Chương 97
Trong lòng có quá nhiều nghi hoặc và mâu thuẫn, Lăng Giản căn bản không cách nào ôm mỹ nhân ngủ được. Nàng chỉ vỗ nhẹ vai của Tô Nguyễn Hân, nhìn nàng an tĩnh ngủ, nghe hô hấp có quy luật của nàng, mở mắt thật to mà ngắm nhìn. Đợi Tô Nguyễn Hân tỉnh lại, Lăng Giản săn sóc đút nàng uống thuốc và ăn cháo nóng. Đợi nàng nằm xuống ngủ tiếp mới ăn mặc chỉnh tề rồi rời khỏi Khôn Ninh Cung.
Không biết Tuyết Nhu hiện tại đang làm gì. Lăng Giản nhìn bầu trời âm trầm, chậm chạm như ốc sên bò vào Lạc Phàm Điện. Nhìn thấy Hứa Linh Nhược đang đứng trước cửa sổ ngẩn người, Lăng Giản rón rén đi tới, lặng lẽ từ phía sau ôm lấy Hứa Linh Nhược. Lúc đối phương kinh hô, nàng liền ngập lấy vành tai đối phương, nói: "Linh Nhược, sao lại đứng ngẩn người ở đây?"
"Lăng Giản? Ngươi sao.... sao lại đến đây?" Không phải vẫn luôn ở Càn Thanh cung phê tấu chương sao? Nàng còn dự định đến bồi nàng ấy! Không ngờ nàng ấy cư nhiên đến rồi!
"Gần đây xảy ra rất nhiều việc, Linh Nhược.... Ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện." Lăng Giản cố sức ôm lấy Hứa Linh Nhược, tiến đến bên tai của nàng nhỏ giọng nói việc nàng muốn Hứa Linh Nhược làm. Còn chưa nói hết, Hứa Linh Nhược đã kinh ngạc xoay người lại, nhíu mày nói: "Ngươi muốn ta theo dõi Tuyết Nhu muội muội? Lăng Giản, vì sao? Nàng, nàng và ta đều là nữ nhân của ngươi, ngươi bảo ta theo dõi nàng...vậy...vậy...." Thật sự làm khó cho nàng rồi.
"Ta cũng không muốn, chỉ là... Ai! Hiện tại ta không có cách nào nói cho ngươi biết mọi chuyện. Ta chỉ có thể nói, Tuyết Nhu lần này trở về thay đổi quá nhiều. Về phần là tốt hay xấu, trước khi có kết quả cũng không ai dám khẳng định. Linh Nhược, trước đây ngươi từng theo dõi vị hoàng đế giả kia... Hơn nữa, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Nếu để thị vệ theo dõi phát hiện Tuyết Nhu thật sự có gì không đúng thì gay go lắm! Linh Nhược, Linh Nhược tốt của ta!" Lăng Giản ôm Hứa Linh Nhược, bắt đầu làm nũng trong lòng nàng, giọng điệu giả vờ đáng thương khiến Hứa Linh Nhược nổi hết da gà, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
"Nhưng! Lăng Giản, một lần cuối cùng, sau này không được nhờ ta theo dõi người khác nữa!" Muốn một nữ hiệp đường đường chính chính như nàng nhiều lần âm thầm theo dõi người khác, nếu việc này truyền ra ngoài, bộ mặt chưởng môn nhân Động Đình Các của nàng phải để vào đâu?! Từ lúc theo Lăng Giản, nàng đã không biết sĩ diện là thứ gì nữa rồi!
"Được được! Một lần cuối cùng, ta bảo đảm là lần cuối cùng!" Thấy Hứa Linh Nhược đồng ý, Lăng Giản mỉm cười hôn lên má nàng, phát hiện có nước bọt dính trên đó liền vội vàng lau đi, thuận tiện nhéo má nàng, nhân cơ hội ăn đậu hũ.
"Còn có một vấn đề, Lăng Giản...Nếu như, nếu như Tuyết Nhu muội muội thật sự như ngươi nói, vậy ta.....ta nên làm như thế nào? Chỉ là theo chân nàng mà thôi sao?"
"Ngô.... Nếu như nàng thật sự...." Đôi mắt của Lăng Giản rũ xuống, sự nhiệt tình lúc ăn đậu hũ đã hoàn toàn biến mất. Nàng buông Hứa Linh Nhược ra, nói: "Nếu thật là như vậy, liền trực tiếp... đánh nàng ấy bất tỉnh, mang nàng ấy về Thượng Hoa Cung. Ngươi cũng biết, Tuyết Nhu là người hiện đại, nàng ấy căn bản không có lý do làm vậy. Nếu như đã làm, nhất định là có nguyên do."
"Được rồi, ta sẽ làm theo lời ngươi. Ta nghĩ, nếu nàng đúng như lời ngươi nói, làm việc vì người khác, ta hẳn là có thể nghe trộm được chút nguyên do." Hứa Linh Nhược mím môi, lại nói: "Nàng hiện tại ở đâu? Ngươi không nói cho ta biết, ta làm sao tìm được nàng...." Đừng nói chi đến theo dõi.
"Ngô... Hình như ở Càn Thanh cung." Lăng Giản suy đoán.
"Hình như?" Hứa Linh Nhược nhướng mày, đây là sao! Bảo nàng theo dõi rồi lại không nói cho nàng biết Thiện Tuyết Nhu đang ở đâu! Hay lắm! Nhìn bộ dạng rụt đầu le lưỡi của Lăng Giản thì đã biết nàng căn bản không biết Thiện Tuyết Nhu đang ở nơi nào.
"Ách... Hẳn là ở Càn Thanh cung."
"Hẳn là?!"
"Ai nha! Chỉ, chỉ là có thể mà thôi! Được rồi được rồi, Linh Nhược tốt của ta, ngươi giúp ta tìm xem! Nếu muốn theo dõi, đương nhiên phải làm trọn bộ từ đầu đến cuối a!"
"Được rồi." Hứa Linh Nhược lắc đầu tỏ vẻ "Thật hết cách với ngươi", sau khi tạm biệt nàng thì biến mất như một cơn gió khỏi tẩm cung. Lăng Giản một mình đứng trước cửa sổ, xuất thần ngẩn người học dáng vẻ vừa rồi của Hứa Linh Nhược, nhưng không biết là đang xuất thần cái gì, ngây ngô cái gì.
Đêm khuya, lúc Lăng Giản đang tận lực chuyên chú vào đống tấu chương trước mắt, Thiện Tuyết Nhu lại bưng canh hạt sen xuất hiện ở Càn Thanh cung: "Lăng Giản, nghỉ ngơi chút đi." Thiện Tuyết Nhu chủ động cầm lấy bút lông trong tay Lăng Giản, một bên đút canh hạt sen đến bên môi Lăng Giản, một bên ôn nhu nói: "Sáng sớm tỉnh lại đã không thấy ngươi, là có chuyện gì phải làm sao?"
"Ừ, vốn định chờ ngươi tỉnh lại mới đi, nhưng sự tình cấp thiết." Lăng Giản cúi đầu nhìn canh hạt sen trong tay Thiện Tuyết Nhu, do dự có nên uống hay không. Nếu như Tô Nguyễn Hân không nói cho nàng biết về chuyện thôi tình cổ, có lẽ nàng sẽ uống cạn. Nhưng chuyện nên nghe nàng đều đã nghe, hôm nay thấy chén canh hạt sen có liên quan đến thôi tình cổ này, thật sự khó có thể hạ miệng. Suy nghĩ một chút, Lăng Giản vẫn lựa chọn uống hết canh hạt sen Thiện Tuyết Nhu đưa đến. Nếu Thiện Tuyết Nhu thật sự "không có ý tốt", nàng càng không thể để nàng ấy nhìn ra một chút sơ hở nào.
"Ta hiểu." Thiện Tuyết Nhu gật đầu, đặt cái chén không sang một bên, an tĩnh ngồi bên cạnh Lăng Giản nhìn nàng phê tấu chương. Một lát sau, nàng đi vòng qua phía sau Lăng Giản giống như đêm đó, du dự hồi lâu mới ấn nhẹ huyệt Thái Dương giúp nàng thư giản thần kinh căng thẳng.
Có mùi hương dễ ngửi bay đến, Lăng Giản theo bản năng tựa vào lưng ghế, toàn thân đều theo đó thả lỏng. Nàng híp mắt, nắm tay Thiện Tuyết Nhu để nàng ngồi trên đùi mình, ôm nàng thì thào không ngớt: "Thơm quá, Tuyết Nhu... Vì sao trên người của ngươi luôn luôn thơm như vậy?"
"Lăng Giản, ngươi mệt mỏi... Chúng ta sang bên kia nghỉ tạm một chút đi được không?"
"Được, chúng ta lên giường nghỉ ngơi... Chỉ nghỉ ngơi chút thôi." Lăng Giản chỉ cảm thấy hương thơm trên người Thiện Tuyết Nhu quá mức mê người, khiến nàng muốn ăn tươi nuốt sống Thiện Tuyết Nhu.
Lăng Giản ôm Thiện Tuyết Nhu ngã nhào xuống giường. Mùi hương tựa hồ càng thêm nồng đậm hơn trước, Lăng Giản mê say leo đến lên người Thiện Tuyết Nhu, cúi đầu kéo váy nàng ra, lúc nàng ôm ngược lại thì khẽ cong môi cười, hết sức triền miên.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết Thiện Tuyết Nhu thư sướиɠ bao nhiêu lần.
Lần này, Thiện Tuyết Nhu cũng không ngủ thϊếp đi, trái lại ôm lấy Lăng Giản đang có chút mơ hồ, dán sát bên tai nàng, uể oải nói: "Lăng Giản, sáng sớm hôm nay hình như ta nghe Thanh Hàn tỷ tỷ nói chuyện với ngươi... Hình như, là chuyện ngọc tỷ gì đó?"
"Ừ, Thanh Hàn là có đến đây, chỉ có điều sợ đánh thức ngươi nên muốn ta qua bên kia thư án. Ngọc tỷ, ừ... Là quốc chính ngọc tỷ đã bị mất."
"Quốc chính ngọc tỷ đã mất? Sao lại như vậy? Ngọc tỷ đang yên lành sao lại bị mất?!" Thiện Tuyết Nhu tựa hồ rất kinh ngạc, nàng vùi đầu vào hõm vai Lăng Giản, lại hỏi: "Chỉ có điều, vì sao gọi nó là quốc chính ngọc tỷ? Chẳng lẽ còn có ngọc tỷ khác nữa sao?"
"Ngươi không biết rồi, Lam Triều cũng không phải chỉ có một khối quốc chính ngọc tỷ. Quốc chính ngọc tỷ chỉ dùng xử lý chính vụ và hạ chiếu thư các loại, mất cũng có thể phục chế lại. Một khối khác không cách nào dễ dàng điêu chế là truyền quốc ngọc tỷ. Dù là sắc lập thái tử, nếu không có truyền quốc ngọc tỷ, thái tử cũng không thể đăng cơ. Chỉ người sở hữu truyền quốc ngọc tỷ mới có thể làm hoàng đế." Lăng Giản tường tận giải thích, thỉnh thoảng hôn lên khóe môi Thiện Tuyết Nhu, hoặc vuốt ve đùi nàng.
"Vậy.... Khối truyền quốc ngọc tỷ ngươi nói, là do Thanh Hàn tỷ tỷ bảo quản sao?"
Huh?! Ý thức của Lăng Giản đột nhiên thanh tỉnh, nàng bất giác rùng mình, chuông cảnh báo trong lòng nhất thời vang động. Nàng trợn mắt nhìn Thiện Tuyết Nhu, sau đó một lần nữa nhắm mắt lại, trầm mặc không nói. Vấn đề của con cừu nhỏ, hỏi một cách rất bất thường! Nghe như một cuộc trò chuyện thông thường, trên thực tế là nói bóng nói gió dò hỏi tung tích của truyền quốc ngọc tỷ. Thiện Tuyết Nhu như vậy, khiến nàng nhớ đến những lời Tô Nguyễn Hân đã nói lúc sáng. Nếu thật sự là như vậy... Như vậy.... Suy nghĩ một chút, Lăng Giản giả vờ buồn ngủ ngáp một cái, nói: "Truyền quốc ngọc tỷ a, truyền quốc ngọc tỷ cũng không ở trong tay Thanh Hàn, sau khi Thanh Hàn đăng cơ thì đã giao truyền quốc ngọc tỷ lại cho ta. Ta cất ở dưới sàng trong Thượng Hoa Cung."
"Sao lại đặt ở dưới sàng? Chẳng lẽ không sợ bị người khác lấy đi sao?"
"Sao có thể? Dưới sàng là nơi không gây chú ý, ai lại nghĩ ta giấu vật quan trọng như truyền quốc ngọc tỷ ở dưới đó chứ! Mệt mỏi quá, Tuyết Nhu... Chúng ta ngủ trước đi được không?"
"Được." Thiện Tuyết Nhu gật đầu, không hỏi tiếp nữa. Nàng tìm một vị trí thoải mái trong lòng Lăng Giản, cùng nàng chìm vào giấc ngủ.
Nói cùng nhau ngủ nhưng Lăng Giản bất quá là giả vờ nhắm mắt dưỡng thần thôi. Sau khi xác định Thiện Tuyết Nhu đã ngủ, nàng mới lập tức mở mắt, mặc y phục chỉnh tề rồi rón rén rời khỏi Càn Thanh cung. Một bên phân phó nô tài trông chừng ở ngoài cửa, bên kia lại suốt đêm tìm công tượng muốn bọn họ khắc một cái ngọc tỷ theo yêu cầu của nàng, cũng để nô tài trông coi, đợi bọn hắn hoàn thành thì dùng cẩm bố gói kỹ ngọc tỷ đặt xuống dưới sàn Thượng Hoa Cung.
Có lẽ là Thiện Tuyết Nhu bị Lăng Giản dày vò quá lâu, có lẽ là bản thân nàng cũng rất mệt mỏi. Nói chung, dù Lăng Giản ở bên ngoài rất lâu mới trở lại thì nàng vẫn không hề phát hiện, vẫn duy trì tư thế cũ, ngủ một cách trầm ổm. Ngồi ở bên giường, Lăng Giản vuốt ve gương mặt nàng, trong lòng rối rắm không biết làm sao. Vì sao, vì sao phải làm như vậy?! Lăng Giản từng nghĩ Thiện Tuyết Nhu có thể là bị người khác giả trang dịch dung, nhưng mà... Người giả trang không thể nào hiểu việc giữa các nàng đến thế, hơn nữa, cảm giác của nàng chắc sẽ không sai. Tuy Thiện Tuyết Nhu thay đổi, nhưng Lăng Giản có thể khẳng định nàng vẫn nàng, vẫn là con cừu nhỏ tên gọi Thiện Tuyết Nhu.
"Tuyết Nhu, rốt cuộc tại sao phải như vậy?" Lăng Giản tự lẩm bẩm, vì sao lại là
con cừu nhỏ đơn thuần hiền lành này? Chỉ có điều, nàng tin tưởng, rất nhanh rất nhanh, tất cả sẽ sáng tỏ. Bất kể bắt nguồn từ nguyên do gì, nàng cũng sẽ không trách cứ Thiện Tuyết Nhu. Nàng đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với nàng ấy, sẽ ở bên cạnh nàng ấy. Cho nên nếu ai có ý định lợi dụng con cừu nhỏ của nàng, nàng nhất định sẽ... Nhất định sẽ bắt họ trả giá thật đắt!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro