Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81

" Tỷ tỷ, ngươi đây là ý gì? Vì sao để nàng ở cùng một nơi với ta??" An bài Ngọc Linh Lung vào ở Lâm Như Cung? Lam Nhược Y không chấp nhận! Chút tâm tư nhỏ mọn của Tô Nguyễn Hân nàng làm sao có thể không biết? Nói cái gì đông đảo thiền điện đang tu sửa, thật sự xem nàng là xuyên không đến đây sao? Nàng là nhị công chúa của Lam triều! Thiền điện tu sửa lúc nào sao nàng không biết?

" Huh? Ta cũng là làm theo ý ngươi mà thôi, không phải sao? Linh Lung cô nương vừa đến nơi đây, có người bầu bạn cũng là chuyện thường tình. Chỉ có điều, nếu muội muội ngươi không muốn nàng đến Lâm Như Cung ở cùng ngươi, vậy ta sẽ an bài nàng đến Thượng Hoa Cung thôi." Tô Nguyễn Hân cong khóe môi, bước đến nắm tay Hứa Linh Nhược và Ôn Nhứ Yên, nói: "Đã lâu không gặp, các tỷ tỷ càng xinh đẹp hơn! Có lẽ các ngươi cũng mệt mỏi, không bằng về cung nghỉ ngơi trước đi."
" Cũng tốt, vậy... Lăng Giản...." Hứa Linh Nhược sâu đậm nhìn Lăng Giản, tuy rằng hy vọng cùng nàng quay về tẩm cung, nhưng nàng cũng hiểu vụn ý của Tô Nguyễn Hân khi muốn các nàng hồi cung trước. Lâu như vậy rồi, Tô Nguyễn Hân hẳn là có rất nhiều lời muốn nói với Lăng Giản đi!

" Yên tâm đi, Lăng Giản tự có muội muội chiếu cố."

" Tốt lắm, ta và Nhứ Yên hồi cung."

Đợi Ôn Nhứ Yên và Hứa Linh Nhược đi rồi, Tô Nguyễn Hân một lần nữa đưa mắt nhìn Lam Nhược Y, cười nói: "Trong khoảng thời gian tỷ tỷ không ở trong cung, sự vụ lớn nhỏ trong cung đều cần ta đến chủ trì. Nếu không phải Lam triều và Đại Dực đã thống nhất, những đại thần kia tất nhiên sẽ không để ta ngồi trên long ỷ của Lam triều. Cũng may nàng đã trở về, bắt đầu từ ngày mai sẽ do nàng tiếp tục xử lý chính vụ của Lam triều, về phần Đại Dực bên kia, ta cũng nên để Mẫn Nhi trở về. Nhược Y muội muội, ngươi xem.... Ta và Lăng Giản lâu ngày không gặp, không bằng ngươi trước hết dẫn Linh Lung cô nương hồi cung đi được không? Nếu thật sự không muốn, vậy ta thật sự.... Chỉ có thể....để nàng ở Thượng Hoa Cung thôi!"
Mọi người đều biết, Thượng Hoa Cung là địa bàn thuộc về Lăng Giản. Nếu thật sự để Ngọc Linh Lung vào ở Thượng Hoa Cung, đây chẳng phải là cả ngày lẫn đêm có ái nhân bầu bạn? Khá lắm Tô Nguyễn Hân, cư nhiên gài bẫy nàng như vậy! Không được, nói cái gì cũng không thể để Ngọc Linh Lung ở chỗ của Lăng Giản.

" Ơ, người ta đồng ý.... Người ta làm sao không muốn chứ? Có Linh Lung tỷ tỷ, tin tưởng chúng ta nhất định sẽ chung sống rất hòa hợp!" Quả thật trong lòng mọi cách không muốn, nhưng ngoài mặt Lam Nhược Y vẫn phải mỉm cười: "Linh Lung tỷ tỷ, chúng ta đi thôi! Ta dẫn ngươi hồi cung nghỉ tạm." Lam Nhược Y nắm tay Ngọc Linh Lung, không quên ngắt một cái trên bàn tay nõn nà của nàng ấy, rồi trực tiếp lắc mông dời bước hồi cung.

Nên đi đều đi rồi, Càn Thanh Cung cũng chỉ còn lại Tô Nguyễn Hân và Lăng Giản đối mắt nhìn nhau.
Đã bao lâu, bao lâu không rõ ràng nhìn thấy gương mặt khiến nàng ngày nhớ đêm mong, bao lâu không nghe được giọng nói kiều mị khiến nàng hồn xiêu phách lạc. Chỉ là gặp lại, Lăng Giản cũng không biết nên nói lời dạo đầu như thế nào. Đứng, nhìn nhau, Lăng Giản Lăng Giản Lăng Giản đọc không hiểu thâm thúy nơi đáy mắt Tô Nguyễn Hân, duy nhất có thể cảm giác được chính là khí tức của Tô Nguyễn Hân đã dần dần đến gần, cuối cùng vây lấy nàng, thật chặt ôm lấy nàng.

" Thanh Hàn không ở đây, tất cả đều đặt trên vai ngươi, có lẽ... Nhất định đã khiến ngươi mệt mỏi rồi." Hai tay tự nhiên ôm lấy Tô Nguyễn Hân, Lăng Giản nhìn các nô tài thức thời mà lui ra, cúi đầu hôn nhẹ mái tóc Tô Nguyễn Hân, yêu thương nàng, nhớ nàng.

"Ừ." Lơ đãng lên tiếng, cũng hỗn loạn nồng đậm giọng mũi. Tô Nguyễn Hân nhắm mắt lại, hai tay yên lặng đi tới bên hông của Lăng Giản, thừa dịp nàng còn đang động tình, dùng sức nhéo thịt mềm bên hông Lăng Giản. Lăng Giản đau đến suýt nữa rơi lệ, nhe răng toét miệng buông Tô Nguyễn Hân ra, xoa thắt lưng ủy khuất nói: "Nguyễn Hân, ngươi làm gì thế! Nhéo ta đau quá."
"Hừ, hiện tại biết đau đớn? Lúc thông đồng hai nữ nhân kia sao không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?" Tô Nguyễn Hân cười như không cười nhìn Lăng Giản, ngược lại đi đến trước thư án chất đầy tấu chương, cầm lấy một phần tấu chương lắc qua lắc lại, mị thanh nói: "Lăng Giản, ngươi yêu ta sao?"

"Ừmh." Lăng Giản gật đầu, không hiểu nàng đột nhiên chạy đến chỗ đống tấu chương làm gì.

"Ừmh là có ý gì? Đến đây...."

Một mị nhãn, một động tác câu ngón tay, dễ dàng câu Lăng Giản đến trước thư án. Cầm tấu chương, Tô Nguyễn Hân vô cùng thân thiết ôm cổ Lăng Giản, khí tức phun trên mặt nàng, nói: "Nói đi, ngươi có yêu ta không?"

"Yêu." Lăng Giản gật đầu: "Yêu, nếu không phải yêu....sao lại bên nhau?"

" Thật ngoan." Như là thưởng cho tiểu bằng hữu trả lời đúng câu hỏi, Tô Nguyễn Hân chủ động hôn lên môi Lăng Giản, một nụ hôn không nóng không lạnh.
Thân thể hơi ngã ra sau, Tô Nguyễn Hân kéo Lăng Giản khiến nàng đè lên người mình nằm trên thư án. Tấu chương chất thành núi nhỏ tán lạc đầy đất, Tô Nguyễn Hân hơi híp mắt, hô hấp dần hỗn loạn ám chỉ Lăng Giản nên làm những gì để yêu nàng. Vuốt ve thân thể Tô Nguyễn Hân, đầu ngón tay của Lăng Giản đẩy mở vạt áo của nàng, lộ ra cái yếm tinh xảo.

Kích hôn, hôn nồng nhiệt, ôm hôn.

Lăng Giản hôn Tô Nguyễn Hân muốn ngừng mà không được, mãi đến tay nàng theo nụ hôn dò vào quần áo đối phương, đặt lên ngực nàng. Tô Nguyễn Hân bất động thanh sắc bắt được tay của Lăng Giản, thẳng lưng lôi kéo nàng ngồi lên thư án, đối diện ánh mắt mê man lại tràn đầy du͙© vọиɠ của Lăng Giản, nói: "Yêu ta đúng không?"

"Đúng."

" Nguyện ý vì ta làm bất cứ việc gì đúng không?"
"Đúng."

" Ngươi cũng biết, tỷ tỷ rời cung đến nay, chính vụ của Lam triều đều là ta xử lý, tấu chương cũng là ta phê, đúng không?"

"Đúng."

" Ta rất mệt mỏi, ngươi nói đúng không?"

"Đúng." Vừa phải phê tấu chương, vừa phải thượng triều, lại phải chủ trì sự vụ lớn nhỏ chốn hậu cung, đương nhiên mệt mỏi.

" Ngươi rất đau lòng ta đúng không? Ngươi yêu ta như vậy mà." Khóe môi của Tô Nguyễn Hân mỉm cười, sắp mắc câu rồi.

"Phải, rất đau lòng."

"Nếu đã như vậy thì ngươi phê hết đống tấu chương này đi, ta muốn về Khôn Ninh Cung nghỉ ngơi!"

"Được....được?!" Theo quán tính gật đầu, Lăng Giản thế nào cũng không ngờ Tô Nguyễn Hân sẽ đem một đống cục diện rối rắm giao cho nàng xử lý. Chỉ là, lúc nàng phản ứng kịp thì Tô nữ vương đã sớm nhàn tản rời khỏi Càn Thanh Cung. Chỉ để lại hai thị vệ canh giữ ở cửa, thời thời khắc khắc giám sát Lăng Giản, hoặc giả là cấm nàng rời khỏi.
Chết tiệt! Có cần trừng phạt nàng như vậy hay không! Nàng đã biết sai rồi, sao còn dùng loại cạm bẫy ôn nhu này để trừng phạt nàng a! Rõ ràng vừa rồi đã có cảm giác rồi, đột nhiên lại chuyển biến, ai có thể chịu được? Mấy hôm không gặp, Nguyễn Hân sao lại trở nên hư hỏng như vậy chứ! Sao nàng ấy lại trở nên hư hỏng! Nhìn hai thị vệ tinh tráng ngoài cửa, Lăng Giản nhận mệnh nhặt hết tấu chương lên, mô phỏng bút tích của Tô Nguyễn Hân chăm chú phê duyệt tấu chương chất đầy trên thư án.

Trong lòng tràn ngập ai oán, Lăng Giản thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra cửa. Kết quả, nàng trông mòn con mắt cũng không thấy các nữ nhân của nàng đến thăm nàng. Chỉ là cách một đoạn thời gian có nô tài đưa trà bánh nàng thích ăn đến, nói là hoàng thượng phân phó. Về phần rốt cuộc là vị hoàng thượng nào, Lam Thanh Hàn hay là Tô Nguyễn Hân, Lăng Giản lại không được biết.
Khó khăn lắm mới phê xong tấu chương chồng chất như núi, mí mắt của Lăng Giản đã trầm trọng giống như treo một quả cân. Uống cạn bình trà nô tài đưa tới, Lăng Giản đứng dậy làm hoạt động gân cốt, rồi chỉ tấu chương đã phê cho thị vệ thấy, rốt cuộc nhấc chân rời khỏi Càn Thanh Cung. Đã qua hừng đông, Lăng Giản thật sự lười đến những cung điện khác, thầm nghĩ quay về Thượng Hoa Cung vừa xa lạ vừa quen thuộc nên nàng ngủ một giấc, đợi buổi trưa sẽ đi Lâm Như Cung thăm Ngọc Linh Lung và Lam Nhược Y xem các nàng chung sống thế nào, có thích ứng hay không.

Đi vào Thượng Hoa Cung, ngón nến đang cháy khiến Lăng Giản không khỏi nghi ngờ. Mệt mỏi đi đến bên giường cởi giày và trang phục hiện đại, thắt lưng của Lăng Giản lập tức bị người trên giường ôm lấy, kéo nàng ngồi vào trên giường: "Thanh Hàn?" Quay đầu, Lăng Giản mới phát hiện Lam Thanh Hàn mặc trung y nửa quỳ ở trên giường. Đã có một đêm không ngủ, trên mặt Lam Thanh Hàn rõ ràng có vẻ buồn ngủ. Vốn tưởng rằng người ôm lấy nàng sẽ là Tô Nguyễn Hân, dù sao các nàng cũng đã lâu chưa đơn độc ở chung. Không ngờ.... Aiz, nàng ấy quả nhiên là tức giận rồi sao? Dĩ nhiên đem tấu chương ném cho nàng rồi không để ý tới nàng nữa.
" Tấu chương đều xử lý xong?" Lam Thanh Hàn thần sắc ung dung thay Lăng Giản cởϊ áσ ngực màu đen, đưa trung y đặt ở đầu giường cho nàng, giúp nàng mặc vào.

" Làm sao ngươi biết? Không phải là các ngươi thông đồng chỉnh ta chứ?" Lăng Giản mặc trung y, vươn tay ôm Lam Thanh Hàn vào lòng, hai người ôm nhau nằm trên chiếc giường mềm mại thư thích, đắp chăn nói việc nhà.

"Nghĩ lung tung cái gì? Chỉ là Nguyễn Hân muội muội nhất thời tức giận, mới dùng chuyện đó đến phạt ngươi mà thôi." Lam Thanh Hàn tựa đầu vào vai Lăng Giản, nghe nhịp tim của nàng, lại nói: "Lăng Giản, chuyện của Ngọc Linh Lung.... Ta..."

" Ta hiểu." Không đợi Lam Thanh Hàn chủ động nói xong, Lăng Giản đã lắc đầu sáng tỏ. Lúc phê tấu chương nàng đã đem chân tướng chuyện này chỉnh lý rõ ràng, có lẽ, là bình dấm chua của Lam Thanh Hàn và Lam Nhược Y bị ngã nên mới cố ý điểm huyệt Ngọc Linh Lung, thậm chí nói với nàng là Ngọc Linh Lung không muốn theo nàng. Chỉ là, biết rồi thì có thể như thế nào đây? Các nàng rốt cuộc là nữ nhân nàng yêu, cho dù các nàng chỉnh nàng, nháo nàng, dày vò nàng như thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không có nửa câu oán hận, lại càng không trách cứ các nàng.
" Thanh Hàn, nghe Nguyễn Hân nói.... Ngươi phải...."

"Phải, ta phải lâm triều. Dù sao, ta mới đúng là hoàng đế của Lam triều, nếu nàng tiếp tục xử lý chính vụ của Lam triều, các đại thần chắc chắn suy đoán rằng ta đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó, chỉ sợ nhân tâm bất ổn. Cũng may, chúng ta rốt cuộc đã trở về... Lăng Giản, nếu đã trở về, mặc dù có thêm hai tỷ muội, Tuyết Nhu muội muội không thấy bóng dáng, nhưng, cũng không cho phép ngươi bất công với bất kỳ ai, lại càng không cho phép độc sủng bất cứ ai."

" Đừng nói với ta ngươi một mực lo lắng chuyện này? Nhớ kỹ ta trước đây đã sắp xếp thời gian biểu như thế nào không? Ta sẽ một lần nữa sắp xếp lại, công bằng, bồi mỗi người các ngươi." Ngáp một cái, Lăng Giản xoay người ôm chặt lấy Lam Thanh Hàn, nhắm mắt lại thì thào: "Thanh Hàn, ta mệt quá.... Ngủ cùng ta một chút có được không? Ngươi chờ ta chờ tới bây giờ, không ngủ một chút thì làm sao có tinh thần lâm triều? Đợi buổi trưa rời giường, ta còn phải đến thăm Linh Lung các nàng. Nguyễn Hân sắp xếp nàng và Nhược Y ở cùng một tẩm cung, nếu như xung đột thì không tốt."
"Đồ ngốc." Lam Thanh Hàn biết nàng rất mệt, nên cũng không nói gì thêm, mà chỉ nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, nhẹ giọng nói: "Qua mấy ngày nữa, đợi Linh Lung cô nương quen thuộc đối với hoàng cung một chút ta sẽ để nàng vào Lâm Vân Điện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt