Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87H

"Đồ ngốc, vì sao không nói gì hết vậy?" Lăng Giản bị Ngọc Linh Lung dùng thân thể ngăn trở tầm mắt, Lam Nhược Y không cam lòng tỏ ra yếu kém mà cưỡi lên một chân khác của Lăng Giản, ma sát đồng thời hai tay cũng vuốt ve tiểu phúc của Lăng Giản. Hừ, đừng tưởng rằng chắn ở trước mặt nàng thì nàng không có cách nào, trên thế giới này, mắt thấy vĩnh viễn chỉ có thể là khát vọng, có thể chạm vào mới là du͙© vọиɠ thật sự.

" Đừng...." Như vậy.... Cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói của Lăng Giản đã khằn đục đến mức không nhận ra. Tay nàng còn đang bị Ngọc Linh Lung dẫn dắt ma sát nơi giữa qυầи ɭóŧ, mà bắp đùi của nàng lại bị Lam Nhược Y dùng một động tác cực kỳ quyến rũ tiến hành ma sát, xuân thủy dần tuôn ra ướt đẫm trên da thịt của nàng.

" Đừng? Đừng cái gì? Lăng Giản, sao giọng của ngươi lại khàn đi như vậy? Có phải do khát quá ư, cần một chút nước để thấm giọng không?" Ngọc Linh Lung đè thấp thân thể, xem như Lam Nhược Y không tồn tại, khẽ hé đôi môi đỏ mộng ngậm lấy cánh môi Lăng Giản, khi thì cố sức mút vào khi thì khẽ cắn, khi thì....dùng đầu lưỡi cẩn thận mơn trớn đôi môi Lăng Giản. Mãi đến khi Lăng Giản chủ động mở miệng ngậm lấy đầu lưỡi của nàng, Ngọc Linh Lung mới cố ý vô ý phát ra tiếng ngâm nga "umh a" không có hảo ý, thậm chí thẳng thắt lưng tận lực dùng đầu ngón tay cuốn lấy một sợ chỉ bạc tràn ra nơi khóe môi, sau đó ngậm lấy ngón tay đó, nháy mắt với Lam Nhược Y: hương vị của Lăng Giản, thực sự là cực kỳ ngon miệng! Đáng tiếc có một số người, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta hưởng dụng!
Còn chưa đến cuối cùng đã tự đắc, ngươi thật đúng là quá đề cao bản thân rồi! Lam Nhược Y nheo mắt lại, hai tay vuốt ve bắp đùi của Lăng Giản chậm rãi trượt lên áp lấy thảm thực vật mềm mại của nàng. Cảm giác được nơi đó dần trở nên ẩm ướt, Lam Nhược Y dùng ngón tay dính chút mật dịch, học theo động tác của Ngọc Linh Lung ngậm ngón tay vào trong miệng tinh tế mút lấy, dáng vẻ mê say đó tựa như đang nói: Quả nhiên rất ngon miệng! Mỹ vị bậc này, cũng chỉ có ta có thể hưởng dụng!

" Hừ!" Ngọc Linh Lung hừ nhẹ một tiếng, từ trên đùi của Lăng Giản chậm rãi đứng dậy, cuối cùng trực tiếp dạng chân quỳ trên mặt Lăng Giản. Cảm thụ được hơi thở cực nóng của Lăng Giản phả vào nơi đó, Ngọc Linh Lung lắc mông, phát ra mị thanh mê người: "Lăng Giản, ngươi nói tiết khố này nên cởi hay không cởi? Nếu như cởi, còn phải nhờ Lăng Giản ngươi động thủ mới được!"
Bụng dưới không chỉ một lần có dòng nước ấm lướt qua, ánh mắt của Lăng Giản nhìn chằm chằm đường nét hiển lộ dưới tiết khố của Ngọc Linh Lung, nàng biết Ngọc Linh Lung đã ướt, mà nàng cũng là cỏ dại lan tràn. Không nói gì, có lẽ căn bản nói không ra lời, thời khắc này Lăng Giản càng giống một con rối bị điều khiển, tất cả động tác hoàn toàn nghe theo chủ nhân của nàng. Mà bây giờ, Ngọc Linh Lung muốn nàng động thủ cởi tiết khố của nàng ấy, nếu vậy...

Lăng Giản nâng hai tay cởi tiết khố của Ngọc Linh Lung, nắm lấy tiết khố đã thoát ly khỏi thân thể đối phương trong tay, ngẩng đầu không ngừng dùng đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ dãi đất mẫn cảm của Ngọc Linh Lung. Đầu lưỡi là một trong những bộ vị mềm mại nhất của thân thể, mà xúc cảm từ nó càng nhẵn nhụi khiến người ta nói không nên lời. Tại thời khắc đó, lúc nơi mẫn cảm nhất của Ngọc Linh Lung dần dần nỡ rộ dưới sự khiêu khích của Lăng Giản, bên tai truyền đến chính là thân ngâm động tình vô cùng của Ngọc Linh Lung.
Ai bảo thân thể của nàng vốn đã mẫn cảm hơn người bình thường, bây giờ bị Lăng Giản khiêu khích như vậy, ý thức cũng dần dần thoát ly việc "tỷ thí" với Lam Nhược Y, mà chỉ đơn thuần muốn được Lăng Giản chiếm hữu, có được sự âu yếm của nàng.

" Lăng Giản.... Ngươi quả nhiên là rất bất công!" Không cam lòng trơ mắt nhìn Lăng Giản bị người khác cướp đi,ngữ khí của Lam Nhược Y mềm nhũng, nàng cúi người ghé vào trên người Lăng Giản, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa của Lăng Giản, dùng hết bản lĩnh lấy lòng Lăng Giản, khiến động tác của Lăng Giản vốn dĩ lưu loát đột nhiên gián đoạn, thậm chí phát ra tiếng than nhẹ khêu gợi.

Yêu nghiệt! Quả nhiên là hai yêu tinh câu người công lực ngang nhau!

Thân thể mềm mềm thành một bãi xuân thủy, Lăng Giản chưa từng hưởng thụ qua kɧoáı ©ảʍ như vậy, bất quá là bộ ngực bị ngậm bị mút bị liếm đều khiến nàng chìm đắm trong hoảng hốt thư sướиɠ. Cảm thấy tay phải bị Lam Nhược Y dẫn dắt tiến vào thân thể cực nóng của nàng, chân của Lăng Giản theo bản năng mà cong lên, cử động không quy luật nhằm thỏa mãn nhu cầu của đối phương.
"Umh..a...nga... Lăng Giản..." Lam Nhược Y nằm trên người Lăng Giản, thân thể lay động theo ngón tay của Lăng Giản. Nàng không ngừng phát ra tiếng ngâm khó nhịn khó nhịn, dùng đó che giấu thanh âm mị hoặc của Ngọc Linh Lung.

" Linh Lung, nằm xuống..."Dường như bị thanh âm của các nàng ảnh hưởng, du͙© vọиɠ của Lăng Giản rốt cuộc đạt tới đỉnh điểm. Nàng nắm tay Ngọc Linh Lung khiến nàng nằm xuống, tay kia không ngừng ra vào trong thân thể Lam Nhược Y phóng thích sự bá đạo của nàng.

" Lăng Giản... Yêu ta...."

"Đồ ngốc... Người ta....umh...a.... Người ta còn muốn, muốn càng nhiều..."

Hai cực phẩm nữ nhân nữ nhân đồng thời phát ra tiếng rêи ɾỉ mị nhân, Lăng Giản chỉ cảm thấy du͙© vọиɠ trong nội tâm đã sắp nhấn chìm thân thể nàng, duy nhất có thể cho nàng phát tiết ra ngoài, chính là hai nữ nhân chỉ còn mặc ngoại bào đỏ rực trên giường. Đem Lam Nhược Y từ trên người ôn nhu đẩy xuống giường, Lăng Giản chậm rãi bò dậy, ánh mắt không ngừng dao động trên người hai mỹ nhân, nhìn dáng vẻ động tình của các nàng, khóe môi bất giác kéo ra một nụ cười tà mị.
" Các ngươi rất muốn.... Có phải không?" Lăng Giản mỉm cười, giọng nói càng thêm khàn đục so với trước đó.

"Đồ ngốc..."

" Lăng Giản..."

" Nếu như các ngươi hứa với ta... Sau này không làm chuyện như vậy nữa, hai người.... chung sống hòa thuận .... Ta bảo đảm, hôm nay sẽ cho các ngươi ăn no." Tuy rằng du͙© vọиɠ trong thân thể rất mãnh liệt Lăng Giản Lăng Giản vẫn đưa ra yêu cầu với các nàng vào thời điểm "thích hợp". Bởi vì, ở thời khắc thời khắc này, bất luận nàng đưa ra yêu cầu gì, tin tưởng hai nữ nhân này cũng sẽ gật đầu đồng ý.

"Đồ ngốc...thời điểm này lại đưa ra loại yêu cầu này.... Ngươi thật là xấu!" Lam Nhược Y sắc mặt ửng hồng, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm Lăng Giản, một bên lại không an phận giãy dụa thân thể, một bên dùng tay ma sát bắp đùi của Lăng Giản.
" Thế nào? Ngươi không thích ta xấu xa sao? Không đáp ứng không đồng ý, lẽ nào.... Không hy vọng ta...." Lăng Giản cố ý chỉ nói một nửa, rồi lung tung khuấy đảo đầu lưỡi của nàng, khiến nàng miễn cưỡng phát ra âm thanh nức nở. Mà một tay khác lại đang làm chuyện xấu ở giữa hai chân Ngọc Linh Lung, nhưng mãi không chịu tiến vào u cốc theo ý nguyện của các nàng.

" Lăng Giản....đừng...umh...đừng dằn vặt ta như vậy...." Thân thể của Ngọc Linh Lung chịu không nổi nhất chính là khiêu khích, gần như gần như cầu xin mà nâng mông về phía ngón tay của Lăng Giản, rốt cuộc cuối cùng hạ thấp tư thái: "Umh... Ta, ta hứa với ngươi là được rồi.... Sau này...chung sống hòa thuận....cùng...cùng Nhược Y muội muội..."

" Được.... Nếu ngươi đã hứa với ta, vậy ta lập tức cho ngươi. Chỉ có điều, cũng phải chờ Nhược Y nàng đồng ý mới được... Nhược Y, ngươi cứ nói đi? Đồng ý, hay là không đồng ý?" Lăng Giản dùng sức dùng sức ấn lên đầu lưỡi của Lam Nhược Y, lúc này mới chậm rãi để ngón tay rời khỏi khoang miệng của nàng, cười nói: "Nói mau a.... Linh Lung nàng...không đợi được nữa đâu!"
"Đồ ngốc... Ngươi.... Ngươi quá hư hỏng! Người ta.... Người ta đồng ý.... Sau này tất nhiên sẽ chung sống hòa thuận.... Đáng ghét, còn không.... Còn không cho người ta đi!"

" Được! Chuyện này các ngươi... Yên tâm, hôm nay... Ta nhất định sẽ hung hăng thỏa mãn các ngươi!" Nói xong, Lăng Giản xoay người nằm lên người Ngọc Linh Lung, ngón tay hoàn toàn tiến nhập thân thể nàng, cho nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ và khoái hoạt nàng mong muốn. Mà bên kia, thân thể của Lam Nhược Y cũng bị Lăng Giản vuốt ve như một cách trừng phạt, mãi đến khi nàng chủ động nắm lấy tay Lăng Giản tiến nhập thân thể mình mà ra vào liên tục, trong tẩm cung... Nhất thời vang lên tiếng rêи ɾỉ không ngớt của hai nữ nhân.

"Umh....a...."

"A..."

Không biết qua bao lâu, lại càng không biết thư sướиɠ bao nhiêu lần. Lúc Lăng Giản mệt mỏi ngã xuống giữa giường, hai nữ nhân nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt nhìn về phía Lăng Giản, bỏ đi lớp y phục sau cùng trên người, mỗi người gối lên một cánh tay của Lăng Giản, ôm eo nàng không ngừng thở dốc.
"Sau này...chúng sống hòa thuận, cho dù... Cho dù là vì ta, cũng đừng... Phân cao thấp nữa."

"Nếu đã hứa với ngươi, sao lại nuốt lời." Ngọc Linh Lung cọ cọ vào hõm vai Lăng Giản, chủ động đưa tay nghóe lấy ngón tay của Lam Nhược Y, dường như đang nói cho nàng biết, việc phân cao thấp của hai người dừng lại ở đây.

"Đúng vậy, sẽ nghe lời ngươi, người ta sẽ không bao giờ như vậy nữa." Lam Nhược Y cũng nghóe tay Ngọc Linh Lung, xem như là đồng ý chung sống hoà bình cùng nàng.

"Ừ... Vậy là tốt rồi. Ngủ đi, ta cũng nghỉ ngơi một chút... Ta cảm thấy, ta đã già thật rồi... Sau này vẫn là một một đi, hầu hạ hai người cùng một lúc... Ta... Ngao!" Lăng Giản đột nhiên bị nhéo đến nhe răng trợn mắt không còn hình tượng, nàng vô tội nhìn trái nhìn phải, nhưng nhận được...chỉ có nụ cười ăn ý của hai người.
Vì sao, vì sao... Cho dù các nàng không đấu nhau, thì người chịu khổ vẫn là nàng a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt