Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80

Dường như đã mơ thấy một giấc mơ đầy lộn xộn cùng ôn ào, bên tai của Lăng Giản vang lên những tổ hợp những âm thanh quen thuộc khác nhau. Nàng cảm thấy đầu rất đau, theo bản năng vươn tay xoa đầu, trái lại chạm phải một bàn tay mềm mại đột nhiên xuất hiện. Gì đây? Nàng có bàn tay thứ ba từ lúc nào? Tựa hồ đã có đầy đủ sức lực mở mắt ra, Lăng Giản đảo tròng mắt, rốt cuộc chậm rãi mở mắt.
Đã trở về, rốt cuộc đã trở về.

Lúc trong tầm mắt của nàng xuất hiện người và phong cảnh quen thuộc, khóe môi Lăng Giản không kiềm chế được mà cong lên. Nguyễn Hân của nàng, Ngữ Thần nha đầu của nàng, đã lâu không gặp. Vươn tay, ánh mắt Lăng Giản từ đầu đến cuối vẫn không dời khỏi Tô Nguyễn Hân, đợi đối phương ăn ý nắm tay nàng, Lăng Giản mới vui mừng gật đầu, gọi: "Nguyễn Hân, chúng ta đã trở về."

" Lăng Giản, đồ ngốc này! Luôn luôn ngủ như vậy!" Tô Nguyễn Hân mím môi, trên mặt có lệ ngân nhợt nhạt. Nàng vẫn mặc long bào của Lam triều, tóc tựa hồ dài hơn trước, tóc dài rũ trước ngực, theo thân thể nghiêng về trước mà khẽ hoảng động. Vẫn là dung mạo ý nhị mười phần, nhưng thêm phần uể oải và uy nghiêm, chỉ là lúc nhìn Lăng Giản, vĩnh viễn đều là ôn nhu như vậy.
" Là ngủ sao? Ta đã ngủ bao lâu?" Đầu có chút đau nhức, ánh mắt Lăng Giản chậm chạp đảo qua các nữ nhân bên giường, một ... hai ...ba...sáu, không thiếu người nào nhưng tựa hồ lại thiếu hai người. Được rồi, Lăng Giản nhớ theo nàng trở về còn có Ngọc Linh Lung và Thiện Tuyết Nhu, không khỏi từ trên giường bật dậy, hỏi: "Được rồi, các nàng đâu?"

" Lăng Giản, mới vừa trở về đã nhớ những nữ nhân khác rồi sao?" Sắc mặt của Tô Nguyễn Hân trầm xuống, nàng buông tay Lăng Giản, đứng lên nói: "Quả nhiên vẫn là những thứ mới mẻ khiến người ta yêu thích hơn, phải không? Uổng cho ta và Ngữ Thần muội muội si tưởng mong nhớ ngươi, còn ngươi?! Vừa mở miệng chính là các nàng, các nàng!"

Lời này vừa nói ra, Lam Ngữ Thần ngồi ở bên cạnh nàng cũng đứng lên. Rốt cuộc là Tam công chúa của Lam triều, Lam Ngữ Thần đã thành niên trổ mã đặc biệt mỹ mạo như hoa. Vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, vẻ đẹp của Lam Ngữ Thần, Lăng Giản đã biết trước, thêm một thời gian tất nhiên sẽ càng thêm mỹ lệ so với Lam Thanh Hàn và Lam Nhược Y.
" Lăng Giản, có thật ngươi chỉ quan tâm các nàng không? Ngươi có biết bọn ta ở đây chờ đợi bao lâu? Khó khăn lắm mới chờ được ngươi trở về, ngươi lại.... Lăng Giản, ngươi thật nhẫn tâm!" Nói xong, Lam Ngữ Thần bĩu môi lau nước mắt. Giọt nước mắt trong suốt theo động tác chớp mắt của nàng mà thấm ướt hàng mi dày, Lam Ngữ Thần tràn đầy u oán nhìn Lăng Giản, bỗng nhiên lao vào lòng Lam Thanh Hàn, đáng thương nói: "Hoàng tỷ, Lăng Giản nàng không cần ta nữa! Ngươi không biết, lâu như vậy các ngươi còn không hồi cung, Ngưng Sương và Nguyễn Hân tỷ tỷ còn tưởng rằng các ngươi đã xảy ra chuyện gì, cả ngày không được yên giấc. Sau đó, Nguyễn Hân tỷ tỷ một mặt để Tô Mẫn Nhi đến Thượng Thanh đạo quan chờ đợi, một mặt phái người tìm kiếm các ngươi khắp nơi. Hôm nay cuối cùng chờ được các ngươi trở về, Lăng Giản nàng.... Ô ô ô....khó trách nàng không chịu cưới ta, thì ra.... Thì ra nàng thích người khác."
" Lăng Giản!" Mắt thấy muội muội khóc lê hoa đái vũ, khuôn mặt Lam Thanh Hàn cũng trầm xuống. Ai cũng biết Lam Thanh Hàn thương yêu muội muội, hôm nay muội muội bị Lăng Giản chọc giận đến bật khóc, nếu không phải Lăng Giản vừa tỉnh lại thì nàng đã sớm điểm huyệt đem Lăng Giản ném vào Thượng Hoa cung ngẫm lại cái sai của mình rồi!

" Aiz! Ta không có, ta thật không có!" Oan uổng a, nàng thật sự oan uổng a!

Lăng Giản nóng nảy, nàng dự định xuống giường nắm tay Tô Nguyễn Hân và Lam Ngữ Thần. Kết quả, ngay lúc Lăng Giản sắp chạm đến tay của Tô Nguyễn Hân thì Tô nữ vương người ta rất nhẹ nhàng lui về sau một bước, thành công khiến Lăng Giản mới vừa tỉnh lại triệt để thanh tỉnh, hai chân còn đặt trên giường nhưng cái mông lại chổng thật cao, nửa người trên chồm về phía trước, là tư thế quỳ bái.
"Đau đau đau, đau đau đau!" Lăng Giản ngẩng đầu nhìn các nữ nhân không có lương tâm bên cạnh, thấy nàng ngã sấp cư nhiên không ai đến đỡ nàng. Cho dù Thanh Hàn, Nguyễn Hân, Ngữ Thần còn có Nhược Y không đỡ thì Nhứ Yên và Linh Nhược cũng không thể nào bỏ mặc nàng chứ? Quả nhiên, thầm đánh giá vẫn chưa hoàn toàn kết thúc thì Ôn Nhứ Yên và Hứa Linh Nhược đã khẩn trương bước đến đỡ Lăng Giản dậy, miệng đồng thanh quan tâm nói: "Không có chuyện gì chứ? Có ngã trúng chỗ nào không?"

" Tỷ tỷ, các ngươi đến đỡ nàng làm gì chứ? Muốn đỡ, cũng phải là mấy vị tân sủng của nàng đỡ chứ? Các ngươi chủ động như vậy, chỉ sợ Lăng Giản người ta không cảm kích đâu!" Ngữ khí của Tô Nguyễn Hân có chút chua, tựa như hủ giấm ủ trăm năm, uống một hớp là có thể làm người ta chua đến run rẩy.
" Nguyễn Hân, Thanh Hàn, Lăng Giản nàng vừa tỉnh lại, hay là chờ nàng thanh tỉnh rồi hãy nói được không?" Ôn Nhứ Yên đỡ Lăng Giản ngồi trên giường, nàng nhìn các muội muội đứng ở đối diện mà bất đắc dĩ lắc đầu. Trong lòng mâu thuẫn có nên nói những việc mình biết cho Lăng Giản biết hay không, nhưng lại bởi vì có các tỷ muội khác ở đây mà do dự, định chờ các nàng mở miệng.

" Tỷ tỷ, cũng chỉ có ngươi và Linh Nhược tỷ tỷ nói thay đồ ngốc mà thôi!" Lam Nhược Y hồi lâu không mở miệng như không có xương cốt mềm nhũ ngồi trên tọa ỷ, trong tay thưởng thức chung trà chứa đầy nước trà.

" Nguyễn Hân, Ngữ Thần nha đầu, ta không vô tình càng không hề ghét bỏ các ngươi! Ta chỉ là thấy các nàng không ở chỗ này, nên mới muốn biết các nàng đi nơi nào. Ta nghĩ, trong lúc ta hôn mê, Thanh Hàn các nàng hẳn là đã kể cho các ngươi biết những chuyện đã phát sinh. Ta.... Ta cũng biết ta chịu không nổi mê hoặc, nhưng... Ta xin thề, đây thật sự là một lần cuối cùng. Các ngươi tha thứ cho ta được không?"
"Hừ, nếu như thề một câu lập tức có thể nhận được tha thứ, thì còn cần đến luật pháp để làm gì? Cần ngục giam để làm gì! Quả thực không có thiên lý!" Tô Nguyễn Hân lắc eo ngồi ở mép giường, vỗ vỗ tay phân phó nói: "Người đâu, dẫn người vào cho trẫm."

Mấy phút sau, hoặc là thời gian càng ngắn hơn.

Có thị vệ dẫn Ngọc Linh Lung đến Càn Thanh cung, thời khắc này nàng vẫn bị không thể nói chuyện được, ngoại trừ hai chân còn có thể đi, nửa người trên vẫn không cách nào cử động. Như vậy, nhất định là Tô Nguyễn Hân và Lam Thanh Hàn vì muốn ra oai phủ đầu nàng, nên đến bây giờ vẫn không giải huyệt cho nàng.

"Chuyện này, sao đến nay vẫn chưa giải huyệt?" Lăng Giản không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập oán niệm của Ngọc Linh Lung, nàng đê tiện nhích đến gần Tô Nguyễn Hân, hỏi: "Nguyễn Hân a, ta giới thiệu cho ngươi một chút, nàng là Ngọc Linh Lung. Cái kia, hình như còn có một người không đến đây? Chính là Thiện Tuyết Nhu Thiện cô nương..."
" Hừ, ngươi trái lại nhớ rõ." Tô Nguyễn Hân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngọc Linh Lung, đứng lên nói: "Vị Thiện cô nương ngươi nói cũng không ở trong hoàng thành, có lẽ đã rơi vào địa phương khác. Yên tâm đi, ta đã phái người tìm xung quanh, tin tưởng không lâu sau thì có thể đón nàng hồi cung rồi." Nếu không có Lam Thanh Hàn các nàng kể về những chuyện ở thế giới hiện đại mà các nàng xuyên qua cho Tô Nguyễn Hân và Lam Ngữ Thần biết, thì Tô Nguyễn Hân làm thế nào cũng không nghĩ ra Lăng Giản là như thế nào đột nhiên xuất hiện. Trước đây lúc Lăng Giản thẳng thắn nói hết sự thật với các nàng, các nàng cũng không chăm chú nghe, lúc này nghe Lam Thanh Hàn nói, nàng mới hiểu được Lăng Giản chính là nguyên nhân dẫn đến xuyên không, Lăng Giản cũng không phải sinh ra ở cổ đại, mà là một người hiện đại chân chính.
" Cái gì? Thiện cô nương nàng ấy... Quả nhiên, cư nhiên bị đạo trưởng nói trúng rồi." Đôi mắt Lăng Giản xuất hiện thoáng chốc ảm đạm, không ngờ, không ngờ con cừu nhỏ lại thất lạc cùng các nàng. Nếu sớm biết, sớm biết như vậy thì đã không dẫn nàng theo rồi! Con cừu nhỏ luôn xấu hổ, cũng không biết nàng hiện tại đang ở nơi nào. Chỉ hy vọng, người của Tô Nguyễn Hân có thể đem nàng bình an hồi cung, dù sao nàng đã hứa với con cừu nhỏ, sẽ chịu trách nhiệm với nàng ấy.

" Đau lòng? Sợ nàng xảy ra chuyện? Yên tâm, chỉ cần là người của Lăng Giản ngươi, ta tất nhiên sẽ cho người tìm kiếm cẩn thận." Tô Nguyễn Hân chậm rãi đến gần Ngọc Linh Lung, nâng cằm nàng lên, nhìn dung mạo yên mị, chỉ cười khẽ mà không nói. Một lúc sau, Tô Nguyễn Hân phất nhẹ qua má nàng, tiện tay giải huyệt đạo cho nàng, để nàng khôi phục khả năng hoạt động, ngôn ngữ...tự do.
" Ơ..." Thân thể rốt cuộc được tự do, Ngọc Linh Lung dùng sức xoa cánh tay tê dại. Ngẩng đầu, Ngọc Linh Lung nhìn khuôn mặt đáng giận của Lăng Giản trực tiếp bước đến kéo Lăng Giản dậy, vừa dùng sức lắc nàng vừa mắng: "Lăng Giản ngươi hỗn đản! Ngươi chính là một con rùa đen! Hỗn đản! Hỗn đản! Uổng cho ta hao hết tâm lực xử lý tốt tất cả để cùng ngươi..."

"To gan! Đường đường hoàng phu đâu cho phép ngươi nhục mạ như vậy!" Ngọc Linh Lung lời còn chưa nói hết, Lam Thanh Hàn và Tô Nguyễn Hân đã không hẹn mà cùng quát lớn. Ánh mắt của các nàng sắc bén, trong ngôn ngữ

càng là tràn đầy uy nghiêm và cảnh cáo. Khí thế như vậy, cho dù là Ngọc Linh Lung đã làm đến tổng giám đốc cũng không thể sánh kịp.

Theo bản năng, Ngọc Linh Lung bị giọng nói ăn ý của hai người chấn trụ, không lên tiếng nữa. Tuy rằng, lúc theo Lăng Giản xuyên không đến đây nàng đã sâu sắc kinh ngạc một lần, mà giờ khắc này, khi nàng chân chính thấy được long uy của nữ hoàng, nàng chỉ cảm thấy... Giữa Hoàng đế và tổng giám đốc, đúng là vẫn còn kém nhiều lắm.
An tĩnh, lại an tĩnh, tiếp tục an tĩnh.

Trải qua cảnh cáo của Lam Thanh Hàn và Tô Nguyễn Hân, trong Càn Thanh cung quả thực an tĩnh quỷ dị. Nhìn Ngọc Linh Lung cúi đầu im lặng, lại nhìn Tô Nguyễn Hân mặt lạnh và Lam Thanh Hàn đang ôm Lam Ngữ Thần. Lăng Giản chỉ cảm thấy đau đầu. Nàng hiểu rõ, Tô Nguyễn Hân và Lam Thanh Hàn như vậy, thứ nhất là đang che chở ái nhân. Thứ hai chính là muốn cho Ngọc Linh Lung một đòn ra oai phủ đầu. Chỉ là, loại ra oai phủ đầu này tựa hồ có chút quá đáng a!

"Aizzz..." Lăng Giản thở dài tiến lên nắm tay Ngọc Linh Lung, lợi dụng lực đạo của lòng bàn tay an ủi nàng, không để nàng sợ hãi. Nhẹ nhàng gõ đầu mình một cái, Lăng Giản bất đắc dĩ nói: "Nguyễn Hân, Thanh Hàn.... Các ngươi cũng biết Linh Lung nàng cũng không phải là người dân cổ đại, nàng đã quen cách nói chuyện như vậy rồi, các ngươi cũng đừng trách cứ nàng. Hơn nữa, là ta có lỗi trước, nếu không phải ta cố ý muốn dẫn Linh Lung trở về, thì sao nàng lại phát hỏa với ta? Dù sao, nàng vốn dĩ cũng không muốn theo ta."
" Không muốn đi theo ngươi? Lăng Giản ngươi thật biết vì mình tìm lý do! Muốn cố ý dằn vặt ta thì cứ việc nói thẳng, hà tất để hai người các nàng điểm huyệt ta, hại ta không thể nói chuyện càng không thể cử động!" Nhắc tới điểm huyệt, lửa giận Ngọc Linh Lung đã dằn xuống đáy lòng lại bắt đầu bốc lên, nàng dùng sức trừng Lam Thanh Hàn và Lam Nhược Y, nói: "Rõ ràng ta đã nói cho các nàng biết ta đồng ý đi theo ngươi, kết quả... Kết quả..." Ngực của Ngọc Linh Lung bởi vì tức giận mà kịch liệt phập phồng, nàng dùng sức cắn môi, tiếp tục nói: "Ngươi hỏi các nàng xem các nàng đã nói như thế nào! Nói cái gì tuy rằng ngươi đã đồng ý, nhưng Lăng Giản sợ ngươi trên đường chạy trốn, vì lý do an toàn, vẫn nên điểm huyệt rồi nói! Lăng Giản, ngươi giả vờ! Ngươi giả vờ nữa đi!"
" Ơ....Hả?!" Lăng Giản sững sốt, bối rối. Nàng vẫn cho là Ngọc Linh Lung tức giận là bởi vì nàng cưỡng ép nàng ấy mang về Lam triều, nhưng bây giờ....Có vẻ như sự thật cũng không phải như vậy! Quay đầu nhìn Lam Thanh Hàn và Lam Nhược Y, Lăng Giản đang định hỏi các nàng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ai biết Lam Thanh Hàn người ta rất bình tĩnh ho khan một tiếng, lôi kéo Ngữ Thần nha đầu, cưng chìu nói: "Ngưng Sương, đã lâu không gặp, không bằng đến Ngọc Sương cung của muội trò chuyện đi." Nói xong, trực tiếp cùng Lam Ngữ Thần ra khỏi Càn Thanh cung, đem tất cả chuyện này đổ cho Lam Nhược Y.

"Chuyện đó...." Nhìn thấy Lam Thanh Hàn chạy rồi, Lam Nhược Y cũng định tìm lý do chạy mất. Chỉ là nàng bị Lăng Giản nhìn chằm chằm, muốn lui cũng chỉ đành phải nói sang chuyện khác: "Nguyễn Hân tỷ tỷ, ta nhớ còn chưa thay Linh Lung cô nương an bài nơi ở đi? Dù sao đều là ái nhân của ngốc tử, dù sao cũng phải sắp xếp chỗ cho nàng đúng không?"
"Ừ." Tô Nguyễn Hân nhìn sang Lam Thanh Hàn cơ hồ là bỏ chạy, lại nhìn Lam Nhược Y muốn chạy lại không thể chạy nên chỉ đành nói sang chuyện khác, rồi lại nhìn vẻ mặt tức giận của Ngọc Linh Lung. Khóe môi Tô Nguyễn Hân không khỏi mỉm cười, hình như nàng đã hiểu cái gì đó rồi! Khụ khụ, Tô Nguyễn Hân học theo Lam Thanh Hàn ho khan hai tiếng, nói: "Nếu Ngọc Linh Lung giống như chúng ta đều là ái nhân của Lăng Giản, vậy thì sau này xưng hô tỷ muội đi. Chỉ có điều, ngày gần đây nhiều thiền điện trong hoàng cung đều đang tu sửa, ta xem muội muội cùng nàng quan hệ rất tốt, vậy.... Tạm thời để nàng ở tại Lâm Như cung đi. Người đâu, đến phủ nội vụ lấy đệm chăn mới đưa đến Lâm Như Cung, còn nữa....gọi ma ma của phủ nội vụ đến đây đo y phục cho nàng ấy đi, may vài bộ xiêm y." Nói xong, Tô Nguyễn Hân hài lòng mỉm cười với Lăng Giản.
Xem cuộc vui và vân vân, là tiết mục nàng thích nhất! Nhất là hai người có khí chất yêu nghiệt giống nhau, Tô Nguyễn Hân thừa nhận nàng là cố ý làm chuyện xấu, nếu không phải Lam Thanh Hàn và nàng đều là nữ hoàng, thì nàng đã sớm an bài Ngọc Linh Lung vào ở tẩm cung của Lam Thanh Hàn rồi! Ha ha... lần này, Lâm Như Cung có náo nhiệt rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt