiên lộ vẻ kinh hoàng, cắm đầu lật đật ra đi. Tiểu đệ hoài nghi mụ đã nhận ra tiểu đệ có chỗ sơ hở nào đó. Nếu đúng vậy thì chẳng thể không đề phòng.

Kim Long kiếm khách đấp :

- Về điểm này, lão đệ bất tất phải quan tâm. Thần Đàn Tử Kim Liệt Tinh ở Long Hổ Bang là Hoa Kiểm Diêm La mà còn che mắt được thì dĩ nhiên người khác không đáng kể.

Lệnh Hồ Bình hỏi:

- Thế vì lẽ gì mụ lại đột nhiên lộ vẻ hoang mang?

Cửu Đỉnh Cái ngồi bên lên tiếng :

- Lão khiếu hoá nghĩ tới một nguyên nhân, nói ra e rằng hai vị cho lão là hoang đường.

Lệnh Hồ Bình giục:

- Các hạ thử nói nghe.

Cửu Ịỉnh Cái nói:

- Lão khiếu hoá phỏng đoán phu nhân đó trước kia đã có chuyện gì với Thần Đàn Tử nên lần này hai vị gặp nhau một cách đột ngột trong khách sạn, mụ thấy lão đệ ra vẻ lạnh nhạt liền hoài nghi lão đệ thay lòng đổi dạ nên toan hô hoán rồi lại đột nhiên cắm đầu bỏ đi

Kim Long kiếm khách gật đầu đáp:

- Có thể như vậy.

Lệnh Hồ Bình cười nói:

- Nếu đúng như sự phỏng đoán của Ngôn huynh thì vấn đề chẳng có gì nghiêm trọng. Đối với một nam nhân đã biến tâm, phụ nhân có tức giận cũng chỉ để trong lòng. Tiểu đệ tin rằng về vụ này, mụ không tiện nói ra. Dù mụ có nói cũng không hại gì đến đại cuộc. Tiểu đệ có thể yên tâm được.

Kim Long kiếm khách đáp:

- Chờ Hoa Kiểm Diêm La dẫn người tới đây, Thịnh mỗ tìm cách thám thính sẽ

biết.

Qua một đêm chẳng có chuyện gì.

Hôm sau, vào khoảng giờ mùi, quả nhiên Hoa Kiểm Diêm La dẫn bốn tên hộ pháp tới nơi. Lam y phụ nhân dĩ nhiên cũng có mặt trong đám tùy tùng. Lạ ở chỗ lần này phụ nhân ngó thấy Lệnh Hồ Bình, vẻ mặt rất bình tĩnh, tựa hồ chưa từng quen biết chàng.

Tình trạng này khiến cho Lệnh Hồ Bình trút bỏ được mối lo canh cánh bên lòng. Kim Long kiếm khách dĩ nhiên cũng không cần mở cuộc điều tra. Lệnh Hồ Bình liền theo kế hoạch hành động. Chàng đưa mắt ra hiệu cho Hoa Kiểm Diêm La rôi nói :

- Cữu phụ! Chúng ta đến sương phòng nói chuyện chăng?

Quả nhiên đúng như lời Thịnh Văn đã tiên liệu, Hoa Kiểm Diêm La nghe chàng nói lộ vẻ động dung, lẳng lặng đứng lên theo Lệnh Hồ Bình ra khỏi nhà đại sảnh?

Bên này, Kim Long kiếm khách và Cửu Đỉnh Cái cũng hành động như lời ước định từ trước, ngấm ngầm giám thị bốn tên Long Hổ hộ pháp, trong đó có cả Lam Y phụ nhân.

Lệnh Hồ Bình dẫn Hoa Kiểm Diêm La vào sương phòng mé tây. Chàng vận nội kình ra hai cánh tay toan quay lại hạ thủ, không ngờ đột nhiên, lão tiến lên một bước đi trước trong lúc chàng đang xoay chuyển thân hình.

- Thiên đường có nẻo ngươi không đến, địa ngục vô môn lại lẻn vào. Chà chà! Nay ngươi đã lọt vào tay lão phu thì đừng hòng có lối gian manh nữa.

Dứt lời, lão giơ tay trái điểm vào bốn nơi huyệt đạo ở hai vai Lệnh Hồ Bình.

Kim Long kiếm khách và Cửu Đỉnh Cái ở trong đại sảnh ngó thấy một già, một trẻ người trước người sau tiến vào cũng như lúc ra đi thì không khỏi ngấm ngầm kinh ngạc.

Lệnh Hồ Bình bị phong toả huyệt đạo chẳng có cách nào dùng phép truyền âm thông tri cho hai lão biết chừng mà đối phó. Chàng bước chân vào đại sảnh rồi đành lên giọng trách móc, lớn tiếng hỏi :

- Cữu phụ chẳng hỏi cho rõ trắng đen đã điểm vào bốn huyệt đạo ở hai vai Liệt Tinh. Chẳng lẽ Cửu phụ hoài nghi Liệt Tinh là giả mạo chăng?

Kim Long kiếm khách và Cửu Đỉnh Cái nghe nói, sắc mặt biến đổi kịch liệt. Lệnh Hồ Bình vội nhoài đầu ra có ý bảo hai người phải bình tĩnh, đừng nóng nảy.

Hoa Kiểm Diêm La quay lại, cười lạt hỏi :

- Phải rồi. Bây giờ lão phu muốn hỏi thằng lỏi đội lốt từ hồi nào? Trước hay sau khi về Tổng đà lần đầu?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Liệt Tinh không thừa nhận giả mạo.

Hoa Kiểm Diêm La trỏ vào phụ nhân hỏi :

- Vậy thằng lõi có biết y là ai không?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Dĩ nhiên Liệt Tinh biết lắm.

Hoa Kiểm Diêm La hỏi :

- Y là ai ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Một người đã kề gối ngủ chung mà tuyên bố danh tính trước mặt quần hào há chẳng là trò cười?

Bây giờ lại đến lượt Hoa Kiểm Diêm La sửng sốt. Lão quay lại nhìn phụ nhân hỏi :

- Vân Khanh! Ngươi có nghe thấy không? Ngươi đừng đa nghi quá.

Lam y phụ nhân ngưng thần nhìn Lệnh Hồ Bình, không đáp ngay. Đồng thời tay nắm đốc kiếm, mụ thủng thẳng cất bước về phía chàng. Khi còn cách Lệnh Hồ Bình không đầy ba bước, Lam y phụ nhân đứng lại, chăm chú nhìn chàng một cách bình tĩnh, hỏi :

- Ngươi cùng nô gia có mối quan hệ thế nào? Ngươi thử nói lại cho ta nghe.

Lúc này, Lệnh Hồ Bình đã yên tâm lại một chút, không hoang mang như trước nữa. Sở dĩ chàng xoay chuyển được cục diện là nhờ công của Cửu Đỉnh Cái Ngôn Thành Quân vừøa đưa ra ý kiến hôm qua.

Mối quan hệ giữa phụ nhân và Thần Đàn Tử Kim Liệt Tinh đã rõ ràng quá rồi. Lệnh Hồ Bình chụp được đề mục, chẳng lẽ còn không biết hành văn?

Chàng cố ý chau mày hỏi :

- Vân Khanh! Thật ta không sao hiểu được

Lam y phụ nhân lạnh lùng ngắt lời:

- Người không hiểu được chính là nô gia. Người đừng lòng vòng nữa, chỉ nói huỵch toẹt mối quan hệ giữa chúng ta là đủ.

Lệnh Hồ Bình vẫn không động dung, tiếp tục thủng thẳng hỏi:

- Sở dĩ nàng cáo tố trước Cữu Phụ chẳng qua là vì bữa trước gặp ta ở trong khách sạn, ta không gọi nàng. Nhưng nàng nên biết tình hình hôm đó đặc biệt khác lạ. Ta không gọi nàng là chuyện bất đắc dĩ, vì lúc ấy⬦

Lam y phụ nhân hỏi :

- Vì lúc ấy làm sao?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Vì lúc ấy lão quỷ Hồ Lô Tẩu Nhạc Cửu Công cũng ở trong khách sạn. Ta hoài nghi lão tửu quỷ đó đã nhận ra mình nên sợ gọi nàng là làm liên luỵ cho nàng⬦

Hoa Kiểm Diêm La gạt đi:

- Phải rồi, phải rồi! Đây chỉ là một chuyện hiểu lầm. Bọn đàn bà các ngươi thường lòng dạ hẹp hòi. May mà lão phu hành động thận trọng, không thì khiến người ta cười cho đến trẹo quai hàm.

Lão nói rồi rảo bước tiến lại, vươn tay toan giải khai huyệt đạo trên hai vai Lệnh Hồ Bình.

Lam y phụ nhân đột nhiên giơ tay cản lại nói :

- Không được, hãy khoan!

Hoa Kiểm Diêm La tỏ vẻ không bằng lòng hỏi :

- Còn sao nữa? Phải chăng ngươi hành hạ y chưa đủ?

Lam y phụ nhân kiên trì đáp:

- Nô gia còn muốn hỏi y một câu.

Hoa Kiểm Diêm La trầm giọng hỏi:

- Hỏi cái gì?

Lam y phụ nhân quay sang hỏi Lệnh Hồ Bình :

- Ngươi có nhớ lần trước lúc chúng ta chia tay, nô gia đã nói với ngươi thế nào không?

Lệnh Hồ Bình ngấm ngầm thoá mạ con tiện nhân. Dĩ nhiên chàng không muốn để hư việc nhưng chàng biết làm sao được lần trước lúc chia tay Thần Đàn Tử thật mụ đã nói cái gì.

Gặp lúc tối hậu quan đầu, chàng không thể suy nghĩ nhiều được vì chỉ do dự một chút là nguy hại đến đại cục.

Chàng hạ thấp giọng hỏi :

- Vân Khanh! Nàng thật là lắm chuyện. Những câu này nói ra trước mặt mọi người được ư?

Lam y phụ nhân biến sắc hỏi :

- Tại sao không nói được?

Lệnh Hồ Bình khẽ đáp :

- Giữa chúng ta chưa định danh phận, nhưng trong bang từ trên xuống dưới chẳng ai không biết mối quan hệ giữa hai người. Dù sao bề ngoài cũng phải giữ lại một điểm. Nàng bức bách ta như vậy há chẳng là quá đáng ư ?

Lam y phụ nhân lại biến sắc hỏi :

- Ngươi bảo sao ? Danh phận chúng ta chưa định ư ?

Lệnh Hồ Bình mừng thầm, chỉ mong phân khai được là câu chuyện sẽ dễ dàng. Chàng vội cất tiếng ôn nhu đáp :

- Vân Khanh ! Nàng nên biết những lời thề hải minh sơn là việc giữa hai người chúng ta. Ở trước mặt người khác, chúng ta chỉ là một đôi vị hôn phu thê. Ta không nhớ lần trước đã nói với nàng chưa ? Hãy nán lại một thời gian, chờ tìm được món hoàng kim kia về, Phân Đà Lạc Dương chính thức thành lập, khi đó ⬦ chúng ta ⬦

Lam y phụ nhân không chờ chàng nói hết đã giơ tay lên đánh hai cái bạt tai bốp bốp thật mạnh vào má chàng. Tiếp theo, mụ bật tiếng cười lạt, quay lại nhìn Hoa Kiểm Diêm La hỏi :

- Cửu cửu, Cửu cửu đã nghe rõ chưa ? Hắn bào chữa. Vân Khanh đã dặn y cứ đến tìm Cửu cửu, đừng lo buồn về chuyện mất vàng cho hao tổn tinh thần. Câu chuyện đó mà không tiện nói ra trước mặt mọi người ư ? Tên này không phải Liệt Tinh rồi. Cửu cửu nghe hắn nói như vậy mà không đáng hoài nghi nữa ư ?

Lênh Hồ Bình than thầm :

- Hỏng bét ! Không ngờ mụ này lại là vợ kết tóc của Thần Đàn Tử.

Chàng biết hành tung đã bị bại lộ, chẳng còn hy vọng nào vãn hồi được liền chẳng nói nữa cho phí lời. Chàng tự nhủ :

- May là Kim Long kiếm khách và Cửu Đỉnh Cái vẫn trầm tĩnh. Vậy ta còn hy vọng có cơ hội thoát khỏi hang hùm.

Hoa Kiểm Diêm La quay lại nhìn Lam y hộ pháp Phùng Giai Vân hô :

- Phùng hộ pháp, đi lấy một bồn nước trong vào đây.

Lam y hộ pháp Phùng Giai Vận vâng lệnh đi ngay.

Hoa Kiểm Diêm La lại nhìn Kim Long kiếm khách hỏi :

- Thằng lỏi này trà trộn vào đây từ hồi nào ?

Kim Long kiếm khách trấn tĩnh tâm thần, cố ý thở dài nói :

- Hôm qua, cũng vào giờ này, bản tòa từ Trung Điều tới đây thì hắn đã đến trước.

Lão dừng lại một chút rồi tiếp :

- Giữa bản tòa và Kim hộ pháp mới gặp hai lần, dĩ nhiên không thể phân biệt chân, giả. May mà Tể phụ lão cùng Kim đại tẩu tới nơi kịp thời, không thì cái mạng già của bản toà sẽ lọt vào tay hắn.

Hoa Kiểm Diêm La lại hỏi :

- Ai đã phóng hoả đốt hậu viện ?

Kim Long kiếm khách hậm hực đáp :

- Ngoài lão tửu quỷ Nhạc Cửu Công thì còn ai nữa ?

Moa Kiểm Diêm La hỏi :

- Một mình lão tửu quỷ thôi ư ?

Kim Long kiếm khách đáp :

- Còn một hán tử trung niên nữa. Toàn bộ chỉ có hai người. hán tử trung niên kia có lẽ là tên đồ đệ họ La của lão quỷ.

Hoa Kiểm Diêm La đối với vụ phóng hỏa đêm qua dường như chẳng bận tâm. Lão chớp mắt hỏi sang chuyện khác.

- Tình hình bên Trung Điều ra sao ?

Kim Long kiếm khách đáp :

- Còn nguyên cả. Kim Trượng Tứ lão và Cái bang Bang Chúa Thuẩn Y La Hán Đổng Cao Sơn đều bị bản toà bịa thiên cổ sự bưng mắt hết. Trong vòng ba tháng, Hậu Cái có thể hành động được.

Cửu Đỉnh Cái Ngôn Thành Quân nhân lúc Hoa Kiểm Diêm La phân tâm đối đáp với Kim Long kiếm khách đi từng bước đến gần Lệnh Hồ Bình, từ từ tựa vào bên chàng. Lúc này, y đã vận đủ chân khí, đột nhiên vỗ vào hai vai để giải khai huyệt đạo cho chàng một cách đột ngột. Lệnh Hồ Bình muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa.

Hai tên Long Hổ hộ pháp khác, thấy vậy quát to một tiếng, song song nhảy xổ lại.

Kim Long Quyết Chí Cứu Anh Hùng

Cửu Đỉnh Cái tưởng những huyệt đạo của Lệnh Hồ Bình đã được giải khai, y vừa quay lại tiếp chiến với hai tên Long Hổ hộ pháp, vừa ngó Lệnh Hồ

Bình hô :

- Địch nhiều mà ta ít, không nên dùng sức chiến đấu. Công tử chạy lẹ đi !

Y có biết đâu Hoa Kiểm Diêm La điểm huyệt bằng thủ pháp đặc biệt. Vừa rồi, y vỗ hai chưởng vào vai Lệnh Hồ Bình mà chưa giải huyệt được cho chàng.

Hoa Kiểm Diêm La nhìn Lam y phụ nhân nói :

- Vân Khanh ! Ngươi ra giúp chúng và phải nhớ bắt sống hắn vì khẩu âm tên này dường như có vấn đề ngoắt ngoéo.

Kim Long kiếm khách vội đưa khoé mắt nhìn Lệnh Hồ Bình nhưng chàng lắc đầu luôn mấy cái. Lão đành tạm thời án binh bất động.

Vấn đề nan giải là Cửu Đỉnh Cái đang đánh nhau với hai tên Thanh y hộ pháp. Võ công của Cửu Đỉnh Cái tương đương ngang hàng với Hậu Cái, dĩ nhiên hai Thanh y hộ pháp không chống nổi y. Lam y phụ nhân cầm kiếm ra tay vẫn chưa vây hãm được Cửu Đỉnh Cái.

Giả tỷ lúc này Lệnh Hồ Bình đã được giải khai huyệt đạo thì chàng cùng Kim Long kiếm khách hợp lực chiến đấu với Hoa Kiểm Diêm La, chắc chắn chiếm đựơc ưu thế. Đồng thời, Cửu Đỉnh Cái có muốn chạy đi thì việc xông ra cửa chẳng khó khăn gì.

Nhưng vị Pháp Cái này thủy chung chẳng có ý nghĩ trốn chạy. Y vẫn vung chưởng nghênh địch, chỉ ngầm lấy làm lạ tại sao Lệnh Hồ Bình vẫn còn chần chờ chưa chịu ra tay.

Cửu Đỉnh Cái quay đầu lại nhìn để coi cứu cánh. Y phân tâm một chút liền bị Lam y phụ nhân phóng kiếm quét trúng vào vai bên trái.

Giữa lúc ấy, Lam y hộ pháp Phùng Giai Vận bưng chậu nước trong từ ngoài đi vào. Hắn thấy trong sảnh đường đang có cuộc hỗn chiến, chẳng nói chẳng rằng, hất ngay chậu nước lên đầu Cửu Đỉnh Cái.

Khí trời đang mùa giá lạnh mà Cửu Đỉnh Cái bị hất nước lạnh vào đầu thì còn chịu làm sao nổi ?

Lam y phụ nhân nghĩ đến thân phu bị hại, trong lòng cực kỳ oán hận. Mụ thấy Cửu Đỉnh Cái bưng mặt, chân bước loạng choạng, hiển nhiên lão đã mất hết sức kháng cự. Khi nào mụ chịu bỏ lỡ cơ hội báo cừu huyết hận. Mụ tiến lên một bước. Ánh hàn quang lấp loáng. Mụ phóng kiếm đâm tới.

Tuy lòng mụ tàn độc nhưng vẫn nhớ Hoa Kiểm Diêm La đã ra lệnh bắt sống nên nhát kiếm không đâm vào chỗ chí mạng.

Cửu ĐỈnh Cái bị nước lạnh dội vào, người ướt đầm đìa không khỏi run lên vì lạnh. Bây giờ, vai y lại trúng kiếm của Lam t phụ nhân thì đến người sắt cũng phải té xuống. Cửu Đỉnh Cái người run bần bật, đau thấu tâm can, ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Hoa Kiểm Diêm La nhìn Lam y hộ pháp Phùng Giai Vận gật đầu nói :

- Hay lắm ! Hộ pháp đi lấy thùng nước khác đem vào đây

Lam y hộ pháp đi lấy chậu nước khác bưng vào, rửa hết thuốc dịch dung. Lệnh Hồ Bình và Cửu Đỉnh Cái liền bại lộ chân tướng.

Hoa Kiểm Diêm La và mấy tên hộ pháp bang Long Hổ dường như chưa nhận ra Cửu Đỉnh Cái là nhân vật nào vì lúc này bọn ma đầu đều chú ý hết cả vào một mình Lênh Hồ Bình.

Lệnh Hồ Bình ung dung nhìn Kim Long kiếm khách gật đầu nói :

- Lấy giùm cái ghế.

Kim Long kiếm khách quay sang ngó Hoa Kiểm Diêm La, đưa mắt hỏi ý lão.

Hoa Kiểm Diêm La bật cười khanh khách nói :

- Thằng lỏi này chết đến gáy mà hãy còn muốn làm oai, làm tướng. Ngươi còn đòi ghế ngồi ư ? Há há ! Thằng nhãi con chịu khó đứng đó một chút thì đã sao ?

Lệnh Hồ Bình vênh mặt hỏi :

- Thế này là các hạ không định hỏi khẩu cung bản công tử hay sao ?

Hoa Kiểm Diêm La hắng giọng một tiếng, quay lại nhìn hai tên Thanh y hộ pháp hất mặt lên nói :

- Đi lấy ghế lại đây.

Lệnh Hồ Bình ra chiều vừa ý gật đầu nói :

- Có thế mới phải. Muốn hỏi bản công tử về những chuyện bí mật ở Kỳ Sỹ Bảo và Tứ Kỳ Sỹ thì phải chầu chực bản công tử một cách chu đáo, may ra mới có hy vọng.

Hoa Kiểm Diêm La không nhịn được, tức giận hỏi :

- Sao thằng lỏi con lại biết lão phu nhất định sẽ hỏi ngươi về chuyện bí mật ở Kỳ Sỹ Bảo và Tứ Kỳ Sỹ ?

Lệnh Hồ Bình tủm tỉm cười đáp :

- Nếu quả các hạ không định hỏi vụ này thì còn gì hay bằng.

Hoa Kiểm Diêm La hỏi :

- Nếu lão phu muốn hỏi ngươi thì ngươi có nguyện ý nói thật không ?

Lệnh Hồ Bình mỉm cười trở lại :

- Giả sử các hạ ở địa vị bổn công tử lúc này, các hạ nói thật hay không nói thật ?

Hoa Kiểm Diêm La đáp :

- Lão phu ở vào địa vị của ngươi mà còn muốn sống thêm thì nhất định không cự tuyệt.

Lệnh Hồ Bình vẫn mỉm cười hỏi :

- Thế ra các hạ bảo bổn công tử hễ thổ lộ bí mật là còn có thể sống thêm phải không ?

Hoa Kiểm Diêm La đáp :

- Cái đó còn phải chờ tính xem sao đã.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

- Tình huống nào thì sinh mạng của bổn công tử sẽ được bảo đảm ?

Hoa Kiểm Diêm La đáp :

- Ngươi muốn sống thì phải chứng minh thành ý quy phục bản bang.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

- Chứng minh bằng cách nào ?

Hoa Kiểm Diêm La đáp :

- Trong Tứ Ký Sỹ, ngươi phải dâng thủ cấp một người, bất luận là ai cũng được.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

- Không còn cách nào khác ư ?

Hoa Kiểm Diêm La đáp :

- Không thì ngươi phải chết chứ chẳng còn đường nào khác.

Lệnh Hò Bình nói :

- Được rồi, xin để bổn công tử suy nghĩ. Bây giờ các hạ hãy sai người dọn một tiệc rượu.

Hoa Kiểm Diêm La ngạc nhiên hỏi :

- Ngươi bảo sao ?

Lệnh Hồ Bình giương mắt lên hỏi lại :

- Lãng Đãng công tử khét tiếng giang hồ lọt vào tay các hạ, chẳng lẽ không đáng có một tiệc khánh hạ ư ?

Hoa Kiểm Diêm La dở cười, dở khóc, không biết đáp sao cho phải. Lam y hộ pháp Phùng Giai Vận đứng lên, hắng giọng một tiếng, xen vào :

- Lệnh Hồ công tử quả là con người bụng dạ khoáng đạt. Bất cứ việc gì y cũng nói sao đúng vậy. Nay y dã hứa lời tể phụ lão, dĩ nhiên không bao giờ hối hận. Tiệc rượu chỉ là việc nhỏ mọn, để ty toà phụ trách sai người sắp đặt là xong.

Lệnh Hồ Bình gật đầu nói :

- Phùng huynh quả nhiên đã hiểu lòng dạ bổn công tử một cách thấu đáo. Phùng huynh ơi, bổn công tử đã biết nơi đây là một thị trấn nhỏ bé, kiếm mỹ nhân không phải là một chuyện dễ dàng. Bổn công tử không tiện miễn cưỡng người ta làm chuyện khó khăn. Nhưng một dĩa Can Ty Thang Toán, một dĩa Ngũ Hương Tri Nhĩ thì bất luận trường hợp nào cũng chẳng thể thiếu được.

Hoa Kiểm Diêm La tức đầy ruột không nơi phát tiết, giơ tay trỏ Cửu Đỉnh Cái, mắt nhìn Lam y phụ nhân hô :

- Vân Khanh ! Thằng cha này để lại vô dụng. Ngươi bảo Trương hộ pháp đem hắn ra ngoài mổ bụng móc ruột moi gan để Cửu cửu nhắm rượu.

Lệnh Hồ Bình thủng thẳng nói :

- Xem chừng vị Cẩm đại hộ pháp này thích món tim gan của người ta. Bổn công tử cũng có một bộ, chắc còn hợp mùi vị của đại hộ pháp hơn.

Hoa Kiểm Diêm La tức giận hỏi :

- Thằng lỏi kia ! Ngươi ỷ vào cái gì mà dám mồm năm miệng mười với lão phu ?

Lệnh Hồ Bình thủng thẳng đáp :

- Bản công tử xuất thân từ Kỳ Sỹ Bảo. Các hạ mà muốn biết những điều bí mật của Tứ Kỳ Sỹ thì đối với bản công tử phải ngôn tính kế tòng.

Hoa Kiểm Diêm La đành đổi giọng :

- Hãy đem ra ngoài kia để một chỗ, chờ lão phu phát lạc. Lão phu còn thấy mặt hắn là không chịu được.

Lệnh Hồ Bình lạnh lùng lên tiếng :

- Kim Đại Nương đã nghe rõ chưa ? Ông bạn ta mà có mệnh hệ nào thì cái kỳ công của lệnh Cửu cửu sắp lọt vào tay sẽ trôi theo dòng nước.

Hoa Kiểm Diêm La quả nhiên hoang mang, vội dặn :

- Phải rồi, Vân Khanh ! Đừng làm khó dễ gì hắn. Đem hắn ra ngoài buộc vết thương và trông nom cẩn thận. Lát nữa Cửu cửu còn muốn thẩm vấn.

Sau một lúc, tiệc rượu đã bày ra.

Hoa Kiểm Diêm La giải khai huyệt đạo ở nơi tay phải của Lệnh Hồ Bình nhưng vẫn phong tỏa huyệt Khí Môn và huyệt Huyền Cơ. Tức là chỉ để chàng có thể cầm đũa ăn uống được mà thôi.

Trong buổi tiệc, Hoa Kiểm Diêm La cất tiếng hỏi :

- Những điều kiện của thằng lỏi đưa ra hầu hết lão phu đã thực hành. Bây giờ thảo luận đến việc chính thôi chứ ?

Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp :

- Chưa phải lúc .

Hoa Kiểm Diêm La nổi giận đùng đùng, vỗ bàn quát :

- Con mẹ nó ! Ngươi ⬦ ngươi ⬦ ngươi tưởng lão phu phải nghe ngươi đùa cợt và sắp đặt chăng ?

Lệnh Hồ Bình thở dài đáp :

- Không ngờ đường đường một vị đại cẩm y hộ pháp mà còn đổ quạu, chẳng bình tĩnh chút nào .

Hoa Kiểm Diêm La hỏi :

- Thằng lỏi con ! Vậy ta hỏi ngươi, bây giờ chưa phải lúc thì bao giờ mới đúng lúc ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Các hạ nói như vậy là đúng. Sao các hạ không hỏi câu này trước mà đã nổi nóng ? Các hạ nên biết bổn công tử khi tường thuật việc gì thì chẳng bao giờ tường thuật đến lần thứ hai. Bây giờ các hạ bức bách bản công tử phải nói hết những chuyện bí mật ở Kỳ Sĩõ Bảo và Tứ Kỳ Sĩõ. Mai đây, về đến tổng đà quý bang, chắc quý bang chủ là người thận trọng, không khỏi bắt thuật lại. Khi đó, bổn công tử nổi nóng, không chừng nội dung nói sai trật. Các hạ thử nghĩ coi, các hạ làm Cẩm y hộ pháp, địa vị trong bang không phải là thấp kém. Vạn nhất mà câu chuyện trước sau không ăn khớp, để các hạ phải chịu lỗi hoang bảo thượng cấp, há chẳng phụ lòng các hạ đã hậu đải bổn công tử bữa nay sao ?

Hoa Kiểm Diêm La nghe chàng nói có lý, tự nhủ :

- Thằng lỏi này bản tính muốn sao làm vậy quen rồi. Bây giờ gã thuật chuyện bừa bãi, mình không phán đoán được chân hay giả. Bắt được thằng lỏi là kỳ công rồi, sao không để phần nan giải lại cho bà lão ở núi Vô Lượng mà mình phải tổn thương cân não hoài .

Lão nghĩ vậy, hắng giọng một tiếng rồi không nói gì nữa .

Đêm hôm ấy, Hoa Kiểm Diêm La, Lệnh Hồ Bình và Cửu Ịỉnh Cái ở sương phòng phía tây. Kim Long kiếm khách có đứng ra nhận lãnh trách nhiệm phòng vệ, nhưng Hoa Kiểm Diêm La không chịu. Chẳng phải lão hoài nghi Kim Long kiếm khách thọc chân tay vào mà lão nhận thấy việc canh gác hai phạm nhân không nên để một vị Huỳnh Y hộ pháp phải phụ trách. Lão tự tin là thủ pháp điểm huyệt đặc biệt của mình ít có người giải khai được. Chỉ cần một tên phu canh thông thường trông coi cũng đủ. Hai phạm nhân chẳng thể nào tự do cử động được .

Kim Long kiếm khách dĩ nhiên không chịu bỏ qua. Lão thầm nghĩ :

- Sáng mai Hoa Kiểm Diêm La áp giải hai người về Tổng đà bang Long Hổ ở Già Mã Cốc. Ta không thể chạn trán Phong Vân Kiếm. Muốn cứu người chỉ còn có đêm nay.

Lão nghĩ vậy, liền nhìn Hoa Kiểm Diêm La nói :

- Thằng lõi này thay hình đổi dạng trà trộn vào đây, tất đã có mật ước với lão tửu quỷ Hồ Lô Tẩu Nhạc Cửu Công. Tể Phủ lão điểm huyệt bằng thủ pháp độc đáo, dĩ nhiên chẳng còn điều gì đáng ngại, nhưng cũng nên đề phòng lão tửu quỷ. Bắt được tên tiểu tử này không phải chuyện dễ dàng. Vạn nhất để người đến cướp chạy thì uổng công.

Hoa Kiểm Diêm La gật đầu đáp :

- Điểm này lão phu quả chưa nghĩ đến .

Kim Long kiếm khách thừa cơ nói :

- Vì thế mà theo ý bản tòa thì khó nhọc một đêm cũng chẳng ăn nhằm gì. Mình cẩn thận là hơn. Vụ này do bản tòa cùng Phùng hộ pháp chia phiên, mỗi người nửa đêm, lãnh trách nhiệm tuần tra. Hễ phong phanh có điều khác lạ là lập tức hô hoán Tể Phụ lão. Có Tể Phụ lão ở đây, tên tửu quỷ không tới là may phước cho hắn.

Hoa Kiểm Diêm La vốn ưa phỉnh, nghe lão nói vậy rất hài lòng, đáp :

- Làm thế cũng được.

Sang canh hai, Kim Long kiếm khách coi kỹ bốn bề không thấy ai, liền đến bên của sổ tây sương. Lão thận trọng phòng người phát giác nên không mở cửa ngay .

Lệnh Hồ Bình ở trong nhà đã biết người bên ngoài là ai rồi, liền lại gần cửa sổ khẽ hỏi :

- Có phải Thịnh huynh đó không ?

Kim Long kiếm khách lại hỏi :

- Phải rồi. Lão đệ đã chuẩn bị chưa ? Ngôn đại hiệp có cử động được không ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Ngôn đại hiệp thương thế rất nặng, e rằng phải phiền Thịnh huynh cõng đi một đoạn. Còn tiểu đệ không có gì mà phải chuẩn bị vì tiểu đệ chưa muốn bỏ đi .

Kim Long kiếm khách rất đỗi ngạc nhiên hỏi :

- Sao ? Lão đệ định tiếp tục ở lại ư ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Đúng thế !

Kim Long kiếm khách nói :

- Lão đệ có biết sáng sớm mai, Tể Phụ lão tặc sẽ đưa lão đệ về Tổng đà ở Mã Cốc chưa ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Tiểu đệ biết rồi .

Kim Long kiếm khách hỏi :

- Trong cốc Già Mã cách phòng vệ rất nghiêm mật, lão đệ tới đó rồi làm sao thoát thân được ?

Lệnh Hồ Bình đáp

- Cái đó đành để tới nơi rồi sẽ tính .

Kim Long kiếm khách hỏi :

- Lão đệ muốn vào hang núi phải chăng vì mục đích mượn cơ hội để gặp mặt Long Hổ bang chúa ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Có thể nói như vậy.

Kim Long kiếm khách hỏi :

- Người ta có câu "Non xanh còn đó, lo gì hết củi đun". Muốn gặp Long Hổ bang chúa, sau này còn nhiều cơ hội. Sao lão đệ nhất định phải đến ngay, hứng nhận thân phận tù phạm ở dưới thềm ? Mạo hiểm như vậy há chẳng quá đáng .

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Mỗi người một chủ ý... câu chuyện của tiểu đệ chấm dứt ở đây. Xin Thịnh huynh mau cứu Ngôn đại hiệp rời khỏi nơi đây là việc khẩn cấp .

Kim Long kiếm khách lạng người tiến vào phòng. Lão định thần nhìn rõ phương vị rồi tiến lại góc nhà khẽ nói :

- Lão đệ đã kiên trì như vậy, Thịnh mỗ nói nhiều cũng vô ích. Chỉ mong lão đệ thận trọng giữ mình. Hiện giờ lão đệ còn mấy chỗ huyệt đạo chưa giải khai⬦

Lệnh Hồ Bình lùi lại một bước đáp :

- Không, không. Để lão tặc không nhìn thấy, tiểu đệ phải nói thật là thủ pháp của lão tặc rất đặc biệt, người thường không thể hóa giải được. Những lời nói trước của tiểu đệ quả không có dụng y gì, xin Thịnh huynh lượng thứ cho.

Kim Long kiếm khách cũng thở dài nói :

- Ban ngày Ngôn đại hiệp hành động vô hiệu quả, đáng lẽ Thịnh mỗ nên lấy đó làm gương mới phải. Thịnh mỗ trước nay tự phụ quá nhiều, bây giờ mới thật tình khâm phục lão đệ.

Lệnh Hồ Bình ngậm ngùi nói :

- Hay lắm ! Hay lắm ! Cứu được người nào hay người nấy, còn hơn là để chết hết. Thời giờ đã gấp rút, Thịnh huynh nên hành động lẹ đi !

Kim Long kiếm khách ngập ngừng hỏi :

- Còn lão đệ thì sao ?

Lệnh Hồ Bình cừơi đáp :

- Chẳng lẽ thịnh huynh quên cả ngoại hiệu của lão đệ sao ? Lãng Đãng công tử sẽ có biện pháp cho Lãng Đãng công tử .

Kim Long kiếm khách hỏi :

- Làm thế này được không: Thịnh mỗ đi làm hai chuyến. Trước hết, đưa Ngôn đại hiệp ra ngoài, rồi quay trở lại rước lão đệ. Chúng ta hãy rời khỏi nơi đây rồi sẽ tìm biện pháp khác.

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Như vậy không ổn.

Kim Long kiếm khách hỏi :

- Sao lại không ổn ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Như thế thì đến lúc cuối cùng, một người muốn chạy thoát cũng không nổi.

Kim Long kiếm khách nói :

- Không chạy được thì chẳng thà chết cả. Thịnh mỗ chẳng muốn để một mình lão đệ ở lại.

Lệnh Hồ Bình nghiêm nghị đáp :

- Thịnh huynh ! Bây giờ không phải lúc làm việc theo cảm tính. Con người chẳng phải gỗ đá, ai không muốn sống ? Nhưng trong hai cái hại phải lựa cái nhẹ hơn. Ba người cùng đi với nhau chẳng thể chiếu cố hết được... Hại nhiều mà lợi ít. Nếu chia hai

đường, chẳng những hy vọng trị được thương thế cho Ngôn đại hiệp mà tiểu đệ cũng chưa hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ cần tiểu đệ không nói hết những điều bí mật ở Kỳ Sĩ Bảo và Tứ Kỳ Sĩ là trong vòng mười ngày hay nửa tháng, tiểu đệ tin rằng họ chưa dám làm gì. Thịnh huynh cứ yên tâm mà đi.

Kim Long kiếm khách hỏi :

- Bọn chúng xử trị lão đệ chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi. Dù có được như lời của lão đệ là trong vong mười ngày hay nửa tháng chưa đáng lo, nhưng sau kỳ hạn đó rồi làm thế nào ?

Lệnh Hồ Bình nhăn nhó cười đáp :

- Thịnh huynh nhất định bức tiểu đệ phải thổ lộ điều bí mật thì tiểu đệ đành nói thật. Thủ pháp điểm huyệt của Tể Phụ lão tặc đặc biệt thì có đặc biệt, nhưng chẳng phải hoàn toàn không ai giải khai nổi. Theo chỗ tiểu đệ biết hiện giờ, trong võ lâm ít ra còn bảy người có thể dùng công lực bản thân giải khai huyệt đạo cho tiểu đệ bằng các phương thức khác nhau.

Kim Long kiếm khách vội hỏi :

- Bảy người đó là ai ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Là gia phụ, Tứ kỳ sỹ và Hoa Kiểm lão tặc ⬦

Kim Long kiếm khách thất vọng nói :

- Nước xa không thể cứu lửa gần, như vậy phỏng có ích gì ? Vả lại lão đệ vào trong hang rồi là cách tuyệt ngoại giới. Dù có nhiều người giải khai được huyệt đạo cũng đành chịu bó tay .

Lão ngừng lại một chút, dường như sực nhớ ra điều gì, chăm chú nhìn Lệnh Hồ Bình hỏi :

- Ủa, không phải rồi, hãy khoan⬦ Lệnh Tôn, Tứ kỳ sĩ và Hoa Kiểm lão tặc mới là sáu người. Nhưng lão đệ nói bảy người, vậy còn ai nữa ?

Lệnh Hồ Bình mỉm cười đáp :

- Còn chính tiểu đệ nữa.

Kim Long kiếm khách cả mừng nói :

- Trời ơi ! Hảo lão đệ không nói trước ?

Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp :

- Đây là do Thịnh huynh bức bách tiểu đệ phải nói ra. Vì tiểu đệ tuy đã được Giáp Tý kỳ sỹ ở tệ bảo truyền thụ Như Ý Huyền Công tự mình xung huyệt, nhưng tiểu

đệ chưa thử qua, có hiệu quả hay không cũng chẳng biết. Nếu Thịnh huynh không hỏi vặn thì tiểu đệ chẳng dám nói ra.

Kim Long kiếm khách nói :

- Sao lão đệ không thử ngay bây giờ ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Không phải lúc .

Kim Long kiếm khách hỏi :

- Vậy phải đến bao giờ và làm thế nào mới tiến hành được ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Cần phải một mình ở một chỗ và liên tục vận công trong bảy giờ mà không bị ai quấy nhiễu mới thực hành được .

Kim Long kiếm khách nói :

- Ta hiểu rồi. Theo ý lão đệ, lão đệ định sau khi vào hang bị giam vào thạch lao mới dùng đến biện pháp hành công.

Lệnh Hồ Bình gật đầu đáp :

- Vì thế ⬦

Chàng chưa dứt lời, đột nhiên ngoài sân có tiếng trầm giọng quát :

- Ai đang nói gì trong nhà đó ?

Lệnh Hồ Bình khẽ nói :

- Hỏng bét ! Lão họ Phùng⬦

Kim Long kiếm khách dùng phép truyền âm đáp :

- Không sao, Thịnh mỗ tự có cách đối phó .

Rồi lão lớn tiếng, làm bộ cười lạt đáp vọng ra :

- Ta khuyên lão Phùng đừng bẻ quẹo câu chuyện. Trước khi viện binh tới, Thịnh mỗ có thể dùng bảo kiếm cắt đứt gân chân lão đó.

Lam y hộ pháp Phùng Giải Vận "ủa " một tiếng hỏi :

- Thế ra Thịnh hộ Tòa đó ư ?

Kim Long kiếm khách rút bảo kiếm ra, ung dung rời khỏi sương phòng, miệng cười khành khạch không ngớt, đáp :

- Thằng lỏi này, quả là ngươi đáo để khác thường .

Bọn Tam Ma Mở Cuộc Điều Tra

Phùng Giai Vận hỏi :

- Gã làm sao ?

Kim Long Kiếm Khách đáp :

- Từ lúc tắt đèn tới giờ, chẳng có lúc nào thằng lỏi ngồi yên. Lúc thì gã ho hắng, lúc gã lại thò đầu nhìn ra ngoài, không hiểu dụng ý gì ?

Phùng Giai Vận không khỏi khẩn trương hỏi :

- Phải chăng gã làm tín hiệu ? Ngoài ra, hộ tòa còn phát giác điều chi khả nghi nữa chăng ?

Kim Long Kiếm Khách hỏi lại :

- Vẫn bình thường. Đã đến canh ba chưa ?

Phùng Giai Vận đáp :

- Đến rồi. Xin hộ tòa đi nghỉ .

Kim Long Kiếm Khách nói :

- Vậy thì ta giao người cho lão Phùng .

Phùng Giai Vận rải bước đi vào, miệng đáp :

- Hộ tòa cứ yên tâm .

Kim Long Kiếm Khách gật đầu, đưa tay lên từ từ tra kiếm ào vỏ. Nhưng lúc mũi kiếm tới miệng bao, bỗng thấy lấp loáng một cái. Ánh hàn quang vừa lóe lên, mũi bảo kiếm tựa hồ con rắn trắng ngẩng đầu thay đổi phương hướng nhảy xổ vào cổ họng Phùng Giai Vận.

Phùng Giai Vận như bị cưỡng bách uống rượu nóng, hắn ngửa cổ, giang hai tay, người lùi lại phía sau, cổ họng khẽ ọc ọc mấy tiếng, người hắn lảo đảo như say rượu, nằm ngửa xuống đất.

Kim Long Kiếm Khách vội thu kiếm chạy vào phòng cắp Cửu Đỉnh Cái lên. Y vẫn còn mê man chưa tỉnh. Kim Long Kiếm Khách nhìn Lệnh Hồ Bình ngỏ lời trân trọng rồi vọt mình xuyên cửa đi luôn.

Mãi đến sáng hôm sau, Hoa Kiểm Diêm La mới phát giác biến cố ban đêm. Lão quát tháo vang như sấm nhảy xổ tới trước mặt Lệnh Hồ Bình, chỉ tay vào mũi chàng, thét lên :

- Thằng lỏi con ! Mau nói lại vụ này ra làm sao ?

Lệnh Hồ Bình ngáp dài, uể oải đáp :

- Bản công tử nói ra, các hạ cũng chẳng tin.

Hoa Kiểm Diêm La sắc mặt tái xanh, gầm lên :

- Tin hay không là chuyện của lão phu, thằng lỏi con chỉ nói dối một chữ nữa thì đừng trách lão phu trở mặt vô tình.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

- Trở mặt vô tình là làm sao ?

Hoa Kiểm Diêm La đáp :

- Làm sao ư ? Nếu hàm răng chó của thằng lỏi không rụng hết thì cái đầu thằng lỏi cũng bay đi .

Lệnh Hồ Bình nói :

- Nếu vậy mời các hạ lựa lấy một đường mà hành dộng. Ban dêm, chỉ có một mình bản công tử trông thấy hết mọi chuyện. Bản công tử nói đúng sự thật mà các hạ không tin thì có khác gì không nói ? Trước nay bản công tử hành động hoặc nói năng đều cân nhắc. Nếu nói ra chẳng ích gì thì đừng nói nữa là hơn.

Hoa Kiểm Diêm La tắc họng, không biết nói sao.

Lam Y phụ nhân đứng bên xen vào :

- Ông bạn ngươi mất tích mà ngươi vẫn còn ở đây thì vụ này không can gì đến ngươi. Đồng thời việc đã xảy ra rồi, ta tin rằng ngươi chẳng cần phải nói dối làm chi. Ngươi cứ nói thực đi chẳng ai làm khó dễ ngươi đâu. Cửu cửu lão nhân gia tâm tính nóng nảy nên nói vậy thôi.

Lệnh Hồ Bình gật đầu đáp :

- Đó là chỗ nhược điểm lớn nhất của bản công tử. Bản công tử không sợ kẻ phùng râu trợn mắt nhưng nể người ăn nói ngọt ngào.

Chàng dừng lại một chút rồi tiếp :

- Hay lắm ! Các vị hãy nghe bản công tử nói : Đây toàn là kiệt tác của vị Huỳnh y đại hộ pháp. Giết người là lão, cứu người cũng là lão.

Hoa Kiểm Diêm La tức giận nói :

- Nói bậy.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

- Bậy ở chỗ nào ?

Hoa Kiểm Diêm La hỏi lại :

- Nếu đúng như lời thằng lỏi con thì tại sao y không cứu ngươi trước ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Có việc hoà hoãn, có việc gấp rút, phải cân nặng nhẹ. Một mình lão chỉ có hai tay, dĩ nhiên phải tính toán việc nào gấp cần làm trước. Bản công tử ở lại, trong một thời gian ngắn chưa lo gì đến sanh mạng. Còn ông bạn bị trọng thương thì không thể để lại được. Thử địa vị của các hạ trong tình trạng này, hỏi các hạ sẽ cứu ai trong hai nguời ?

Hoa Kiểm Diêm La vẫn chưa tin Kim Long Kiếm Khách sinh lòng phản bạn.

Tên Thanh y hộ pháp họ Trương mới đến bỗng lên tiếng :

- Có lẽ lời thằng lỏi này không phải giả dối. Ty tòa vừa rồi kiểm tra vết thương trên người Phùng hộ pháp thì đúng là do bảo kiếm gây nên. Vả lại phóng một kiếm đâm chết người ngay thì kẻ khác khó có thể làm được.

Hoa Kiểm Diêm La quay ra quát mắng :

- Thúi lắm ! Ngoài Thịnh Văn Tu, không còn ai dùng bảo kiếm làm binh khí nữa hay sao ?

Thanh y hộ pháp họ Trương vội khom lưng đáp :

- Dạ dạ, ty tòa quả là hồ đồ ⬦

Ở nơi Hoa Kiểm Diêm La cũng chẳng khác gì ở trước mặt quan lão đại gia trong đại nha môn. Lão cũng oai ra phết, khí thế hơn người. Đối với những kẻ chịu được lão thóa mạ, ăn nói ngọt như mía lão cũng thích lắm.

Lão nhìn Thanh y hộ pháp bảo hắn :

- Từ nay, tòa Võ quán này giao cho ngươi trông coi. Ngoài việc chi phí thông thường, ngươi có thể đến tổng đà xin một ngân khoản kiến thiết hậu viện. Nguyên liệu lựa chọn hạng thật tốt, hết bao nhiêu tiền cũng không quan trọng. Công việc càng lẹ càng hay.

Thanh y hộ pháp lại khom lưng đáp :

- Dạ dạ, ty tòa xin kính cẩn tuân lệnh.

Thế là hắn chịu mắng một chập mà được lợi lớn.

Hoa Kiểm Diêm La đảo mắt nhìn quanh một lượt, tựa hồ không còn điều chi phải ở lại thêm, liền quay ra bảo một tên Thanh y hộ pháp khác :

- Đi sắp xe ngựa để còn thượng lộ

Chỉ trong khoảnh khắc, xe ngựa chuẩn bị sẵn sàng. Đoàn người rời khỏi quán, lên đường.

Dọc đường không có chuyện gì, đoàn xe ngựa qua bên Vũ Môn, tiến vào khu vực núi non thì trời vừa tối. Vì đi xe không tiện, Lệnh Hồ Bình cưỡi chung một ngựa với Thanh y hộ pháp.

Chàng tính thầm phải đi hết đêm nay mới đến Tổng đà Ma bang ở hang Già Mã. Trước chàng đã tới một lần nên biết là đường núi hiểm trở mà đi đêm càng chật vật hơn. Sáng mai vào đến hang là nhanh rồi.

Không ngờ, chỉ đi chừng hơn trống canh, toà bí cốc đã hiện ra trước mắt.

Bây giờ Lệnh Hồ Bình mới phát giác lần này bọn họ không đi vào con đường hẹp trong hẻm núi. Té ra lần trước chàng cùng Nhân Yêu Kim Linh Quan đã đi đường khác.

Chàng liên tưởng rằng toà bí cốc có địa hình bí ẩn, thông lộ rất phức tạp, có mấy đường vào chứ không phải một. Ai muốn đến đây tiểu trừ cần phải hiểu rõ địa thế.

Vào hang núi rồi, Thanh y hộ pháp tự động cáo từ rút lui. Lệnh Hồ Bình cùng Hoa Kiểm Diêm La và Lam y phụ nhân xuyên qua một cửa có cơ quan khống chế, tiến vào một gian thạch thất rất sạch sẽ.

Gian thạch thất này khá rộng mà không có giường nằm, đủ biết có đường bí đạo thông đi nơi khác. Ba người vừa vào thạch thất liền thấy hai thiếu nữ nhan sắc rất khả ái chạy đến, cởi bỏ áo choàng đầy tuyết cho ba người.

Hoa Kiểm Diêm La ngó một thiếu nữ hỏi :

- Bang chúa có nhà không ?

Thiếu nữ đỏ mặt, cúi đầu xuống đáp :

- Ở nhà... Nhưng hai bữa nay không tiếp khách, bất cứ là ai.

Hoa Kiểm Diêm La hỏi :

- Gã tiểu tử đó lại đến hay sao ?

Thiếu nữ khẽ dạ một tiếng, đồng thời thị liếc mắt nhìn trộm Lệnh Hồ Bình một

cái.

Lệnh Hồ Bình ngấm ngầm hồi hộp tự hỏi :

- Bang chúa vì một tên tiểu tử đến mà không tiếp khách ư ? Gã tiểu tử nào mà lai lịch lại lớn thế ?

Còn một điểm nữa chàng không hiểu được là Bang chúa có khách, tạm thời không hỏi đến chuyện ngoài là điểm thông thường, nhưng tại sao lúc thiếu nữ trả lời lại đỏ mặt lên ?

Lệnh Hồ Bình còn đang ngẫm nghĩ, lại nghe Hoa Kiểm Diêm La cất tiếng hỏi :

- Gã tiểu tử đó có tìm thấy hai lão quái vật Nam Cung Cầu và Bách Lý Quang không ?

Thiếu nữ đáp :

- Tìm về cả rồi. Hai lão được làm Lam y hộ pháp, tạm thời ở đệ tam đường. Nếu có chuyện sai phái khác thì còn chờ lão gia về quyết định .

Lệnh Hồ Bình bây giờ mới tỉnh ngộ, nghĩ thầm :

- Té ra gã tiểu tử mà lão tặc nói chẳng phải ai xa lạ. Chính là Nhân Yêu trong bọn Tam Nghiệt .

Chàng thật không ngờ con người hoài bão, có chí lớn hùng bá võ lâm là Long Hổ Bang Chúa cũng có tật nghiện một thứ không thể để người ngoài hay biết.

Hoa Kiểm Diêm La dường như rất trọng vọng Thao, Thiết lưỡng quái. Nghe tin chúng đến, lão gật đầu lia lịa nói :

- Gã tiểu tử quả nhiên diệu kế⬦

Lam y phụ nhân tên gọi Vân Khanh đã do một thiếu nữ khác mở cửa ngầm trên vách đá không hiểu dẫn đi đâu từ trước.

Hoa Kiểm Diêm La ra hiệu cho Lệnh Hồ Bình ngồi xuống chiếc ghế mây rồi vẫy một thiếu nữ lại bảo :

- Đi mời ba vị lão hộ pháp tới đây.

Thiếu nữ ra ngoài một thời gian chừng uống cạn tuần trà, trong đường hẻm bỗng vang lên tiếng cười oang oang của một lão già và tiếng người nói :

- Đang đêm, Cối lão triệu kiến, phải chăng ⬦

Tiếng nói chưa dứt, ánh đèn mờ đi, ba Lão áo xám nối gót nhau xuất hiện .

Lệnh Hồ Bình lẩm bẩm :

- Ba lão này chắc là Vô Lượng tam ông rồi .

Coi bề ngoài ba lão ma chỉ bằng người ngoài sáu chục tuổi, sắc mặt hồng hào, mục quang lấp loáng, chẳng có vẻ lụ khụ chút nào.

Lệnh Hồ Bình nhìn rõ mặt ba lão không khỏi ngấm ngầm kinh hãi vì họ đã đến ngoài chín chục tuổi mà còn giữu được dung nhan này là nội công rất thâm hậu .

Lúc thiếu nữ đi mời, hiển nhiên chưa nói cho ba lão ma hay vì nguyên nhân gì, nên chúng vừa ngó thấy trong nhà có người lạ, lập tức dừng tiếng cười, trỏ tay vào Lệnh Hồ Bình ra chiều kinh ngạc hỏi :

- Chú nhỏ này ở đâu đến ?

Hoa Kiểm Diêm La mời ba lão ngồi xuống rồi cười đáp :

- Thằng nhỏ này ư ? Ba vị thử đoán coi. Vị nào đoán một câu trúng phóc là bản tòa cho đem thứ rượu Bách Hoa Lộ rất quý ra thế ...

Lão già vừa hỏi Hoa Kiểm Diêm La , ngần ngừ một chút rồi đáp :

- Gã là ⬦

Hoa Kiểm Diêm La vừa cừơi vừa ngắt lời :

- Các vị hãy hi nhớ là mỗi vị chỉ được đoán một lần mà thôi.

Mọt lão già áo xám khác hỏi :

- Có phải là cao đồ mà lão Cối mới thu nạp không ?

Hoa Kiểm Diêm La lắc đầu đáp :

- Không phải.

- Lão là ái tế của lão thư chứ gì ?

Hoa Kiểm Diêm La lại lắc đầu đáp :

- Cũng trật lất.

Lão già nói trước tiên mắt sáng lên, đột nhiên vỗ tay nói :

- Lão phu biết rồi.

Hoa Kiểm Diêm La gật đầu cười đáp :

- Chắc Lãnh lão đại đoán ra rồi .

Thú Tâm Ông Lãnh Bắc Đẩu chăm chú nhìn Hoa Kiểm Diêm La hỏi :

- Gã là Lệnh Hồ tiểu tử mà mấy người bọn ta muốn kiếm hoài phải không ?

Hoa Kiểm Diêm La cười khanh khách đáp :

- Đúng đó, đúng đó ! Nói lui, nói tới, lão Lãnh vẫn là người sành sỏi .

Rồi lão cất tiếng hô :

- Như Ý đâu ? Mau bê hũ rượu Bách Hoa Lộ ra đây .

Ba lão ma nghe nói, lộ vẻ vui mừng .

Bọn này đã trăm phương ngàn kế để tìm Lãng Đãng công tử. Nay chàng lọt vào tay họ, trách nào chúng chẳng cao hứng .

Chỉ trong giây lát, thiếu nữ tên gọi Như Ý, nét mặt mỉm cười, bê vào một hũ rượu lớn hãy còn niêm phong.

Thú Tâm ông Lãnh Bắc Ịẩu hỏi :

- Uống rượu không thôi ư ?

Hoa Kiểm Diêm La cười đáp :

- Đã có rượu thì lo gì không có đồ nhắm. Dĩ nhiên phải có đồ hãm rượu.

Lão lại sai Như Y vào trù phòng lấy đồ ăn.

Đây là tổng đà của Ma Bang, vì bang chúng rất đông, ra vào không nhất định, suốt ngày lúc nào cũng có sẵn rượu thịt .

Lệnh Hồ Bình đặng hắng lên tiếng :

- Hãy khoan ! Xin dặn vị cô nương này bảo bọn trù phòng đừng quên món Can Ty Thang Toán. Thiếu món đó thì rượu ngon đến đâu cũng không hợp vị bản công tử . Về điểm này, người khác có khi còn chưa rõ, nhưng đại hộ pháp dĩ nhiên biết rồi.

Thiếu nữ toan cất bước nghe chàng nói vậy, bất giác đứng lại ngơ ngác nhìn Hoa Kiểm Diêm La để hỏi ý lão có cần theo lời chàng kia không ?

Vô Lượng tam ma cũng lấy làm kinh dị.

Sự thực đây quả là một kỳ văn. Con người đi làm tù phạm ở dưới thềm, tính mạng còn không giữ được mà cũng đòi chia xẻ tâm tình, chỉ định món ăn sở thích của mình, thật là một việc xưa nay chưa từng có.

Hoa Kiểm Diêm La ban đầu sửng sốt một chút, nhưng lão cười ha há nói ngay :

- Phải rồi, phải rồi, suýt nữa lão phu quên. Bảo chúng làm món Can Ty Thang Toán .

Lão vừa nói, vừa nhìn Vô Lượng tam ma đưa mắt ra hiệu. Chẳng bao lâu, người nhà bưng đồ nhắm vào. Lệnh Hồ Bình thản nhiên nhập bọn.

Chàng giả vờ như không hiểu tịch vị cao thấp, tiến lại ngồi vào ghế đầu.

Tam ma đã được Hoa Kiểm Diêm La ngấm ngầm ra hiệu nên cũng bỏ qua. Sau ba tuần rượu, Thú Tâm ông Lãnh Bắc Đẩu lên tiếng trước tiên hỏi Lệnh Hồ Bình :

- Những chuyện có liên quan đến Tứ kỳ sĩ, lão đệ có vui lòng nói thật chăng ?

Lệnh Hồ Bình cười mát đáp :

- Tình thế bên mạnh bên yếu đã rõ ràng, chẳng nguyện ý cũng không được. Các vị muốn biết chuyện gì xin cứ hỏi. Tại hạ bảo đảm hễ biết là nói, đã nói thì không dấu diếm chút gì. Mùi vị Phân Cân Thác Cốt, tại hạ chưa từng nếm qua mà cũng không muốn mở kỷ lục một cách khinh xuất.

Thú tâm ông vỗ tay hoan hô :

- Lão đệ quả là con người mau lẹ.

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Người ở đời phải biết tùy trường hợp. Kẻ nào mau lẹ, biết xử thế cũng là người thông minh.

Thú tâm ông mở đầu :

- Bốn vị kỳ sĩ ở quý bảo là người ở địa phương nào ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Giáp Tý kỳ sĩ là người huyện Cao Đường, tỉnh Sơn Đông. Ất Sửu kỳ sĩ ở huyện Tân Dã, tỉnh Hà Nam. Bính Dần kỳ sĩ ở huyện Mật Vân, tỉnh Hà Bắc. Đinh Mão kỳ sĩ ở Lạp Đan Cáp Đạt, núi Trường Bạch .

Thú tâm ông hỏi :

- Hiện nay bốn vị này lối bao nhiêu tuổi ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Giáp Tý kỳ sĩ đã ngoài sáu chục. Ất Sửu kỳ sĩ cũng trên năm mươi. Bính Dần kỳ sĩ và Đinh Mão kỳ sĩ thì mới vào trạc bốn chục .

Thú tâm ông hỏi :

- Cao tính đại danh của bốn vị là gì ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Về họ tên bốn vị, tại hạ đã có lần nhắc tới với Thư đại hộ pháp. Giáp Tý kỳ sĩ tên gọi Tư Đồ Đinh. Ất Sửu kỳ sĩ tên Tôn Tử Minh. Bính Dần kỳ sĩ tên gọi Thượng Quang Lượng. Đinh Mão kỳ sĩ tên gọi Cao Quảng Hiên.

Thú tâm ông hỏi :

- Võ công bốn vị thế nào ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Dĩ nhiên rất cao thâm, không thì chẳng khi nào tệ bảo lại chọn lựa làm kỳ sĩ.

Thú tâm ông hỏi :

- Cao thâm đến trình độ nào ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Cái đó khó nói lắm .

Thú tâm ông hỏi :

- Tại sao mà khó nói ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Vì mỗi người có một nhận xét riêng biệt. Trong con mắt bản công tử thì bốn nhân vật này dĩ nhiên cao đến trình độ mình chẳng thể với tới nơi. Nhưng các vị có khi nhận thấy tầm thường cũng chưa biết chừng.

Thú tâm ông hỏi :

- Theo nhận xét của lão đệ thì võ công của Tứ kỳ sĩ so với bọn ta và Phong Vân lão nhi thế nào ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Đại khái là ba lão Phong Vân Kiếm có thể chống nổi một nửa Đinh Mão kỳ sĩ.

Tam ma nghe nói không khỏi biến sắc. Thiên sát ông Cáp Minh Niên cười khạch một tiếng hỏi :

- Lão đệ tỷ dụ như vậy mà không sợ là quá khoa trương ư ?

Lệnh Hồ Bình thản nhiên đáp :

- Tại hạ có thể nói bốn vị kỳ sĩ không đáng một đồng, nhưng nói như vậy thì không xứng đáng với Ngũ Bách Hoa Lộ đêm nay của Tể phụ lão hộ pháp ...

Hoa Kiểm Diêm La vội lên tiếng :

- Lại đây, lại đây, hãy uống rượu đi đã. Vụ này thủng thẳng sẽ nói.

Mấy người lại uống một chung.

Thú tâm ông Lãnh Bắc Ịẩu hỏi :

- Lệnh Hồ lão đệ có biết sư thừa của Tứ kỳ sĩ là ai không ?

Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp :

- Về điểm này, bản công tử không thể hiểu được vì tệ bảo khi tuyển lựa kỳ sĩ đã có quy luật : Sư thừa của người thuộc về bí mật tư nhân. Đã không đủ điều kiện được tuyển lựa mà còn truy vấn ngọn ngành là việc không nên.

Tuyệt tình ông Tân Chiếm Tương xen vào :

- Tứ kỳ sĩ sở trường về những môn võ công nào ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Quyền chưởng, binh khí, ám khí, khinh công, điểm huyệt, dịch dung, môn nào cũng hay, món nào cũng sở trường .

Tuyệt tình ông lại hỏi :

- Đã mang hiệu kỳ sĩ thì ngoài những môn võ công hơn đời tất còn có kỹ thuật đặc biệt khác mới xứng đáng, và mới được tuyển lựa. Thuyết này chân hay giả ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Sự thực đúng như vậy

Tuyệt tình ông hỏi :

- Tứ kỳ sĩ ở quý bảo có những môn gì đặc biệt ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

- Giáp Tý kỳ sĩ tinh thông kiếm thuật. Chỉ ngó qua là biết kẻ trung, người nịnh, kẻ thiện người ác. Ất Sửu kỳ sĩ sở trường về môn Kỳ Hoàng. Bất luận người gặp chứng nan y đến đâu, hễ còn một hơi thở là có thể rước được hồi xuân. Bính Dần kỳ sĩ chuyên coi tinh tượng. Tiết trời nóng lạnh, phong vũ thất thường, y coi thiên văn đều có thể tiên liệu, mười phần đến chín ứng nghiệm không sai. Đinh Mão kỳ sĩ biết đủ võ công các gia phái trong thiên hạ. Những việc xảy ra trên dưới trăm năm y đều nhớ hết không sơ sót mảy may. Gia phụ thường gọi đùa y là quyển Võ học đại sự điểm sống của võ lâm. Ba vị Giáp Tý, Ất Sửu, Bính Dần thường hỏi han y về điểm này, ai cũng thán phục.

Tam ma nghe nói đều biến sắc.

Những lời Lệnh Hồ Bình nói trên đây có đúng sự thực không ? Kể ra rất đúng. Bốn vị kỳ sĩ quả là tinh thông những môn tướng diện, kỳ hoàng, tinh tượng và thuộc võ công các môn phái trong thiên hạ. Chỉ có một điểm trên thực tế không hợp là chàng đã điên đảo ở môn sở trường của bốn người.

Sự thực thì Đinh Mão kỳ sĩ tinh thông môn tướng diện. Bính Dần kỳ sĩ rất giỏi thuật kỳ hoàng. Ất Sửu kỳ sĩ nghiên cứu môn tinh tượng. Còn Giáp Tý kỳ sĩ ghi nhớ hết các môn võ trong thiên hạ.

Vì Lệnh Hồ Bình đối đáp trơn như cháo. Tưởng chừng Lãng Đãng công tử đã thuộc làu, nên chẳng ai nghĩ đến chuyện chàng tráo trở nhân tài. Vô Lượng tam ma và Hoa Kiểm Diêm La rất tin tưởng .

Thú tâm ông Lãnh Bắc Dẩu ngẫm nghĩ rồi ngửng đầu lên hỏi :

- Nghe nói Hiền Côn Trọng ⬦

Hoa Kiểm Diêm La vội chặn lời. Lão nhìn Lệnh Hồ Bình ra vẻ mặt vui tươi hỏi.

- Khí trời rét lạnh, đi đường núi suốt một ngày, tưởng lão đệ mỏi mệt rồi. Để lão phu bảo bọn a đầu dẫn lão đệ vào nghỉ, nên chăng ?

Lệnh Hồ Bình biết lão tặc có tật giật mình. Đại khái lão không muốn cho Tam ma nghe chuyện hai người anh em của chàng. Chàng liền đứng dậy đáp :

- Bản công tử xin đa tạ.

Hoa Kiểm Diêm La gọi Như Ý vào bảo :

- Gian phòng của ngươi nay để cho Lệnh Hồ công tử nghỉ ngơi. Đêm nay Mẫu Đơn phải bầu bạn cùng Kim phu nhân, vậy ngươi vào ngủ phòng thị cũng được .

Như Ý bẽn lẽn "dạ" một tiếng rồi đến trước mặt Lệnh Hồ Bình chúc câu vạn phúc và bảo chàng :

- Xin công tử đi theo tiểu tỳ.

Lúc trước Lam y phụ nhân cùng một thiếu nữ khác mất hút vào trong khung cửa bí mật này. Bây giờ khuôn cửa lại từ từ mở ra.

Lệnh Hồ Bình tuy đi theo sát Như Ý mà vẫn không nhìn ra thị đi trước đã dùng thủ pháp gì khiến cho cửa bí mật mở ra. Lòng chàng đã không khỏi ngấm ngầm kinh hãi.

Ở Kỳ sĩ bảo cũng bố trí rất nhiều cơ quan. Về phương diện này có thể nói chàng là một tay sành sỏi. Thế mà bây giờ một khuôn cửa đá mở ra đóng vào, chàng cũng không tìm được manh mối, đủ biết nhân vật thiết kế ở đây không phải hạng tầm thường. Dù chàng có khôi phục công lực mà muốn thoát thân e không phải chuyện dễ.

Lệnh Hồ Bình khoa chân bước qua bí môn. Thì ra đây là một đường hẻm với luồng quang tuyến ảm đạm .

Tỳ Nữ Dụ Anh Hùng Thoát Hiểm

Như Ý đi chừng hơn mười bước đột nhiên đứng lại. Lệnh Hồ Bình theo sau không kịp dừng bước, loạng choạng người đi dụng vào mình thị. Giả tỷ huyệt đạo không bị kiềm chế, dĩ nhiên chàng giữ được không đến nỗi đụng chạm. Chàng toan mở miệng xin lỗi thì Như Ý đột nhiên quay lại, nắm tay chàng ghé miệng vào tai, khẽ hỏi :

-Chúng ta cùng nhau trốn đi được chăng ?

Lệnh Hồ Bình nghe nói không khỏi sửng sốt, ngập ngừng hỏi :

-Cô ... Cô bảo sao ?

Như Ý đáp :

-Ở đây có những đường thông đạo bí mật nào, tiểu nữ đều biết rõ như bàn tay. Nếu công tử đồng ý thì chuẩn bị cho lẹ để chúng ta có thể trốn thoát trước khi trời sáng. Những trạm canh ở ngoài do những ai coi giữ, tiểu tỳ đều biết hết. Đâylà cơ hội tốt nhất, mong công tử quyết định mau chóng .

Lệnh Hồ Bình hỏi ;

-Tại sao cô nương lại định làm thế ?

Như Ý đáp :

-Để ra ngoài rồi tiểu tỳ sẽ nói cho công tử hay.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Những tin tức ở đây mau lẹ phi thường, chắc cô nương biết rõ hơn tại hạ. Chúng ta đứng đây nói chuyện mà cô nương không sợ bọn ma đầu nghe thấy ư ?

Như Ý đáp :

-Không sợ. Chúng ta đang đi trong đường hẻm này, những tầng cửa đá ở sau lưng tự động đóng lại hết. Dù có nói lớn hơn, bên ngoài cũng không nghe rõ.

Lệnh Hồ Bình trầm ngâm hỏi :

-Thế này có được không ? Nếu cô nương thực lòng quyết ý rời khỏi Ma huyệt này thì xin tạm thời giữ kín đừng lộ vẻ gì. Không chừng mai một tại hạ trông cậy vào cô nương. Hiện giờ những huyệt đạo trong người còn mấy chỗ bị kiềm chế không thể hành động ngay được. Một khi tại hạ có cơ hội là nhất định đưa cô đi. Tại hạ không dám hứa lời một cách khinh suất, mong rằng cô nương tin tưởng.

Như Ý nhẹ buông tiếng thở dài, đáp:

-Được rồi, nếu một mình tỳ nữ muốn ra đi thì lúc nào cũng được. Nhưng⬦ bữa nay⬦ đã thế thì... công tử... còn điều chi muốn nói nữa không ?

Thị buông tay chàng ra, thở dài nói tiếp :

-Công tử hãy đi theo tiểu tỳ.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, khi đến chỗ quanh tối thì thị dừng bước lại.

Lần này Lệnh Hồ Bình nhìn rõ Như Ý mở cửa không dùng tay mà lại dùng chân. Chàng biết tên a đầu này cố ý để chàng ngó thấy mới làm như vậy. Nếu không thị cứ việc tiếp tục cất bước, đồng thời thuận chân đạp xuống một cái thì chàng chẳng tài nào hiểu rõ được chỗ ảo diệu bên trong.

Trong phòng thoang thoảng mùi thanh hương. Cách trấn thiết cực kỳ trang nhã.

Như Ý tiến vào, khêu đèn lên cho sáng rồi quay lại hỏi :

-Công tử có muốn pha trà không ?

Lệnh Hồ Bình dòm thị không chớp mắt đáp :

-Cô nương hãy đứng yên đó, đừng có chuyển đọng.

Như Ý thấy chàng hau háu ngó mình, bất giác đỏ mặt lên, liếc mắt nhìn lại một cái, làm mặt giận hỏi :

-Trên mặt tiểu tỳ cõ vẽ hoa đâu ?

Lệnh Hồ Bình chau mày, bất giác buột miệng khẽ la một tiếng :

-Quái lạ !

Như Ý giương mắt lên, nhìn chàng hỏi :

-Điều chi quái lạ ?

Lệnh Hồ Bình "ồ "một tiếng đáp :

-Không ⬦ không có chi hết.

Như Ý tiến lại hai tay chắp sau lưng nói :

-Hừ ! Công tử bảo không có chi hết thì dù tiểu tỳ là đứa nhỏ lên ba cũng chẳng tin được. Điều chi quái lạ, nếu công tử không nói thì đừng hòng ra khỏi nơi đây.

Lệnh Hồ Bình lộ vẻ bối rối đáp :

-Sự thực không có chuyện gì. Tại hạ muốn nói là ⬦

Như Ý giục :

-Công tử muốn nói gì ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

-Cô nương giống một người.

Như Ý hỏi :

-Giống ai ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

-Vừa rồi tại hạ bảo quái lạ chính là nguyên nhân này. Tại hạ chỉ cảm giác cô giống một người mà trong lúc nhất thời, tại hạ nhớ không ra người đó là ai..

Như Ý nói :

-Tuyệt đối không phải vì nguyên nhân này.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Tại sao vậy ?

Như Ý đáp :

-Nếu tiểu tỳ mà giống một người nào đó thì thái độ công tử chẳng khi nào khó bề mở miệng.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Thế tại hạ nhận lầm, bây giờ xin cô nương coi như tại hạ đã không nói như vậy được chăng ?

Như Ý cương quyết lắc đầu :

-Không được.

Lệnh Hồ Bình nhăn nhó cười hỏi :

-Cô nương nên biết dây là lần đầu tiên Lãng đãng công tử phải cúi đầu xin lỗi người ta mà cô nương chưa vừa dạ ư ?

Như Ý vênh mặt lên đáp :

-Cái đó tiểu tỳ không cần biết.

Lệnh Hồ Bình chăm chú nhìn thị mỉm cười hỏi :

-Phải chăng cô nương thật tình muốn tại hạ nói ra ?

Như Ý gật đầu đáp :

-Đúng thế. Ngoài sự nói thực, chẳng còn gì phải dài dòng nữa.

Lệnh Hồ Bình lại cười hỏi :

-Cô nương có ý nghĩ đây là câu chuyện chẳng tử tế gì không ?

Như Ý vẫn không động tâm đáp :

-Tiểu tỳ nghĩ đến rồi.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Cô nương đã biết là câu nói không tốt đẹp, sao còn nằng nặc chất vấn ?

Như Ý lạnh lùng đáp :

-Chính vì câu chuyện không tốt đẹp nên tiểu tỳ mới phải hỏi cho biết rõ.

Lệnh Hồ Bình đặng hắng một tiếng nói :

-Đã thế thì ⬦

Như Ý lạnh lùng ngắt lời :

-Hay hơn hết là công tử đừng rườm lời. Cái đó chẳng có lợi gì cho chúng ta.

Lệnh Hồ Bình ngập ngừng đáp :

-Ý tại hạ muốn nói ⬦ cô nương còn nhỏ tuổi như vậy mà ở vào hoàn cảnh này sao⬦ vẫn giữ được ⬦

Như Ý ngẩng đầu lên hỏi :

-Vẫn giữ được tấm thân thanh bạch phải không ?

Lệnh Hồ Bình đứng dậy, chắp tay nói :

-Xin cô nương thứ lỗi cho .

Như Ý nheo mắt nhìn chàng cười lạt đáp :

-Công tử có vẻ là con người có rất nhiều kinh nghiệm.

Dứt lời thị uốn mình lạng ra khỏi phòng đi luôn.

Lệnh Hồ Bình nhìn bóng sau lưng thị cho tới khi mất hút, khoé miệng lộ nụ cười. Chàng để nguyên quần áo nằm ngả xuống giường.

Khuân cửa đá đã tự động dóng lại.

Lệnh Hồ Bình nhìn ngọn đèn lay động ngầm nghĩ kế hoạch ngày mai phải đối phó, nhưng gương mặt lúc mừng, lúc giận của Như Ý hiện lên trong đầu óc chàng, muốn xua đi cũng không được.

Chàng thật không ngờ trong Ma bang lại có một thiếu nữ như vậy.

Đêm chàng đi ngủ rất muộn mà sáng sớm hôm sau đã tỉnh dậy.

Chàng kiểm tra lại dĩa đèn dầu biết rằng hiện giờ bên ngoài nhiều lắm là mới tảng sáng, lại ngồi xuống giường nhắm mắt dưỡng thần.

Chàng tính ra không có quãng thời gian bảy giờ yên tĩnh nên đành bỏ việc vận động nội công xung khai huyệt đạo .

Bây giờ trong đầu óc chàng nổi lên câu nói cuối cùng của Thú tâm ông dêm qua : "Nghe nói Hiền Côn Trọng⬦"

Chàng tự hỏi :

-Thú tâm lão ma muốn nói chuyện gì về anh em ta ? Tại sao Hoa Kiểm Diêm La lão tặc lại không để cho hắn nói hết lời ?

Giữua lúc ấy cửa phòng đột nhiên mở ra không một tiếng động. Người tiến vào chính là Như Ý .

Lệnh Hồ Bình vội đứng lên nói :

-Chào cô nương !

Như Ý chớp mắt, cất giọng nghi ngờ hỏi :

-Từ đêm qua cho tới giờ, công tử đã ngủ chưa ?

Lệnh Hồ Bình cười dấp :

-Sao lại không ngủ ? Cô nương không ngó thấy tại hạ vừa ở trên giường xuống đó

ư ?

Như Ý dường như vẫn không tin hỏi :

-Sao công tử dậy sớm thế được ?

Lệnh Hồ Bình nhìn tay thị cầm mấy hộp đồ ăn liền cười hỏi lại :

-Nếu cô nương cho là tại hạ không dậy sớm sao lúc này đã đem đồ ăn vào đây ?

Như Ý chau mày quay đầu nhìn lại phía sau thấy cửa phòng đã đóng rồi, vội tiến gần thêm một bước, vẻ mặt khẩn trương khẽ nói :

-Bữa nay công tử phải coi chừng mới được.

Lệnh Hồ Bình ngạc nhiên hỏi :

-Chuyện gì vậy ?

Như Ý đáp :

-Đêm qua tiểu tỳ ở đây ra, mấy vị lão gia vẫn còn ngồi uống rượu. Lúc tiểu tỳ tiến vào, thấy Thiên sát ông và Tuyệt tình ông đang gật đầu không ngớt. Còn Thú tâm ông Lãnh lão nhi vừa cười hô hố, vừa khen luôn miệng : "Tuyệt diệu, tuyệt diệu ! Kế này thật là tuyệt diệu ... "

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Rồi sao nữa ?

Như Ý đáp :

-Mấy lão hỏi tiểu tỳ, công tử có nói gì không ? Tiểu tỳ đáp là không có. Qua một lúc nữa, ba lão ra chiều rất cao hứng rồi giải tán.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Sáng sớm hôm nay Tể phụ lão tặc có dặn gì cô nương không ?

Như Ý lắc đầu đáp :

-Không. Đêm qua, ba lão kia đi rồi, Tể phụ lão dặn tiểu tỳ sáng sớm hôm nay đến hầu chực công tử. Đồng thời lão nói ⬦

Lệnh Hồ Bình hỏi ngay :

-Lão bảo sao ?

Như Ý nói :

-Công tử thử đoán coi.

Lệnh Hồ Bình nóng ruột đáp :

-Không đoán được. Cô nương nói ra thôi.

Như Ý vẫn chưa đáp, hỏi lại :

-Công tử chưa đoán sao đã biết là không đoán được ?

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Có phải lão dặn cô nương lưu ý đến lời nói cùng hành động của tại hạ ?

Như Ý đáp :

-Chỉ cần sửa đổi hai chữ .

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Hai chữ nào ?

Như Ý đáp :

-Hai chữ "lưu ý " .

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Sao lại đổi hai chữ " lưu ý " ?

Như Ý cười khúc khích, bưng miệng đáp :

-Phải rồi ! Hai chữ lưu ý đổi thành "nhẫn nại ".

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Nhẫn nại lời nói cùng hành động của tại hạ là nghĩa làm sao ?

Như Ý đáp :

-Nghĩa là : Lãng Đãng công tử quen tính phong lưu, ai cũng biết rồi. Lão muốn tiểu tỳ hết sức nhẫn nại vì trước nay chân tay của công tử có thể không thành thực.

Lệnh Hồ Bình sửng sốt một chút rồi bật lên tràng cười khanh khách. Như Ý nhõng nhẽo hỏi :

-Cái đó có gì đáng cười đâu ?

Lệnh Hồ Bình nghiêng mặt đi, vừa cười, vừa hỏi lại :

-Vậy cô nương coi bản công tử thật thà hay không thật thà ?

Như Ý đáp :

-Cái đó công tử tự hỏi mình thì hơn.

Lệnh Hồ Bình nói :

-Tại hạ là hảo nhân số một.

Như Ý nheo mắt nhìn chàng đáp :

-Chà ! Miệng nói trơn như mỡ nhưng da mặt lại rất dày.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Cô nương bảo bản công tử không thành thật ư ?

Như Ý đáp :

-Hừ ! Thành thật quá ! Người thành thật chỉ nhìn một cái là biết ⬦

Lệnh Hồ Bình ngắt lừoi :

-Hãy khoan !

Như Ý hỏi :

-Thế nào ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

-Về điểm này nói ra, bản công tử cần phải giải thích. Đêm qua ở trên tiệc rượu cô nương cũng nghe thấy rồi. Tứ kỳ sĩ ở tệ bảo mỗi người sở trường một môn là môn coi tướng người. Nếu cô không chê thì thử thí nghiệm coi. Bản công tử coi tướng không hạn định ở khía cạnh này.

Như Ý nói :

-Tiểu tỳ biết rồi.

Lệnh Hồ Bình đáp :

-Cô nương đã biết tức là đã tin tại hạ ?

Như Ý hỏi :

-Ai bảo đã tin công tử ?

Lệnh Hồ Bình đáp :

-Nếu vậy cô nương nói rõ ra .

Như Ý nói :

-Bản cô nương không rảnh để nói chuyện phiếm nữa.

Lệnh Hồ Bình lại bật cười toan nói thì cửa đá đột nhiên từ từ mở ra .

Người xuất hiện trước cửa là một thiếu nữ khác, tên gọi Mẫu Đơn.

Như Ý quay ra hỏi :

-Có chuyện gì không ?

Mẫu Đơn mỉm cười đi vào phòng đáp :

-Lão gia dặn : chờ Lệnh Hồ công tử ăn sáng xong rồi mời y ra ngoài .

Thị dứt lời, liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Bình, lại ngó Như Ý một cái rồi cười hì hì trở gót ra khỏi phòng.

Như Ý ra vẻ bực mình mắng một câu :

-Con a đầu này thật khả ố !

Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp :

-Cô nương bảo y khả ố, nhưng tại hạ lại cho là đáng thương.

Như Ý ngạc nhiên hỏi :

-Tại sao ?

Lệnh Hồ Bình thở dài đáp :

-Nếu bản công tử quan sát không lầm thì y hiển nhiên không may mắn bằng cô nương.

Như Ý giương mắt lên hỏi :

-Tiểu tỳ ⬦

Lệnh Hồ Bình ngắt lời :

-Khía cạnh bản công tử muốn nói, bất tất phải nói rõ cô nương cưng hiểu rồi. Bản công tử thật không hiểu giữa hai cô cùng trong một cảnh mà sao lại kẻ may người rủi ?

Như Ý, vành mắt đỏ lên, cúi đầu xuống đáp :

-Chả có gì khác nhau đâu, bất quá chẳng sớm thì muộn mà thôi. Nếu không vì nguyên nhân đó, tiểu tỳ đã chẳng hẹn hò với một người mới gặp lần đàu đưa nhâu trốn đi.

Lệnh Hồ Bình nói :

-Cô nương cứ yên dạ. Mấy bữa nữa, hễ tại hạ có cơ hội thoát thân, nhất định không để một mình cô ở lại .

Như Ý lắc đầu đáp :

-Không được. Đêm qua là cơ hội duy nhất. Chủ ý của tiểu tỳ bữa nay thay đổi rồi.

Lệnh Hồ Bình ngạc nhiên hỏi :

-Cô nương thay đổi chủ ý rồi ư ?

Như Ý lau mắt, gât đầu đáp :

-Đúng thế ! Tiểu tỳ không nên để phiền lụy cho công tử. Một mình công tử ra đi tương đối dễ hơn. Nếu công tử đưa tiểu tỳ đi theo thì dù có trốn ra khỏi hang núi vẫn còn lo bị rượt theo. Số mạng tiểu tỳ đã chưa rõ phải ở đâu thì tiểu tỳ chẳng có lý do gì để công tử phải mạo hiểm vì mình.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Cô nương tưởng Lãng Đãng công tử coi mạng sống của mình quan trọng lắm hay

sao ?

Như Ý đáp :

-Không phải tiểu tỳ có ý nghĩ như vậy.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

-Thế thì vì lý do gì ?

Như Ý nói :

-Công tử dùng điểm tâm đi đã. HIện giờ họ đang chờ ở ngoài kia, chưa hiểu có xảy ra chuyện gì không. Vụ này tạm thời hãy gác lại.

Lệnh Hồ Bình nghiêm nghị đáp :

-Gặp cơ hội mà không chụp lấy là nó vụt đi. Xin cô nương hãy quyết định chủ ý. Còn tại hạ có dịp thoát thân hay không, dù chưa biết trước, nhưng hễ gặp thời cơ là không thể chần chờ được. Tại hạ đã nói có rất nhiều chỗ phải trông cậy vào cô nương. Chúng ta đi với nhau là chia xẻ hoạn nạn, chứ chảng phải ai vì ai, mà cũng chảng ai là người thừa. Cô nương là người thông minh chắc tự hiểu cả rồi. Sau này chúng ta ít gặp cơ hội bàn định. Tại hạ nói đến đây là hết lời.

Như Ý cúi đầu lẳnglặng không nói gì.

Lệnh Hồ Bình ăn điểm tâm xong, đứng dậy nói :

-Chúng ta đi thôi.

Trong căn thạch thất bên ngoài chỉ còn một mình Hoa Kiểm Diêm La . Hắn ngó thấy Lệnh Hồ Bình cùng Như Ý song song từ đường bí đạo đi ra, bộ mặt buồn nôn của hắn lộ vẻ cao hứng.

Lệnh Hồ Bình ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi :

-Đại hộ pháp tuyên triệu bản công tử có chuyện gì ?

Lão tặc cong ngón tay lại giơ lên, tít mắt cười đáp :

-Lại đây ! Công tử cứ vào đi sẽ rõ .

Dứt lời, hắn đứng dậy raeo bước ra đường hầm.

Bình nhật lão tặc này đã quen tính, hễ mở miệng nói là y như ra lệnh. Lệnh Hồ Bình vốn không ưa thái độ của kẻ độc đoán, chẳng đếm xỉa gì đến ý nghĩ của người khác. May ở chỗ Như Ý đã cảnh cáo chàng phải coi chừng. Chàng lại nhất tâm muốn khám phá ra mưu mô của bốn lão ma đêm qua, nên chàng không chấp nhặt tiểu tiết. Chàng liền đưa mắt ra hiệu cho Như Ý rồi đi theo Hoa Kiểm Diêm La.

Như Ý ngần ngại một chút rồi cũng quyết tâm theo sau.

Đi hết đường hầm là ra tới mặt ngoài của hang. Lệnh Hồ Bình ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn không khỏi kinh ngạc.

Chàng thấy hang núi này hôm qua phong cảnh tịch mịch mà bữa nay chỗ nào cũng đông người tụ tập từng tốp, từng tốp một, tổng số có đến ngàn người.

Chàng theo sắc phục liền phân biệt được địa vị của chúng.

Bon hộ pháp áo đen đứng ở phía đông. Thanh y hộ pháp ở phía tây. Nguyên hai đẳng cấp này cũng đến hơn ba trăm tên.

Bọn người đứng ở mặt nam quay sang bên này ít hơn, chính là bọn Lam y hộ pháp, tuy ít nhưng cũng đến hơn trăm người.

Bọn chúng đứng ba mặt thành hình móng ngựa.

Phía trong trận thức hình móng ngựa còn ba hàng ghế. Ba hàng ghế đặt theo hình chữ nhất, hàng ghế nào cũng có người ngồi, bàn nọ cách bàn kia một quãng ngắn.

Hai bàn ở hai bên đều có năm chỗ. Bàn chính giữa có sáu chỗ nhưng chỉ có bốn người.

Bốn người ngồi bàn giữa là Thú tâm ông Lãnh Bắc Đẩu, Thiên sát ông Cáp Minh Niên, Tuyệt tình ông Tân Chiếm Tương và một nhân vật đã có một dạo được bằng hữu võ lâm ngưỡng mộ là Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên.

Năm người ngồi ở bàn mé tả mặc áo hoàng bào, không cần hỏi cũng biết địa vị của họ rồi.

Năm người ngồi mé hữu đại khái là năm tên đường chúa.

Lệnh Hồ Bình nhìn cả ba hàng ghế ngồi mà vẫn chưa thấy hai nhân vật mà Kim Long Kiếm Khách Thịnh Văn Tu đã mô tả là Trang lão và Ngãi lão làm hộ bang trưởng lão, chàng không khỏi có điều thất vọng .

Hộ bang trưởng lão không xuất hiện thì dĩ nhiên Long Hổ bang chúa cũng không ra mặt.

Lệnh Hồ Bình quay lại ra hiệu cho Như Ý dừng bước ở cửa, tạm thời đừng theo vào. Hoa Kiểm Diêm La không quay lại lần nào, đi thẳng đến bàn giữa, nơi đã có Vô Lượng tam ma và Phong Vân Kiếm.

Lệnh Hồ Bình ung dung theo sau hắn. Chàng ngấm ngầm để ý nhìn năm vị Huỳnh y hộ pháp ngồi ở mé tả.

Tuy chàng đã biết năm vị Huỳnh y hộ pháp này đều là nhân vật đầu não trong năm phái Thanh Thành, Bắc Mang, Thiên Thai, Trường Bạch và Hoàng Sơn, nhưng vì trước kia chàng chưa từng gặp qua, nên không thể phân biệt bị nào ở môn phái nào.

Điều khiến cho chàng kinh ngạc hơn là trong năm nhân vật này lại có hai phụ nữ.

Một vị là bà già đầu tóc bạc phơ tay chống thiết trượng, lưng hơi gù lối bảy mươi tuổi. Còn người kia là một thiếu phụ mới ngoài ba mươi, mặt mũi sáng sủa, lưng đeo trường kiếm. Theo thứ tự chỗ ngồi mà kể thì địa vị thiếu phụ ở trong bang dường như lại trên mụ già tóc bạc.

Còn ba vị nữa thì một là lão già mặt như mặt giải, một vị hảo hán trung niên, lông mày chổi xể, một vị nữa sắc mặt lợt lạt, tuổi độ tam tuần, là một hán tử trung niên dùng đôi Tử Kim câu làm binh khí.

Lệnh Hồ Bình suy đi nghĩ lại thì những người ngồi đó đều chẳng có ấn tượng gì. Chỉ mỗi mình hán tử thanh niên ngồi cuối dãy dùng đôi Tử Kim câu thì đã nổi tiếng tồi bại trên chốn giang hồ. Gã tên gọi Độc Phong Câu Tôn Nhất Minh ở phái Trường Bạch.

Từ khi nghe lời đồn đại, chàng đã truy tung rất lâu nhưng chưa được gặp. Không ngờ tên đầu tặc này đã quy thuận Long Hổ Bang, làm Huỳnh y hộ pháp.

Vì bao nhiêu con mắt toàn trường đang tập trung vào cả Lệnh Hồ Bình nên chàng không tiện lộ liễu thân phận, chỉ liếc mắt ngó qua cặp Tử Kim câu rồi ngoảnh mặt nhìn ra chỗ khác.

Mở Đấu Trường Dò La Tuyệt Kỹ

Hoa Kiểm Diêm La đứng ở trước tiệc xoay mình lại, vẫy tay gọi :

- Lão đệ qua bên này.

Lệnh Hồ Bình ung dung tiến lại hỏi :

- Phải chăng bữa nay quý bang sắp đặt đại cuộc này là để thị uy với bản công tử ? Nếu không thế chẳng lẽ đây là cuộc hoan nghênh mà bày ra đại điện ?

Hoa Kiểm Diêm La mỉm cười đáp :

- Cả hai đều không phải.

Lệnh Hồ Bình nghênh mặt lên "ồ " một tiếng hỏi :

- Thế thì chắc vì từ hôm mùa đông tới nay, đây là ngày tốt đẹp nên triệu tập toàn bang ra đây sưởi ấm chăng ?

Hoa Kiểm Diêm La khẽ đặng hắng đáp :

- Lão đệ thật khéo nói giỡn.

Lệnh Hồ Bình lại nhìn Phong Kiếm Vân hỏi :

- Lệnh phu nhân đâu ? Bữa trước ở giảng võ đường Cái Bang, đường chúa đã chịu một đòn của phu nhân, bản công tử càng nghĩ, càng khâm phục. Ai được một vị hiền nội trợ như vậy là chung thân hưởng thụ vô cùng . Bản công tử đã nghĩ tới nghĩ lui, quyết định với lên cao, thỉnh cầu thân sự, chỉ mong tiền bối đừng chê⬦

Phong Kiếm Vân biến sắc đã toan nổi nóng.

Hoa Kiểm Diêm La liền tươi cười xen vào :

- Bây giờ không phải lúc bàn việc đó. Lão đệ lại đây để lão phu giải khai huyệt đạo cho, lão đệ nghỉ nghơi một chút rồi lão phu quyết không để lão đệ thua thiệt.

Dứt lời, hắn giơ tay lên vỗ một cái giải khai những huyệt đạo trên vai cho Lệnh Hồ Bình. Lệnh Hồ Bình chẳng ngạc nhiên chút nào vì chàng đã tiên liệu lão tặc sẽ có những cử động này.

Nhưng chàng không muốn để lão tặc gia tâm phòng ngừa, cố ý trợn mắt lên làm như phải khuất nhục trước mặt đông người, lại tỏ ra tuyệt đối không ngờ việc làm của đối phương được đúng như lời nói mà giải khai huyệt đạo cho chàng thực sự.

Lão tặc ra chiều đắc ý hỏi :

- Thế nào ? Lão phu nói sao có đúng vậy không ?

Lệnh Hồ Bình làm bộ bâng khuâng đáp :

- Vụ này ⬦

Lão tặc xua tay gạt đi :

- Còn chuyện chi lát nữa sẽ bàn. Bây giờ lão đệ hãy hoạt động huyết mạch là điều khẩn yếu.

Lệnh Hồ Bình không khách khí gì nữa, ngồi xếp bằng xuống đất vận nội công, điều hòa chân khí.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, chàng cảm thấy nội lực mình đã khôi phục như thường.

Tiếp theo Lệnh Hồ Bình đứng dậy, làm bộ rất cảm kích, nhìn Hoa Kiểm Diêm La lão tặc khoanh tay nói :

- Bây giờ lão hộ pháp có chuyện gì sắp đặt, xin chỉ thị cho .

Lão tặc cũng làm bộ ân cần, nghiêm nghị đáp :

- Lão phu nói thực cho lão đệ hay. Sự tình là thế này : Bang chúa chúng ta rất yêu thương người có tài, đã quyết định mời lão đệ gia nhập bản bang. Có điều, chức vị cao hay thấp thì trong lúc nhất thời khó bề nói quyết. Lão phu đã đề nghị mở ra một tiền lệ cho bản bang là để lão đệ có cơ hội tự do lựa chọn.

Lão dừng lại một chút rồi tiếp :

- Hiện bản bang đã triệu tập hết thảy từ Hắc Y hộ pháp đến Cẩm Y hộ pháp hội tụ ở Tổng đà. Lão đệ tự lựa lấy một người để ấn chứng. Lão đệ mà thắng Hắc y hộ pháp là được làm Thanh y hộ pháp. Nếu thắng Thanh y hộ pháp được làm Lam y hộ pháp. Cứ như thế mà tính lên, bản lãnh lão đệ đáng được ủy nhiệm chức gì thì đặt vào chức đó. Lão đệ có thể bắt đầu thử sức với Hắc y hộ pháp, những cuộc tỷ đấu không hạn định bao nhiêu lần.

Lệnh Hồ Bình tự hỏi : "Nếu thắng Cẩm y hộ pháp thì làm sao ?"

Chàng cũng biết ở trước mặt mấy lão tặc này không tiện hỏi câu đó, đành để tới việc hãy hay.

Mấy tên lão tặc từng trải hiển nhiên đã rõ chàng thụ nghiệp ở Tứ kỳ sĩ. Chỉ cần bức bách chàng động thủ là có thể nhận ra các loại chiêu thức để đoán biết nguồn gốc võ công của Tứ kỳ sĩ.

Chủ ý của mấy lão thực sự rất đích đáng, chỉ đáng tiếc là tìm lầm đối tượng. Mấy lão không nghĩ tới anh chàng Lãng Đãng công tử này chẳng chịu mắc bẫy một cách dễ dàng.

Lệnh Hồ Bình trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, đồng thời đảo mắt nhìn quanh, tựa hồ trong lúc thảng thốt chưa hiểu đầu tiên nên nhằm bọn hộ pháp nào để khiêu chiến. Chàng lộ vẻ ngần ngừ bất quyết, mà thực sự cũng đúng thế.

Đầu tiên chàng biết khiêu chiến với các hộ pháp nào đây ?

Từ Huỳnh y hộ pháp trở xuống cho đến Lam y, Thanh y, Hắc y, đừng nói chuyện lấy một chọi một mà lấy ba hay lấy năm chọi một, chàng đều tin là đả bại họ chẳng khó khăn gì.

Chàng tự hỏi :

- Đối với hạng số hai, số ba này thì sát hại dăm ba tên có được ích lợi gì không ?

Bản tâm chàng lúc này chỉ nhằm vào hai mục tiêu: một là tên khốn kiếp ở Trường Bạch Độc Phong Câu Tôn Nhất Minh và người đứng bên cạnh chàng tức Hoa Kiểm Diêm La .

Hai tên lão ma đầu này, chàng tự tin có thể đối phó được. Chàng lại có phương pháp hạ một tên rồi khiến cho tên nữa tự động đưa đầu vào dưới lưỡi kiếm của chàng.

Nhưng làm như vậy thì dù chàng không chết thì hy vọng ra khỏi ma trận hiện đã khó khăn lại càng khó khăn hơn.

Trước kia, chàng chưa từng tính toán việc gì cho mình, nhưng nay tình hình khác hẳn. Chàng đã hứa lời tất phải thực hiện. Chàng đã tiến vào Ma động liên tiếp hai lần thì lần thứ ba, thứ tư hay hơn nữa cũng được. Nhưng tấm thân thanh bạch của tên a đầu Như Ý có giữ được lâu thế không ?

Vì vậy chàng phải nhẫn nại.

Thậm chí đối với Độc Phong Câu Tôn Nhất Minh, chàng cũng không thể tỏ thái độ khinh khi chán ghét. Hay hơn hết là chàng làm cho bọn ma đầu tin rằng chàng muốn sống và giữ ngôi cao tất phải thi triển hết tuyệt nghệ đã học được ở nơi Tứ kỳ sĩ.

Hoa Kiểm Diêm La thấy Lệnh Hồ Bình ngó lui ngó tới tỏ vẻ phân vân, hồi lâu không lên tiếng, liền tiến gần thêm một bước khẽ bảo :

- Trong bản bang từ bọn Lam y hộ pháp trở xuống, bản lãnh chẳng đáng kể gì, dù có bẻ cổ mấy tên cũng không sao. Nhưng lão đệ vừa mới hồi phục công lực nên gọi mấy tên Thanh y, Hắc y ra đấu trước cho gân cốt linh hoạt trở lại rồi sẽ tính.

Lệnh Hồ Bình làm bộ ngần ngại đáp :

- Bản công tử e rằng ⬦ như vậy cũng không ổn. Bây giờ đã thành người trong một nhà, lỡ ra tay hạ thủ quá nặng rồi đối xử với anh em ra làm sao ?

Hoa Kiểm Diêm La đáp :

- Cái đó chẳng quan hệ gì. Qua bữa nay lão đệ ít ra cũng thành một vị Huỳnh y hộ pháp trong bang. Khi đó còn ai dám khinh mạn và không tôn kính nữa ?

Lệnh Hồ Bình trầm ngâm nói :

- Lão gia nói phải lắm .

Hoa Kiểm Diêm La giục :

- Lẹ lên, lẹ lên .

Lệnh Hồ Bình bắt đầu đi về hướng bọn Thanh y hộ pháp. Bọn này có đến hơn ba trăm, đứng thành hàng ngũ. Trong đám chẳng thiếu gì người mặt thịt, nhưng Lệnh Hồ Bình cũng thương cho thân thể họ. Nếu chàng ra tay thì cứ một kiếm chết một tên, giết chúng chẳng khác gì giẫm chết con kiến.

Vì thế, chàng ngó từ đầu đến cưối ra vẻ ngần ngừ. Chàng lại quay sang bọn Lam y hộ pháp.

Trong đám Lam y hộ pháp, quả nhiên có cả Thao quái Nam Cung Hầu và Tiết quái Bách Lý Quang. Lưỡng quái thấy chàng tiến lại ngoảnh mặt nhìn ra chỗ khác. Bọn Lam y hộ pháp hơn trăm tên, đại khái chưa ai hiểu rõ Lãng Đãng công tử bản lãnh đã đến trình độ không nên dây vào bằng Thao quái và Thiết quái.

Lệnh Hồ Bình nhìn hai lão mỉm cười rồi cũng buông tha.

Chàng buông tha hai quái vật đó vì hai nguyên nhân. Một là Lưỡng quái tuy phải cái tật ham rượu chè, mê tiền của, nhưng nói một cách nghiêm túc thì những ác tính hàng ngày chưa rõ rệt. Hai là Lưỡng quái trong bụng không hoài bão chí lớn, cũng chẳng biết phân biệt thị phi thiện ác, đúng là những tên ba phải. Chúng dễ bị người ngoài dụ dỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến chúng trở giáo đánh lại. Chàng muốn lưu hai lão lại để có thời cơ lợi dụng về sau. Không chừng có khi chúng là tay rất đắc lực.

Lệnh Hồ Bình tìm kiếm trong đám Thanh y hộ pháp còn lại, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không sao quyết định được.

Bên này, Thú tâm ông Lãnh Bắc Đẩu, Thiên sát ông Cáp Minh Niên, Tuyệt tình ông Tân Chiến Tương, tức Vô Lượng tam ma thấy Lệnh Hồ Bình bỏ bọn Thanh y hộ pháp qua lựa bên Lam y hộ pháp đều lộ nụ cười ra chiều hoan hỷ.

Thú tâm ông Lãnh Bắc Đẩu nhìn Hoa Kiểm Diêm La gật đầu nói :

- Thằng lỏi này nếu muốn làm Huỳnh y hộ pháp mà không đưa hết bản lãnh chân thực ra thì cũng đừng hòng sống qua được. Vừa rồi Cối lão dùng kế khích tướng quả nhiên hay thiệt.

Hoa Kiểm Diêm La vừa cười, vừa dùng phép truyền âm đáp :

- Gã tiểu tử này cũng giống như ông già nhà gã, bản tính rất cao ngạo. Chẳng thà chịu gãy xương chứ chẳng sợ cương đao. Đối với gã, phải có bộ mặt tươi cười mới hiểu lòng dạ gã được.

Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên đột nhiên lộ vẻ cao hứng khẽ nói :

- Coi kìa, thằng lỏi lựa đúng Nhiếp Hồn Thủ Âm hộ pháp rồi.

Tam ma cùng Hoa Kiểm Diêm La nghe nói nhìn theo. Bốn cặp mắt lấp loáng tựa hồ không tin ở chuyện quái dị này.

Hoa Kiểm Diêm La lẩm bẩm ;

- Quả là quái sự. Hơn trăm người, thằng lỏi không lựa ai lại lựa ngay vào Âm hộ pháp của chúng ta, dường như gã tiểu tử có điều gì bất mãn với mình⬦

Nguyên Lệnh Hồ Bình đứng trước hai hàng Lam y hộ pháp, ngoại trừ Thao Thiết lưỡng quái, khuôn mặt nào cũng lạ hoắc. Chàng lượn đi lượn lại thuỷ chung không quyết định được. Sau cùng, chàng chợt động tâm cơ, đang lúc chưa tìm được chủ ý, chợt nảy ra một biện pháp. Chàng bắt chước kiểu câu cá của Khương Thái Công, ai tình nguyện mới mắc câu. Chàng liền dương mặt lên đằng hắng một tiếng rồi hô :

- Tại hạ đã bôn tẩu giang hồ hơn hai năm, bạn hữu võ lâm chẳng mấy người không biết Lãng Đãng công tử tên gọi Lệnh Hồ Bình. Trong các vị đây, có vị nào nguyện ý cùng bản công tử trao đổi mấy chiêu chăng ?

Một hán tử cao nghệu mà ốm nhom ở giữa hàng sau liền hưởng ứng, rảo bước tiến

ra.

Dĩ nhiên Lệnh Hồ Bình không biết hán tử này là ai nên không ngờ gã lại là một nhân vật nổi tiếng nhất trong bọn Lam y hộ pháp.

Hai người đi vào giữa đấu trường.

Lệnh Hồ Bình chắp tay hỏi :

- Cách xưng hô hộ pháp thế nào ?

Nhiếp Hồn Thủ lạnh lùng đáp :

- Tại hạ là Nhiếp Hồn Thủ Âm Tại Bình.

Lệnh Hồ Bình " ủa " lên một tiếng nói :

- Hay lắm. Hộ pháp là Âm Tại Bình, tại hạ tên gọi Lệnh Hồ Bình danh tự chúng ta đều có chữ Bình. Thật là cơ duyên trùng hợp hiếm có. Nghe ngoại hiệu của các hạ thì chắc là không dùng đến binh khí ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: