Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trăng sáng soi chậu hoa .

Tư Mã Y Lan nghĩ là mình sắp phát điên rồi . Vị Từ Túc đại huynh này dù ngày hay đêm vẫn không hề biết mệt mỏi canh giữ ngoài phòng khách .

Từ Tử Trực kia đã ra ngoài , nếu bây giờ không đi thì khi hắn về . Ta tự tiện bỏ đi cũng không được, mà nói với hắn là sẽ đi chưa chắc hắn đã cho .

Y Lan ngồi trước gương chợt nghĩ ra một việc . Đó là tại sao bản thân lại quá quan trọng ý kiến của Từ Tử Trực như vậy. Hắn không phải là trưởng bối của ta , càng không phải là phu quân của ta , lấy tư cách gì quản ta .

- Đúng vậy , Tư Mã Y Lan ta muốn đi . Ai có thể cản được .

Nghĩ xong liền làm , Y Lan mở cửa bước ra ngoài . Lạ thật , bên ngoài lại không có ai . Hai chủ tớ đem theo tai nải định thừa dịp bỏ đi thì vị Từ tướng quân kia lại từ bên ngoài đi vào .

Tiểu Khả bất mãn cẳn nhằn .

- Hèn gì , bên ngoài lại không có ai .

Y Lan thấy hắn trên tay cầm một tráp gỗ , không biết là gì mà lại có vẻ rất coi trọng . May mà chưa có ai thấy ta và tiểu Khả . Y Lan ra hiệu mau đi hướng khác .

Từ Tử Trực thì không phát hiện ra sự vắng mặt của hai chủ tớ nhà Tư Mã cho đến khi hắn háo hức gõ cửa phòng khách , chờ lâu mà không có ai trả lời .
Từ Túc bên cạnh lạnh toát sống lưng . Không ngờ chỉ mới lơ là mấy canh giờ mà vị tai tinh này có thể ngang nhiên bỏ đi . Tử Trực thấy mình sắp bị cô gái này chọc tức chết rồi .
- Chủ tướng bớt giận , thuộc hạ lúc nào cũng canh giữ ở đây . Chắc là Y Lan cô nương mới rời khỏi thôi , để thuộc hạ cho người đuổi theo .

Y Lan vốn định chui lỗ chó mà lúc trước Thẩm Tri Thu đào mà ra ngoài . Không ngờ thuộc hạ phủ tướng quân ở đâu ra mà tuần tra liên tục hết tốp này đến tốp khác . Nếu bị bắt lại chỉ e sau này muốn đi cũng khó .

Hai chủ tớ đành trở về , mà trở về thì cũng không yên . Từ Tử Trực kia như hung thần đang ngồi ngoài cửa . Tiểu Khả lần đầu tiên thấy mình như phạm nhân chờ quan phủ đến bắt , nó sợ quíu cả chân tay , run rẩy lay Y Lan .

- Tiểu thư , giờ làm sao đây .

- Ta cũng không biết phải thế nào . Ta có phải là phạm nhân đâu chứ . Sao họ làm như ta vượt ngục không bằng .

- Tiểu thư , em sợ quá .
Y Lan cũng run cả tay mà không phải là do sợ cả đám người đang truy nã mình , mà là .. Mà là gì mà cô cũng hồ đồ theo rồi . Chỉ biết là kẻ ngồi kia đang rất giận , Y Lan đốc thúc mình tìm cách để xoa dịu tình hình . Chợt Y Lan nghĩ ra một cách .

- Chúng ta xuống nhà bếp .

Tiểu Khả thấy mình nhất định là nghe lầm rồi .

- Tiểu thư , chúng ta xuống nhà bếp làm gì . Với lại nhà bếp nhỏ lắm , trốn không được đâu .

- Sao ta lại phải trốn , chúng ta đến tìm rượu .

- Tìm rượu , tiểu thư bây giờ là lúc nào rồi mà người cứ đùa như vậy .

- Ta không đùa , ta muốn mượn rượu qua ải .

Y Lan có thói quen , hễ uống rượu vào quá ba chung là tính tình đổi khác .
Từ Tử Trực hắn thông minh như vậy , nếu để bản thân mình tỉnh táo chỉ e không cách nào che giấu được .

Y Lan nhân lúc còn tỉnh táo căn dặn tiểu Khả núp thật kỹ chờ canh ba thì trở về . Còn mình cầm ly cuối cùng chờ đến gần phòng khách mới uống . Uống xong vờ như làm vỡ ly gây sự chú ý của bọn họ .

Đúng như , Y Lan nghĩ . Từ Tử Trực kia nhìn thấy cô như là trưởng bối muốn lập tức đem roi đến đánh trẻ hư .
Nhưng thấy cô bước đi loạng choạng , người thoang thoảng mùi rượu thì sắc mặt lại đại biến , chạy đến đỡ cô ngồi xuống bàn .

- Sao nàng lại uống say đến mức này .

Thần trí Y Lan lúc này đã có chút mơ hồ , có những thứ khi còn tỉnh táo còn có thể kiềm chế được bây giờ lại không .

Tay Y Lan cầm mãi chén trà hắn đưa , mắt cứ nhìn như muốn dán vào người hắn để nhìn cho thỏa thích .

Hắn bị nhìn đến ngại . Cơn giận lúc nãy biến mất không chút tăm tích .

Cuối cùng , Y Lan đặt chén trà xuống , nhào người , đưa tay véo má hắn , mơ màng nói .

- Mấy ngày qua huynh đi đâu vậy , Y Lan thật sự rất nhớ huynh.

Tử Trực trước giờ chưa bao giờ bị người khác đối xử thân mật như thế này . Hắn đỏ mặt , chúng thuộc hạ xung quanh nhìn thấy tim cũng muốn ngừng đập . Hắn sững sờ đôi phút rồi cũng kịp ấp úng ra lệnh .

- Tất cả .. các ngươi mau quay lưng lại hết cho ta .

Rồi nhanh chóng định thần , đem Y Lan ngồi vào ghế trở lại , giọng ân cần .

- Nàng đừng như vậy , ngồi yên nào . Quả thật , mấy ngày nay trong phủ tướng quân xảy ra một số chuyện ta phải về giải quyết .

Hắn dịu dàng vuốt lại tóc của Y Lan lại ân cần dỗ Y Lan uống trà . Vì trà sẽ giải bớt phần nào triệu chứng say .

- Ta vốn nghĩ chỉ đi vài ngày không cần phải nói cho nàng biết . Không ngờ , nàng lại lo lắng cho ta như vậy .

Y Lan hết cười ngốc nghếch , rồi lại gật đầu .

Đối với Tử Trực bây giờ mà nói , hành động này khiến hắn vui còn hơn thiên ngôn vạn ngữ . Hắn lấy tráp gỗ trên bàn mở ra , nói .

- Nàng xem , ta đã đặc biệt mang bánh hạt dẻ từ Biện Kinh về đây cho nàng . Nàng xem có thích hay không .

Y Lan nhìn tráp gỗ ba tầng , khắc hoa tinh tế . Bên trong là năm chiếc bánh tạo hình hoa lan tinh xảo , mùi hạt dẻ thơm dịu hòa cùng cùng bột trứng , Y Lan không kìm lòng được bèn lập tức với tay lấy một cái đưa lên miệng cắn một miếng .

- Có ngon không .

- Ngon .

Y Lan đưa miếng bánh cắn dở đến bên miệng Tử Trực.

- Huynh cũng ăn một miếng đi .
Tử Trực tuy e ngại , nhưng hắn vẫn đưa môi đến bên , cắn một miếng bánh trên tay Y Lan . Đôi mắt đắm chìm nơi đôi môi nhỏ xinh đang hỏi hắn .

- Ngon không .

Hắn đưa tay vuốt vuốt khóe môi của mình , câu trả lời lại không ăn nhập gì .

- Ngọt quá .

Từ Túc đứng bên , đúng là nhìn không nổi nữa , nghe không nổi nữa .

Rốt cục mọi việc đêm đó rồi êm xuôi ra sao , Y Lan vẫn không nhớ nổi . Chỉ biết khi tỉnh dậy , bên người lại có thêm một áo khoác ngoài của nam nhân . Trên bàn có một hộp bánh rất đẹp .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro