Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 10

"Tao chỉ bảo nó không đơn giản chứ có bảo nó tệ đâu? Nói thật thì kiếm được người như thằng Bách hơi khó, ngoại hình thì khỏi phải bàn, học hành cũng được, biết chơi nhạc cụ và thể thao, quan trọng là nhà nó giàu vãi ra, nó không ngại để con gái đào mỏ đâu, vấn đề là đứa con gái đấy có đủ khả năng làm nó chịu chi tiền hay không thôi."

Sau đó, Trần Doãn Minh nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, nó chép miệng:

"Tao thấy mày có tiềm năng đấy."

Tôi tỏ ra đề phòng cách xa nó hai bước.

"Mày đừng nhìn tao như kiểu tú bà nhìn Thúy Kiều thế, tao sợ đấy!"

Trần Doãn Minh vẫn chưa từ bỏ:

"Mày không biết đâu, nhà thằng Bách có 2-3 căn biệt thự trên đường Cao Thắng, tao nghe nói bố nó cũng mua vài căn ở Vinhomes, chưa kể đến bất động sản trên Hà Nội và ở nước ngoài nữa. Mày phải biết nắm bắt cơ hội, hiểu không?"

"... Thật á?" Tôi biết nhà Bách giàu, nhưng mà không ngờ nó giàu đến mức đấy.

Doãn Minh nhướn mày nhìn tôi: "Tao đùa mày làm gì?"

Tôi tròn mắt nhìn lại nó, cảm thấy hơi khó tin.

"Trước giờ tao cứ nghĩ Đạt giàu nhất lớp mình cơ."

Doãn Minh xoay xoay sổ đầu bài trên tay, gật đầu.

"Nhà Đạt cũng giàu thật, nhưng chưa là gì so với Bách cả, chẳng qua thằng Đạt thích thể hiện, còn thằng Bách lại có vẻ lowkey, cho nên chúng mày không phát hiện ra nhà nó giàu đến mức nào thôi."

"Ồ..." Tôi cảm thán một tiếng "Nếu thế thì tao làm gì có cửa, mà tao cũng không muốn dính đến đám nhà giàu như Bách đâu."

Doãn Minh nhún vai, nó không nhìn tôi, thờ ơ nói:

"Do mày có muốn hay không thôi, chứ nếu mày muốn thì Bách thoát thế đéo nào được, mày trap giỏi vãi đái, đến giờ con Huyền với thằng Hưng vẫn còn lụy mày đấy, hôm trước tao nghe thằng Hưng nói chuyện với thằng Khánh, nó bảo nó vẫn còn hối hận vì đã tỏ tình với mày, muốn xin lỗi mày mà không dám."

Tôi im lặng một lúc lâu.

"Mày biết là tao không cố ý làm chúng nó thích tao mà." Tôi thở dài "Tao không nghĩ Huyền thích con gái... mà tao đối xử với thằng Hưng có khác gì mọi người đâu... tao không ngờ nó lại thích tao... Lúc đấy tao đã từ chối rõ ràng rồi còn gì? Mày muốn tao phải làm sao nữa?"

Doãn Minh cười nhạt, nó liếc tôi một cái, nói bằng cái giọng mỉa mai đến mức khó chịu:

"Chính vì mày cứ tốt với chúng nó như thế nên mãi chúng nó không dứt ra được, mày không nhận ra thi thoảng mày xấu tính lắm à?"

Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Trần Doãn Minh.

Thằng Minh khựng lại, nó sững người nhìn tôi, đột nhiên nó tiến đến ôm chặt tôi, luống cuống nói:

"Tao xin lỗi... tao không có ý gì đâu... mày đừng khóc..."

Tôi khó khăn đẩy nó ra, lấy tay áo lau lung tung vài cái lên mắt, vừa hít hít mũi vừa giật lấy sổ đầu bài trên tay nó.

"Tao không khóc, trưa nay mày không cần chở tao đến quán sửa xe đâu, tao đi nhờ người khác."

"Hà Trang..."

Không đợi nó nói hết câu, tôi vội vàng xoay người chạy về lớp. Nếu còn đứng đây với nó thêm một giây phút nào nữa, tôi sẽ lại khóc mất. Tôi có thể nhận ra được ác ý của nó với tôi khi nó nói ra câu đó, không phải kiểu bạn bè trêu chọc nhau, mà là ác ý thực sự. Tôi cứ tưởng tôi với nó là bạn, nhưng mà hình như tôi đã nhầm rồi...

"Hà Trang? Mày làm sao thế? Mày vừa khóc à?" Thằng Thành cúi đầu dí sát mặt vào mặt tôi, tỏ ra ngạc nhiên hết sức. Mấy đứa bàn trên nghe thế cũng tò mò quay xuống nhìn tôi, ánh mắt của chúng nó khiến tôi bất giác cảm thấy khó chịu.

Tôi cố nở một nụ cười tự nhiên nhất, bình thản nói:

"Khóc gì mà khóc, tao vừa ăn phải tiêu bắc nên nước mắt bị chảy ra thôi."

"Thật không đấy?" Thằng Thành nghi hoặc ngắm nghía khuôn mặt tôi. Tôi đoán bây giờ chắc hai mắt tôi trông kinh khủng lắm.

"Chứ mày nghĩ sao?" Tôi giả vờ cúi đầu lấy sách vở, hỏi lại nó.

Thằng Thành nhún vai, thôi không nhìn chằm chằm vào mặt tôi nữa.

"Tao cứ tưởng có ai bắt nạt mày."

"Ai mà bắt nạt được tao..." Tôi rầu rĩ nằm sấp xuống mặt bàn, lẩm bẩm.

.

Giờ ra chơi, Trần Doãn Minh đi thẳng xuống chỗ tôi. Tôi không muốn đụng mặt nó, cho nên đứng dậy vòng qua lối đi bên chỗ Thành và Bách để ra ngoài.

"Hà Trang!"

Tôi nghe loáng thoáng tiếng nó gọi tôi, nhưng tôi không để tâm mà bước thẳng đến chỗ Phương.

"Sao đấy?" Con Phương ngồi lùi vào trong một chút, nó vừa cúi đầu nghịch điện thoại vừa hỏi tôi.

"Tao vừa cãi nhau với Trần Doãn Minh." Tôi uể oải ngồi xuống cạnh nó. Cũng không hẳn là cãi nhau, tôi còn chưa kịp mắng lại thằng Minh câu nào thì nước mắt đã chảy ra rồi. Khi mà mâu thuẫn xảy ra, người khóc trước chính là kẻ thua cuộc.

Có lẽ do giọng tôi nghe quá mức sầu thảm, con Phương buộc lòng phải dứt ra khỏi màn hình điện thoại, nâng mắt nhìn tôi.

"Nó làm gì mày?"

Tôi thích cách hỏi của nó. Phương biết rõ tôi sẽ không bao giờ chủ động gây sự với người khác, và nó hoàn toàn tin tưởng vào con người của tôi, nên dù có chuyện gì xảy ra, nó luôn đứng về phía tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro