Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48 : Xả tráo


Thật kỳ quái.

Bị Ngọc Linh Lung châm chọc như thế, Lăng Giản không những không tức giận, trái lại còn cảm thấy một phần trống trải trong lòng trở nên phong phú hơn. Chỉ là, Lăng Giản không thể nào cũng châm chọc, xem thường như thế được, cho nên nàng chỉ tức giận trừng mắt Ngọc Linh Lung một chút, sau đó nhếch mép, đáp lễ nói: 'Thiết, xe của ta là do tự ta mua, không phải ai cho cả. Hơn nữa, ngươi không biết chuyện thì đừng có nói nhảm, ta với Khương Lạc đã không còn liên quan gì nữa. Đã nhiều năm như vậy, miệng ngươi cũng không thể tích chút đức nào cho bản thân sao?'

'Lăng Giản, ta còn thực sự nhìn không ra ngươi có thể ly khai Khương Lạc người ta à nha.' Nghe Lăng Giản nói thế, trong đáy mắt Ngọc Linh Lung có chút vui vẻ, nhưng lập tức bị chiếc nhẫn của nàng hòa tan. Nàng tự tiếu phi tiếu nhìn Lăng Giản, tiêu sái khóa lại xe, nói: 'Không thấy được người như ngươi cũng có thể kết hôn, đoán chừng là lấy một kẻ giàu có, không cần biết có yêu hay không đi.'

'Uy! Ngươi xong chưa?' Lăng Giản không thích bị người khác nói nàng cặp kè với kẻ giàu, nàng hướng về phía Ngọc Linh Lung quăng vài cái khinh thường, bất mãn lầm bầm: 'Thật là, cũng không còn học đại học nữa rồi, tại sao vẫn động một chút là sống mái với ta, chọc người trêu người vậy chứ!'

'Hảo hảo, ta không nói nữa được rồi chứ gì? Đi thôi, đại chủ trì y sư, chúng ta lát nữa gặp lại nha!' ở bãi đậu xe hiện tại cũng chỉ có hai người, cho dù tiếng nói thầm của Lăng Giản có nhỏ đi nữa, thì Ngọc Linh Lung cũng có thể nghe rõ nội dung. Không muốn chọc giận Lăng Giản, Ngọc Linh Lung thẳng thắn đi trước một bước, ngược lại nàng làm cùng phòng với Lăng Giản, sau này. . . Còn nhiều thời gian. . .

'Thiết!' Lăng Giản hướng về bóng lưng của Ngọc Linh Lung mà trừng lớn hai mắt, nàng đúng là không có tiền đồ, mỗi lần đấu võ mồm với Ngọc Linh Lung đều sẽ bị ức hiếp đến vô lực cãi lại. Nguyên tưởng rằng qua lâu như vậy nàng cũng đã có thêm chút năng lực, nhưng mà đối với Ngọc Linh Lung, vẫn là sợ sệt như trước, cho nên khi vừa mở miệng đã biết chắc mình sẽ thua.

Cầm áo khoác trắng trong tay, Lăng Giản chậm chạp tiến đến căn phòng mình làm việc. Kỳ thực nàng không muốn đi vào, cũng không phải bởi vì ở đó có hồng thủy mãnh thú* gì, mà là bởi vì Ngọc Linh Lung lại có thể khi dễ nàng, làm cho Lăng Giản bất chợt lâm vào một loại kích động muốn bỏ việc. Tiến vào, Ngọc Linh Lung đang đứng ở cửa sổ, không biết mắt nhìn về cái gì, trong tay nàng đồng dạng cũng cầm áo khoác, áo sơmi bó sát người nàng đang mặc làm cho dáng người lồi lõm nhất định của nàng hiển hiện.

*[con mãnh thú và dòng nước lũ; nước lũ và thú dữ (ví với tai hoạ ghê gớm)]

Nhìn bóng lưng của nàng, Lăng Giản nhất thời nổi lên ý muốn khiêu khích. Nàng mặc áo khoác vào sau đó ngồi vào chỗ của mình, ngoài cười trong không cười hướng về phía Ngọc Linh Lung nói: 'Chà chà, mặc quần áo chật như vậy cũng không sợ làm cho bộ ngực bị bóp nghẹt hay sao!'

'A, thì sao nào? Ngực này của ta có bị bóp nghẹt cũng là do nó phi thường no đủ, chứ nào giống đồi núi bình nguyên* của ngươi kia, cho dù có mặc đồ ôm đến cỡ nào cũng không bị gì đâu.' Ngọc Linh Lung đáp lễ, phản ứng của nàng rất nhanh, cho dù không quay đầu lại cũng có thể làm cho Lăng Giản không còn lời gì để nói.

*[Ý nói bạn Giản lép... Hờ hờ... Chắc cup A]

'Ngươi!' ta ghét bị người khác gọi là đồi núi bình nguyên nhất! Lăng Giản cúi đầu nhìn ngực nàng một chút, làm sao mà nhỏ như nàng ấy nói được chứ, rõ ràng là kích thước vừa đủ a. Chẳng giống như người nào đó. . . Lăng Giản lần thứ hai dựa vào ghế, gác chân lên, không chậm không nhanh nói rằng: 'Coi như ta là đồi núi bình nguyên đi, thì nhìn cũng đẹp hơn bộ ngực giống tiểu bò sữa kia của ngươi! Ai, tiểu bò sữa. . . Vì phúc lợi của nhân loại a!'

'Ha ha. . .' rất ít khi có từ hình dung 'độc ác' như thế từ miệng Lăng Giản thoát ra, Ngọc Linh Lung không những không giận, trái lại còn vừa xoay người lại vừa cười. Nụ cười nhu mị như vậy, nhưng xem ở trong mắt Lăng Giản lại có chút nguy hiểm. Áo khoác trong tay bị ném lên bàn, hai tay Ngọc Linh Lung đặt trên nút áo sơmi, lắc nhẹ vòng eo đi đến phía trước. Cứ mỗi khi đi được hai bước, thì nàng sẽ chậm rãi tháo nút áo ra. Cái kia cử chỉ tràn ngập mê hoặc, mãi cho đến khi đi đến trước mặt Lăng Giản cũng không hề suy yếu.

'Uy uy uy, ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? Uy, ta nhắc nhở ngươi a! Ngươi chớ làm loạn. . .' Lăng Giản nơi nào gặp được tư thái đẹp đẽ của Ngọc Linh Lung như vậy, nàng theo bản năng co lại trên ghế, nhắm chặt mắt không dám nhìn vào xương quai xanh đang hiện ra của Ngọc Linh Lung.

'Nói ta là tiểu bò sữa đúng không? Xem ra ngươi là muốn uống sữa tươi đây! Đến đây, tỷ hôm nay liền mở rộng tấm lòng, cho ngươi uống hết.' Ngọc Linh Lung cười quyến rũ, nàng nhấc chân, dang chân qua khỏi hai đùi Lăng Giản, sau đó nghiêng đến trước mặt Lăng Giản, để cho mặt của nàng trực tiếp bị bao vây bởi bộ ngực đang mặc bra đen: 'Làm sao vậy? Không phải muốn uống sữa tươi sao? Nhắm mắt lại làm gì a! Đến đây, tỷ hôm nay tâm tình tốt, cho ngươi ăn no cũng không thành vấn đề a.'

Bá. Không phải bởi vì Ngọc Linh Lung đến quá gần hay là bởi vì nàng nói chuyện quá mức ám muội, nói chung, ngăn ngắn mấy giây qua đi, mặt Lăng Giản lập tức đỏ đến mang tai. Nàng nghiêng đầu, nỗ lực đẩy Ngọc Linh Lung ra, lại sợ hai tay chạm sai chỗ, không thể làm gì khác hơn là nắm chặt hai tay lại với nhau: 'Ngọc Linh Lung ngươi. . . Ta cầu ngươi cài lại nút áo, có được không? Ta chọc giận ngươi chỗ nào, hay là đắc tội thế nào, cần gì phải làm như thế chứ?!' còn xưng tỷ nữa chứ! Rõ ràng là cùng tuổi, tỷ cái mao chứ tỷ!!!

'Làm sao vậy? Không phải nói bộ ngực này của tỷ là của bò sữa sao? Không uống sữa à?' Hai tay Ngọc Linh Lung vuốt ve mặt Lăng Giản, động tác của nàng rất nhẹ nhàng, ôn nhu như thâm tình của ái nhân.

Chỉ là Ngọc Linh Lung cũng không để Lăng Giản hưởng hụ thâm tình được bao nhiêu, sau khi nàng chậm rãi mở mắt, Ngọc Linh Lung đột nhiên nắm lấy hai gò má của nàng, kéo ra, nhéo đến khi mặt Lăng Giản bắt đầu đỏ cả lên, hét ầm lên: 'Ai ai ai! Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung. . . Đây là mặt của ta a, không phải là cái mông. . . Ngươi buông tay, ngươi buông tay được không? Ai! Ngươi mà không buông tay thì ta kéo dây áo lót của ngươi đó!'

'Kéo đi a! Có bản lĩnh ngươi liền kéo đi! Ai sợ ai, ta thấy ngươi là thật muốn uống sữa nha. . . A! Lăng Giản ngươi tên vương bát đản này!' vừa dứt lời, chỉ thấy Ngọc Linh Lung mặt vừa giận vừa thẹn che ngực nàng lại, dùng tốc độ nhanh nhất lùi về bên cửa sổ, đưa lưng về phía Lăng Giản, lần nữa chỉnh sửa lại áo lót. Nàng không nghĩ tới, Lăng Giản thật sự kéo rớt dây áo lót của nàng. Chết tiệt! Mấy năm không gặp, cư nhiên không còn bị bắt nạt nữa! Còn, còn học tuyệt kỹ của sắc lang!!!

Ách. . . Bên kia Ngọc Linh Lung càng đang chỉnh sửa quần áo, bên này Lăng Giản lại vô động vô trung* ngồi ở trên ghế phát ngốc. Vừa nãy nàng nhìn thấy cái gì vậy? Tựa hồ, tựa hồ có hai phần thịt trắng trẻo nhảy ra khỏi cái bra màu đen, hơn nữa. . . Nàng tựa hồ nhìn thấy hai điểm hơi hồng phấn kia, màu sắc. . . Thật là đẹp a! Đã lớn như vậy rồi, nơi đó lại còn có cái màu đó. . . Cái kia, nơi đó đây! Ai! Lăng Giản gõ gõ cái đâu bộc phát tà niệm của nàng, làm gì vậy chứ! Không có chuyện gì lại nghĩ đến nơi đó của người ta có hình dạng như thế nào làm gì chứ! Thật là, nếu muốn thì cũng có mấy nữ nhân của nàng rồi đó!

*[thờ ơ; ơ hờ; làm thinh; không chút động lòng; không chút cảm động]

Quay đầu, Lăng Giản phát hiện Ngọc Linh Lung đang khoanh hai tay, nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc. Nàng không chỉ chỉnh trang xong rồi, thậm chí ngay cả áo bác sĩ cũng mặc lên rồi. Sinh khí rồi sao? Lăng Giản đứng dậy đi đến phía sau Ngọc Linh Lung, nàng không thích nhìn bóng lưng như thế, rõ ràng là im lặng đứng ở nơi đó, lại có vẻ tịch liêu cực điểm, làm cho người khác nhìn thấy phải đau lòng.

'Uy, ngươi sinh khí sao?' Lăng Giản cẩn thận từng li từng tí một hỏi, nhưng trong lòng lại có chút ý tứ cười trên nỗi đau của người khác. Hảo a! Rốt cuộc cũng thắng được một lần, xem ra khi khác bị bắt nạt nữa thì phải sử dụng tuyệt kỹ bậc này!

'Dựa vào ngươi? Làm ta sinh khí được sao? Ngươi cũng đề cao bản thân quá rồi! Đại chủ trì y sư, đang giờ làm việc. . . cảm phiền không nên nhàn ngôn toái ngữ* với đồng nghiệp của ngươi.' Ngọc Linh Lung xoay người, nhàn nhạt nhìn vào mắt Lăng Giản, trên mặt còn lưu lại vài mạt đỏ ửng, mãi đến khi bệnh nhân đến, gương mặt đỏ lên vì thẹn và giận mới coi như biến mất.

*[nói linh tinh]

Lăng Giản từ trước đến giờ đều không đoán ra tính khí của Ngọc Linh Lung, cũng không muốn hiểu thấu. Vì lẽ đó cho nên sau khi Ngọc Linh Lung nói lời nước đôi như thế, Lăng Giản cũng không nói chuyện với nàng, ngồi ở vị trí của mình chờ bệnh nhân đến.

Có hai đại mỹ nhân cùng làm một phòng, rất nhiều nam bệnh nhân tận lực đến khám nội khoa, chạy đến để mỹ nữ bắt mạch. Mãi đến khi được yêu cầu chuyển khoa, bọn hô mới chậm chạp rời đi. Cả buổi trưa, Lăng Giản cùng Ngọc Linh Lung bị người trong phòng khám làm cho đầu óc choáng vạng. Người đến người đi, mỗi khi Lăng Giản bình thản xem mạch cho một bệnh nhân nào đó, thì nàng tổng có thể cảm thấy có một ánh mắt của người nào đó đang dừng trên người nàng. Đương nhiên, trong phòng nhiều người như vậy, người ném ánh mắt cho nàng cũng không kể hết. Có điều đạo ánh mắt kia rất lạ, cũng không phải là loại làm cho Lăng Giản căm ghét, mà là loại cảm động khi được bảo hộ, được quan tâm, quen thuộc lại không quen, mạc danh lại hữu danh*.

*[chỗ này nguyên văn Hán Việt là: mạc danh hựu bất mạc danh. Mạc danh có nghĩa là không tên, trong cụm 'mạc danh kì diệu' cũng là nó. Còn bất mạc danh là không mạc danh. Cho nên ta edit là mạc danh lại hữu danh]

Là ai đây? Lăng Giản theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Ngọc Linh Lung đang ngồi trước mặt. Vào giờ phút này, Ngọc Linh Lung đang dùng tư thế đồng dạng nhìn Lăng Giản, bốn mắt chạm nhau, Lăng Giản mất hứng, bại trận đưa mắt dời sang chỗ khác. Cũng không phải là nàng cố ý né tránh, mà là nàng đọc không hiểu một số thứ thâm sâu trong con ngươi của đối phương. Nàng cảm thấy, Ngọc Linh Lung chính là người hữu ý vô ý nhìn nàng, nhưng mà nàng cũng cảm thấy, sự tồn tại của ánh mắt kia, có thể chỉ là ảo giác mà thôi.

Sắp đến trưa, bệnh nhân đến cũng càng lúc càng ít. Trung y viện vốn là bệnh viện trung đẳng của thành B, bất luận là danh tiếng hay là phương tiện kỹ thuật cũng không sánh bằng bệnh viện trung tâm, rất nhiều bệnh nhân tình nguyện ngồi xe lăn, đi đường xa cũng muốn đến đó xem bệnh.

'Thật đói!' bệnh nhân cuối cùng rời đi, Lăng Giản rốt cuộc cũng được thả lỏng, nàng xoay người. Ngáp một cái vô lực sau đó nằm nhoài lên bàn, ôm bụng không cho nó phát sinh tiếng kêu ùng ục nữa. Đột nhiên, một cái hộp cứng ngắc nhỏ nhỏ đụng vào đầu Lăng Giản, nàng ngẩng đầu nhìn lên, là một hộp bánh bao bì tinh mỹ, hơn nữa còn là vị cam nàng thích nhất.

'Hiện tại đói bụng, khi đến trưa phỏng chừng phải đem ngươi vào phòng cấp cứu nhét đồ ăn vào, đồ con heo.'Đối diện truyền đến thanh âm không hề có chút cảm xúc gì của Ngọc Linh Lung, nàng lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lăng Giản, trực tiếp ném ra câu tiếp theo: 'Ta đi vệ sinh' sau đó rời khỏi phòng.

'Hừ, miệng độc ác như vậy, không sợ té ở trong nhà vệ sinh sao!' Lăng Giản bĩu môi, không chút khách khí mở hộp bánh ra, cứ một cái rồi lại một cái đưa bánh vào trong miệng. Trong đầu tưởng tượng dáng vẻ khi Ngọc Linh Lung trở ra thấy hộp bánh đã trống không, nhất định sẽ tức chết đi! A ha ha ha, ăn! Ta ăn! Ta sẽ không chừa lại cho ngươi!!!

---------

Thật tình muốn đóng cửa bế quan tu luyện, chưa đọc xong sách thì chưa ra khỏi nhà. Nhưng mà cuộc đời đâu có dễ dàng như vậy, phải đi học nha. Huhuhuhuhu, cứu ta, ta ghét học lắm...

Cũng không có nhiều bánh lắm, không mất bao lâu thì Lăng Giản đã ăn sạch sẽ, chỉ còn lại vụn bánh. Đang chuẩn bị đem hộp bánh trống trơn đặt ở trên bàn của Ngọc Linh Lung, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra. Quay đầu, Lăng Giản kinh hỉ nhìn hai người đứng ở cửa, tiến lên vài bước đem các nàng kéo vào phòng, lại dùng chân đóng cửa lại, cười nói: 'Linh Nhược, Nhược Y. . . Các ngươi sao lại tới đây? Thanh Hàn các nàng đâu?' Tại sao không cùng đến chứ? Hay là các nàng đang núp đâu đó chờ đem đến bất ngờ cho nàng? Lăng Giản chờ mong suy nghĩ.

'Thật là ngốc tử, nhớ ngươi nên liền đến đây nhìn! Nếu ngươi không muốn, vậy ta đi đây!' Lam Nhược Y nghiêng người ngả vào trong lòng Lăng Giản, cùng nàng ngồi xuống ghế, hướng Hứa Linh Nhược cười nói: 'Tỷ tỷ không ngồi sao? Ghế dựa thịt người của ngốc tử thoải mái lắm!'

'Ta, ta đứng là được rồi.' rụt rè như Hứa Linh Nhược, nàng không có cách nào ở trước mặt người khác thân mật với Lăng Giản. So với Lam Nhược Y đang được Lăng Giản ôm, nàng lại càng thích dùng ánh mắt trao đổi với Lăng Giản hơn, chỉ có lẫn nhau mới hiểu được tình ý miên miên trong đó.

'Ai, hai người các ngươi làm sao đến đây được? Tự tiện chạy đến như vậy, vạn nhất lạc đường thì làm sao bây giờ?' Lăng Giản quan tâm nói, Hứa Linh Nhược các nàng căn bản là chưa từng ra khỏi nhà, vạn nhất trên đường đụng phải kẻ xấu thì sao? Cho dù Hứa Linh Nhược có võ công, nhưng đây là thế giới hiện đại, có võ công thì cũng bị khi dễ thôi.

'Tên ngốc ngươi đã quên rồi sao? Là ngươi kêu ngồi taxi đến Trung y viện, sau đó hỏi thăm một chút liền biến ngươi ở đâu. Hôm nay ở nhà thật buồn chán, ta liền kéo Linh Nhược tỷ tỷ lại đây thăm ngươi. Taxi là mẹ tìm cho, tiền cũng là do bà dưa! Còn các tỷ tỷ, thì còn đang ở trong nhà lo chuyện nữ hồng đây!' Lam Nhược Y cười nói, nàng mới không phải là đứa ngốc! Nàng một nữ tử yếu đuối, trói gà không chặt, vạn nhất phát sinh cái gì nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Kéo theo Hứa Linh Nhược, nàng vừa không tranh giành chuyện thân cận với Lăng Giản, lại còn có thể bảo vệ an toàn cho mình, cớ làm sao mà không làm đây?

'Ngươi a, đúng là rất thông minh.' Lăng Giản nắm tay Hứa Linh Nhược, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của nàng, hỏi: 'Ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn, thì ta ra ngoài mua ít đồ về cho các ngươi.'

'Đã ăn rồi, mẹ để bọn ta mang chút trái cây lại cho ngươi, nàng nói ngươi không thích uống nước, nên ăn trái cây để bổ sung.' Hứa Linh Nhược lặp lại lời của Nam mụ không sai một chữ, nàng đem túi hoa quả để trên bàn, im lặng nắm tay Lăng Giản, trong lòng cũng ngọt ngào không ít.

'Thấy các ngươi đến đây, thật sự là còn tốt hơn so với việc ăn mười mấy kg trái cây!' Lăng Giản cười, nghiêng đầu hôn lên mặt Lam Nhược Y, thuận miệng nói rằng: 'Tiểu yêu tinh, ngươi là người không an phận nhất.'

'Chán ghét, nếu như nhân gia an phận, ngươi. . .' Lam Nhược Y tiến đến bên tai Lăng Giản thổi nhiệt khí, hai tay không an phận luồn vào trong áo Lăng Giản, vuốt ve vòng eo mềm mại của nàng: 'Ngươi làm sao mà có nhiều món mặn như vậy được đây

'A! Lăng Giản, ngươi cũng thật là, nói dối không cần viết nháp luôn, nói cái gì mà không còn quen với Khương Lạc nữa, lúc này người cũng đã đến rồi, ngươi còn định thêu dệt thêm bông hoa nào nữa đây?' Cửa phòng bị người mở ra, Ngọc Linh Lung tay cầm hai hộp cơm xuất hiện ở cửa. Nàng nhìn Hứa Linh Nhược đang nắm tay Lăng Giản, đồng thời nhìn Lam Nhược Y đang được nàng ôm, ngồi cùng một chỗ, siết chặt thêm hộp cơm đang cầm, nhưng vẻ mặt thủy chung không có gì thay đổi.

'Cái gì mà Khương Lạc, nàng không phải Khương Lạc, là Hứa Linh Nhược!' Lăng Giản cải chính, nàng hướng về phía Ngọc Linh Lung hừ mấy tiếng, hơi sinh khí giới thiệu: 'Linh Nhược, Nhược Y. . . Vị kia đứng ở cửa là đồng nghiệp của ta, Ngọc Linh Lung... Đại tiểu thư, người này lớn lên xinh đe, hơn nữa còn là cao thủ khi dễ người.'

'Linh Lung cô nương.' Hứa Linh Nhược gật đầu, xem như là hướng về phía đối phương vấn an. Đối với giới thiệu của Lăng Giản, Hứa Linh Nhược chỉ nghĩ nàng là đồng nghiệp của người yêu, trong lòng cũng không có suy nghĩ gì khác. Ngược lại là Lam Nhược Y đang ngồi trong lòng Lăng GIản, lúc nhìn thấy mỹ nữ cùng loại với mình, radar của nàng liền phát ra tín hiệu nguy hiểm, hơn nữa mức độ nguy hiểm lại là năm sao.

'Ngọc Linh Lung? Quả nhiên là người cũng như tên đây!' Lam Nhược Y đứng lên, hơi híp mắt, tinh tế đánh giá Ngọc Linh Lung, trực giác nữ nhân làm cho nàng có chút bài xích Ngọc Linh Lung, nếu điều tra nguyên nhân, thì đại khái bởi vì nàng cho rằng Ngọc Linh Lung 'không có ý tốt' với Lăng Giản .

'Thật không? Lần đầu tiên có người khen ta như thế!' tầm mắt Ngọc Ling Lung cảnh giác nhìn qua chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón tay Lam Nhược Y và Hứa Linh Nhược. Trong nháy mắt, ánh mắt nàng lập tức ảm đạm, sau đó liền nở nụ cười, là loại châm biếm bí mật mang theo đau khổ: 'Lăng Giản thực sự là phúc lớn nha, lại có thể cùng kết hôn với cả hai nữ nhân, lại còn đều xinh đẹp như vậy. Quả nhiên tình yêu này thật hiếm thấy, còn chơi trò đại thê tiểu thiếp. Ai Lăng Giản, buổi tối các ngươi ngủ là thay phiên nhau? Hay là trực tiếp 3P*?'

*[Chỗ này định để threesome, mà hoyyyyyyyyyyy, nguyên tác để 3P thì ta để 3P]

'Ngươi! Ngươi không chịu để yên đúng không?' Lăng Giản đang muốn đứng dậy phản bác, Lam Nhược Y đột nhiên nâng mặt lên, chạm khẽ lên môi nàng, còn ngẩng đầu cười đặc biệt khách khí: 'Lời của Linh Lung cô nương thực sự không đúng lắm, đại thê tiểu thiếp danh phận cái gì thực ra cũng không cần an bài. Ngốc tử từ trước đến giờ đối xử đều rất bình đẳng, đối với tỷ muội bọn ta đều hết mực yêu thương. Ai nha, chỉ sợ cô nương Linh Lung không biết, chứ ngốc tử nàng, cũng không chỉ có mỗi chúng ta đây! Ta giúp ngươi đếm a! Thanh Hàn tỷ tỷ, Linh Nhược tỷ tỷ, Nhứ Yên tỷ tỷ, Nguyễn Hân tỷ tỷ. . . A! Còn có Ngưng Sương đây! Tính thêm nhân gia nữa, chính là sáu người không hơn không kém. Nhiều người như vậy, ngốc tử. . . sau này thầm nghĩ muốn có thêm ai nữa, cũng không được đây!'

Ách. . . Nhược Y đây là làm sao vậy? Làm sao mà đột nhiên đi khoe khoang 'của cải' vậy a? Còn có còn có. . . Lăng Giản một lúc nhìn Lam Nhược Y đang mang nụ cười trên mặt, một lúc lại nhìn sang Ngọc Linh Lung cũng đang đồng dạng cười. Luôn cảm thấy, đột nhiên khí áp trong phòng thật thấp; luôn cảm thấy, cho dù các nàng đang cười, thì trong ánh mắt nhìn nhau lại mang theo dòng điện, không phải loại hút lấy nhau. . . Mà là bắn nhau.

'Thật không nghĩ tới Lăng Giản nàng phúc khí hảo như vậy, xã hội hiện nay. . . Liền nam nữ cũng là một vợ một chồng, còn các ngươi. . . Ha ha, các ngươi thật là lật đổ luôn cả quy cách của thế hệ mới! Lại còn Thanh Hàn, lại còn Nhứ Yên. . . Quả nhiên là rất hạnh phúc đây! Chỉ là không biết, nhiều người như vậy. . . tình cờ bồi tiếp một người, là phải cô quạnh mấy người đây!' Ngọc Linh Lung đem hai chữ hạnh phúc nghiến răng nói ra, nàng ngồi xuống vị trí của mình, cũng không phí lời nữa, trực tiếp mở một hộp cơm ra, bắt đầu ăn.

'Linh Lung cô nương sợ là nghe không hiểu lời ta mới nói rồi, ngốc tử nàng trước giờ đối xử, yêu thương bọn ta rất là bình đẳng. So với một số người không biết hạnh phúc ở đâu, thì bọn ta đúng thật là. . . rất hạnh phúc đây! Ai nha, đừng thấy vóc người Linh Lung tiểu thư tinh thế như vậy, nhưng mà sức ăn hơn người bình thường đây! Khanh khách. . .Ngốc tử nhà bọn ta, một lần bất quá cũng chỉ có thể ăn một hộp! Mà Linh Lung cô nương lại có thể ăn được cả hai!' Lam Nhược Y tự nhiên minh bạch tại sao Ngọc Linh Lung lại mua hai hộp cơm, nhưng mà nàng không vạch trần, không có cách nào. . . Ai bảo Ngọc Linh Lung cùng nàng khí tràng tương đối giống nhau, có Ngọc Linh Lung sẽ không có nàng, có nàng thì không có Ngọc Linh Lung!

'Hết cách rồi, ai bảo ta ăn thế nào cũng không mập được đây?' Ngọc Linh Lung đáp lễ, hơn nữa lại đem hộp cơm còn lại mở ra, cùng lúc ăn hai hộp. Vừa ăn vừa nói: 'So với hoa quả kia, những món này thật là vừa ngon vừa dinh dưỡng.'

'Linh Ngược, hai nàng xảy ra chuyện gì vậy?' Thật sự là không hiểu tại sao Lam Nhược Y và Ngọc Linh Lung vừa gặp nhau lần đầu đã không thể ngồi cùng bàn, Lăng Giản lén lút tiến đến bên tai Hứa Linh Nhược, hy vọng nàng có thể biết nguyên nhân của vấn đề.

'Cái này, ta cũng không biết.' Hứa Linh Nhược lắc đầu, nàng có thể cảm nhận được 'ý vị khói thuốc súng' nồng đậm giữa hai người, nhưng đến cùng là vì cái gì, tựa hồ chỉ có các nàng biết mà thôi.

'Được rồi.' Lăng Giản bất đắc dĩ lắc đầu, ngược lại kéo Lam Nhược Y 'muốn gây sự' vào trong lòng, nhéo mũi nàng nói rằng: 'Tiểu yêu tinh, ngươi đây là làm sao vậy? Vô duyên vô cớ lại cùng nàng tranh cãi. . .' lời còn chưa dứt, di động trong túi Lăng Giản vang lên, phát hiện là Thiện Tuyết Nhu gọi đến, Lăng Giản nhanh chóng ấn nút trả lời, hỏi: 'Uy Thiện cô nương, là có tin tức về chuyện của Lam Thanh Hàn các nàng sao?'

'Quá tốt rồi! Thực sự cảm tạ ngươi cùng Thiện thúc thúc! Nhưng mà ta hiện tại đi làm ở bệnh viện rồi, không tiện đi lấy.'

'Đúng vậy, ở nội khoa trong Trung y viện. Không bằng như thế này đi, chờ ta tan tầm thì ta đi tìm ngươi, thuận tiện mang ngươi đến nhà ta chơi một chút. Ha ha, không sao. . . Buổi tối ta làm cơm, để ngươi nếm thử tài nghệ nấu ăn của ta, cũng coi như cảm tạ ngươi đã phí sức vì chuyện của Thanh Hàn các nàng. Ân, được rồi. . . Vậy sau khi ta tan làm thì ta sẽ đến chỗ Thiện thúc thúc đón ngươi, bye.'

Cúp điện thoại, Lăng Giản theo thói quen ôm lấy vai Lam Nhược Y, 'báo cáo': 'Là điện thoại của Thiện cô nương, bằng hữu của Thiện thúc thúc đã làm căn cước cho các ngươi rồi. Có chúng rồi, thì chờ ta nghỉ làm sẽ mang các ngươi đi chơi! Nha đúng rồi, buổi tối ta mời Thiện cô nương đến nhà ăn cơm, các ngươi muốn ăn cái gì? Khi về ta sẽ ghé siêu thị mua cho các ngươi.'

'Khanh khách. . . Ngốc tử, chỉ cần là ngươi làm, nhân gia đều thích ăn đây! Đúng rồi, lần trước ngươi làm nấm cho nhân gia ăn, ăn thật ngon đây!'

'Ân. . . Lăng Giản, bọn ta đối với ăn uống cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần ngươi làm là tốt rồi.' Hứa Linh Nhược nói.

'Hảo! Vậy tan làm ta đi mua nấm, buổi tối làm nấm hoàng kim cho các ngươi. Ta thấy cũng không còn sớm nữa, ta gọi taxi đưa các ngươi về. Lát nữa sẽ có bệnh nhân đến đây xem bệnh, các ngươi ở đây không tốt lắm.' Lăng Giản cười nói.

Nghe đoạn đối thoại tự nhiên mà ấm áp của Lăng Giản cùng hai nữ nhân, Ngọc Linh Lung thủy chung đều không giống như trước chen vào, nàng cúi đầu ăn, một muỗng rồi lại một muỗng không dừng lại, tựa như là đang cùng ai phân cao thấp.

'Hảo a hảo a!' Lam Nhược Y nghe lời gật đầu, đang lúc muốn ra khỏi phòng, nàng đột nhiên lắc eo đi đến bên người Ngọc Linh Lung, cúi người nói: 'Linh Lung cô nương, nhân gia về đây! Sau này a, mỗi ngày ta đều sẽ đến đây! Chúng ta, ngày mai gặp!'

'Ngày, mai, gặp!' Ngọc Linh Lung cắn chặt răng phun ra mấy chữ này, cầm đũa dùng sức cắm vào thịt nướng trong hộp cơm, sau đó đưa vào miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: