
Gặp lại Hứa Liên
Hờn dỗi thì hờn dỗi, nhưng khởi hành thì vẫn phải khởi hành. Tuy Hàn Hiểu Đình nỗ lực hống như thế nào, Dạ Uyên vẫn giận dỗi, nàng chỉ có thể cười khổ.
Lộ trình đáng lẽ chỉ mất hơn hai tháng, hiện tại lại đi tới ba tháng hơn.
Đi qua Thái Nhạc Tông mới đến Tịnh Ngọc Tông. Hàn Hiểu Đình đứng dưới núi, nhìn Dạ Uyên hai mắt phiếm hồng, cố sức hít hít chiếc mũi nhỏ xinh, trên mặt lại thập phần đáng thương, nhìn đến làm nàng vừa thấy khả ái, lại nhiều hơn là đau lòng.
Nàng thở dài, chân dài nhẹ nhàng bước đến gần nàng, lấy ra thật nhiều đan dược, Tẩy Phù, Liên Lạc Phù nhét vào ngực nàng, trên miệng không ngừng được lải nhải " Tiểu Uyên, ta biết nàng đang sinh khí, nhưng phải chăm sóc tốt bản thân biết không? Ta hứa, khi ta hoàn thành tất cả nhiệm vụ, ta nhất định sẽ nghênh thú các nàng, được không? "
Nhìn Dạ Uyên mím môi không nói, nàng cuối người, dịu dàng hôn lên mắt nàng " Đừng giận ta nữa được không? Ta thật sự rất buồn, ta cũng không muốn xa các nàng... "
Dạ Uyên không kiềm được nước mắt, nàng ôm chặt Hàn Hiểu Đình, nức nở " Kẻ lừa đảo...ta tin ngươi nốt lần này thôi...ngươi...ngươi còn lại gạt ta...thất hứa với ta...ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho ngươi! "
Nàng ngượng ngùng vùi sâu vào ngực Hàn Hiểu Đình " Còn nữa, ai...ai muốn gả cho ngươi... "
Hàn Hiểu Đình sủng nịch cười " Hảo, là ta muốn cưới nàng. "
Nàng đứng tại chỗ, nhìn Dạ Uyên quyến luyến rời đi, đến khi đã không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng, Hàn Hiểu Đình mới thu hồi tầm mắt.
Nàng nhìn nữ nhân đang hờ hững khoanh tay trước ngực, dựa vào thân cây, thở dài một hơi, đi đến bên nàng.
Hàn Hiểu Đình nàng mấy tháng nay, thở dài đã thật nhiều, có cảm giác như đã già thêm 100 tuổi...
Tống Thương Thư ngước mắt nhìn nàng, sau đó lại nhanh chóng dời đi tầm mắt.
Nàng im lặng, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Hàn Hiểu Đình im lặng nhìn nàng, trên mặt nàng biểu tình thật lạnh nhạt, không một tia cảm xúc.
Nàng thử thăm dò, vươn tay chạm đến bả vai nàng " Sinh khí sao? "
Tống Thương Thư một ánh mắt cũng không cho nàng, lạnh nhạt đáp " Không. "
Không mới là lạ! Ngươi dám tin, ta cũng dám đánh chết ngươi! Tra nữ!
Hàn Hiểu Đình không nói một lời, nàng cuối người, đem Tống Thương Thư bế lên, thản nhiên tiếp tục đi bộ.
Bị tập kích bất ngờ, Tống Thương Thư không kịp phòng bị, theo phản xạ vội vàng ôm lấy cổ nàng, thất thanh hét một tiếng.
Nàng trừng mắt nhìn Hàn Hiểu Đình, gằn giọng " Họ Hàn, lập tức thả ta xuống! "
Hàn Hiểu Đình giả điếc " Nàng nói cái gì? Gió lớn quá, ta nghe không rõ. "
Thực chất, dưới chân núi lúc này, không có một ngọn gió.
Tống Thương Thư bị nàng khí cười " Ngươi cũng thật biết nói dối, làm gì có ngọn gió nào quanh đây? "
Hàn Hiểu Đình như cũ thản nhiên " Có. "
Tống Thương Thư: ???
Tống Thương Thư mờ mịt " Gió đâu? "
Hàn Hiểu Đình " Chính là tiếng tim của ta đập khi gần nàng, đập quá nhanh, tạo thành gió quá lớn. "
Tống Thương Thư câm nín, nàng cười mỉa " Nga? Nói ngọt nói đến thuận miệng như vậy? Chắc hẳn nói với không ít cô nương rồi đi? "
Hàn Hiểu Đình nhìn nàng, lắc đầu " Không, nàng là người đầu tiên ta nói lời này. "
Tống Thương Thư " Ta tin ngươi mới lạ. "
Hàn Hiểu Đình mặc kệ nàng, nhìn biểu hiện này, nàng biết Tống Thương Thư đã hết giận.
Chân quá dài, đi bộ lâu quá mỏi, Hàn Hiểu Đình xải cánh, ôm theo nàng bay lên, hướng Tịnh Ngọc Tông.
Nằm trong lòng ngực nàng, Tống Thương Thư nhàm chán, nàng vân vê sợi tóc trước ngực nàng " Nga, ngực ngươi hình như có điểm phát triển. "
Hàn Hiểu Đình đắc ý hất cằm " Đó là đương nhiên, ta chính là đang ở độ tuổi phát triển nha. "
Tống Thương Thư khinh thường cười " Còn chưa bằng của Dạ Uyên. "
Hàn Hiểu Đình " ... "
Tống Thương Thư mặc kệ nàng thương tâm " Ngươi lần này đi, lại mang về cho ta một vị tỷ muội nữa sao? "
Hàn Hiểu Đình: ???
Nàng mờ mịt " Là yếu tố nào làm nàng nghĩ như vậy? "
Tống Thương Thư tùy ý nói " Nga, chính là mỗi lần ngươi nói đi làm nhiệm vụ, sẽ có một nữ nhân chạy đến nói thích ngươi. "
Hàn Hiểu Đình " ... "
Tống Thương Thư " Ngươi có thể nói cho ta, nhiệm vụ của ngươi là gì sao? "
Hàn Hiểu Đình " ... "
Tống Thương Thư không nghe nàng trả lời, nàng ngước lên nhìn nàng, tầm mắt mất mát mà dời đi.
Hàn Hiểu Đình thở ra một hơi " Kì thật, không phải không thể nói. "
Tống Thương Thư " ... "
Hàn Hiểu Đình tiếp tục nói " Nhiệm vụ của ta, chính là được chỉ định một người, sau đó, ta sẽ dốc sức giúp đỡ người đó tu luyện, nâng lên tu vi. "
Tống Thương Thư " Ta và Hứa Liên, Dạ Uyên đều là người được chỉ định? "
Hàn Hiểu Đình nhẹ gật đầu, nàng lại hỏi tiếp " Đều là nữ nhân? "
Hàn Hiểu Đình rụt rè gật đầu, nàng tiếp tục hỏi " Bao nhiêu người? "
Hàn Hiểu Đình " .... "
Nàng do dự " Có lẽ là, 7 người đi? "
Tống Thương Thư lửa giận tràn đầy con mắt, nàng cười mỉa " Ha hả, hay cho ngươi, họ Hàn. Ta đang hỏi ngươi, ngươi còn dám nói " có lẽ là 7 ", ngươi là muốn mở một hậu cung luôn sao? "
Hàn Hiểu Đình lắc đầu như trống bỏi, nàng đáng thương nói " Chính là, đây là nhiệm vụ a, ta không thể không làm theo... "
Tống Thương Thư " Ai cho ngươi làm nhiệm vụ này? Ta đi diệt cả họ nhà hắn! "
Tác giả: ịt kiu mi??????????
Hàn Hiểu Đình nuốt một ngụm nước miếng " Nhưng... "
Tống Thương Thư cho nàng một cái liếc mắt " Nói? "
Hàn Hiểu Đình rụt cổ " Nhưng, đâu phải mỗi lần làm nhiệm vụ xong, nàng đều sẽ thích ta đâu... "
Tống Thương Thư cười khinh bỉ, ghét bỏ nói " Ta mỏi mắt trông chờ nhìn ngươi bị vả mặt. "
Hàn Hiểu Đình: ....
Cứ thế, cả đoạn đường đều trôi qua trong im lặng. Về đến Tịnh Ngọc Tông, Tống Thương Thư liền lập tức giãy giụa tránh thoát khỏi nàng, nàng mạnh bạo liếc Hàn Hiểu Đình, lắc mông dứt khoát đi vào Tịnh Ngọc Tông.
Hàn Hiểu Đình nhìn theo bóng dáng nàng, nàng lắc đầu cười.
Giận cũng không cần khả ái như vậy được không?
Nàng xoay người, tính toán cùng tiểu Linh nói về nhiệm vụ. Chợt, một thanh âm quen thuộc vang lên, Hàn Hiểu Đình trái tim trật một nhịp, thân thể nàng cứng đờ...
Chủ nhân âm thanh dường như nhận ra nàng, nàng chạy thật nhanh, từ sau lưng ôm chặt nàng.
Hàn Hiểu Đình cảm thấy sau lưng một mảnh ẩm ướt, trái tim nàng nhẹ nhói, nàng đứng yên, tùy ý người kia ôm nàng khóc.
Thanh âm mang theo run rẩy, suy yếu vang lên " Tiểu Đình... "
Hàn Hiểu Đình " ... "
Hứa Liên nức nở, giọng nói mang theo cầu xin " Tiểu Đình, ngày đó ta cùng Giang Hiên không có hôn nhau, ta cũng không phải đối hắn cười, tin ta...Tiểu Đình...Tin ta... "
Hàn Hiểu Đình trầm mặt, nàng biết, nàng cũng không muốn tin ngày hôm đó mọi việc là thật, nàng cũng đã bỏ qua...
Chỉ là, hiện tại nàng vô pháp đối mặt
Hứa Liên không nghe thấy âm thanh của nàng, nàng càng thêm tuyệt vọng. Hiện tại nàng cực kì suy yếu, khóc lâu như vậy, tâm lại tràn đầy mất mát cùng thất vọng, nàng rốt cuộc chống đỡ không nổi.
Hàn Hiểu Đình nghe tới đằng sau vang lên tiếng động thật lớn, nàng vội vàng xoay người lại, Hứa Liên đã ngất đi, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi hồng hào ngày nào giờ đã không còn một tia huyết sắc.
Nàng vội vàng quỳ xuống, bế lên Hứa Liên, mở ra không gian trữ vật, đem nàng đưa đến trên giường.
Nàng ngồi bên mép giường, im lặng nhìn Hứa Liên thật lâu.
Hứa Liên khuôn mặt trắng bệch, cơ thể lại cực kì gầy gò, vừa nãy nàng bế Hứa Liên lên, nàng ấy nhẹ tựa mây, có cảm giác chỉ cần một cơn gió cũng có thể đem nàng thổi bay.
Nàng hiện tại rất đau lòng, cũng tràn đầy tự trách.
Hàn Hiểu Đình nắm lấy đôi bàn tay đã trở nên gầy gò của nàng, lặng lẽ truyền vào linh lực, hốc mắt đau xót.
Truyền vào thật lớn linh lực, khuôn mặt nàng đã bắt đầu trở nên xanh xao, ngược lại, Hứa Liên trên mặt đã lấy lại được hồng hào.
Hàn Hiểu Đình lấy ra Hồi Phục Đan đưa đến bên môi Hứa Liên, nhưng dù nàng có cố gắng thế nào, Hứa Liên vẫn không mở miệng.
Hàn Hiểu Đình hết cách, nàng đành dùng miệng uy dược.
Đưa dược vào miệng, nàng không cẩn thận nuốt mất....
Hàn Hiểu Đình: ....
Nàng xấu hổ, cẩn thận lấy ra viên đan dược thứ hai, cẩn thận dùng miệng cậy mở môi Hứa Liên.
Thành công đưa đan dược vào miệng nàng, Hàn Hiểu Đình luyến tiếc chuẩn bị tách ra, một đôi tay nhẹ nhàng choàng lấy cổ nàng, đem nụ hôn kéo dài.
Môi lưỡi giao triền bên nhau, đưa đẩy có quy luật, trong không gian im lặng này, tựa hồ chỉ còn hai người các nàng.
Hứa Liên luyến tiếc buông ra nàng, ra sức hô hấp.
Hàn Hiểu Đình sững sờ
Như thế nào lại bị cưỡng hôn...?
Đầu năm nay nữ nhân đều mạnh bạo thế sao...?
Hứa Liên hèn mọn nhìn nàng, do dự không dám nói. Hàn Hiểu Đình thở ra một ngụm trọc khí, nàng dịu dàng " Ta tin nàng. "
Chỉ một câu " Ta tin nàng " cũng đã đủ làm Hứa Liên bật khóc, Hàn Hiểu Đình vội vàng ôm lấy nàng, hống hống nàng. Hứa Liên ngồi dậy, ôm chặt nàng, vùi đầu vào cổ nàng khóc thật lớn.
Tựa như trút hết đau khổ, trút hết mệt mỏi, trút hết ủy khuất mà một năm qua nàng đã chịu đựng.
Một năm qua, hàng đêm nàng đều lấy nước mắt rửa mặt, lấy những thứ Hàn Hiểu Đình tặng nàng, ôm thật chặt, tựa như thứ nàng đang ôm là Hàn Hiểu Đình.
Hàn Hiểu Đình vuốt lưng nàng, tùy ý nàng khóc, từng chút một mà nhiễm ước cổ áo, rồi tới vạt áo nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro