81 Ep
Hôm nay, Andante tỏ ra đặc biệt mất kiên nhẫn.
"Hay hôm nay không có tác dụng phụ nào sao? Em thường bị kích thích sau khi guiding. Tôi có thể giúp em điều đó."
"... Chỉ như thế này thường sẽ không gây ra bất kỳ tác dụng phụ nào."
"Thật sao? Thật ấn tượng. Vậy thì có lẽ chúng ta nên guiding thêm một chút. Theo cách đó, ngay cả khi không có bất kỳ tác dụng phụ nào, một số tác dụng phụ vẫn có thể xuất hiện."
Mặc dù không cần phải guiding thêm, Andante vẫn tiếp tục ép sát người cậu. Jin Hyoseop, cảm thấy rằng mọi thứ có thể leo thang nhanh chóng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đẩy Andante ra và lùi lại.
"L-Làm ơn, dừng lại."
"Có chuyện gì vậy? Tại sao em lại tránh tôi lần nữa? Tôi tưởng chúng ta đã giải quyết xong mọi hiểu lầm rồi."
"......"
Andante bước lại gần hơn, tinh nghịch dụi mũi vào tóc Jin Hyoseop. Đôi mắt ngái ngủ của anh cong lên như đang cầu xin. Jin Hyoseop không thể hiểu tại sao anh lại hành động theo cách này. Andante trông như một người vô cùng cần được gần gũi với cậu, như thể anh không thể chịu đựng được việc không kết nối được.
"Hyoseop?"
Bình thường, Jin Hyoseop sẽ đỏ mặt vì điều này, nhưng hôm nay, anh ấy rất kiên quyết.
"Tôi không muốn."
"... Em không muốn?"
"Anh đã đến gặp Guide Yujin và làm những điều như vậy. Ngay cả khi đó chỉ là một lời đe dọa để gọi Esper Shin Haechang đến, thì nó vẫn... nó vẫn làm em đau."
Đi bộ về nhà là một cuộc đấu tranh về mặt cảm xúc. Cậu thích Andante. Đó là lý do tại sao cậu lại chịu đựng mọi thứ, hiểu và ở bên cạnh anh. Nhưng điều đó không có nghĩa là Andante có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Vì vậy, một chút hờn dỗi có vẻ là chính đáng. Mặc dù không có gì xảy ra, nhưng chứng kiến cảnh đó đã gây sốc và tổn thương cho Jin Hyoseop. Vậy nên, cậu hơi cọc.
"Vậy nên, em không muốn làm bây giờ."
Tất nhiên, sự hờn dỗi nhỏ nhen như vậy sẽ chẳng là gì với một người không thích cậu ... nhưng thật hy vọng Andante ít nhất cũng nhận ra rằng cậu đã bị tổn thương.
Nụ cười mà Andante vẫn nở trên môi nhanh chóng biến mất khiến Jin Hyoseop phải rùng mình. Phản ứng của anh đáng sợ hơn dự đoán. Cậu không ngờ Andante lại nghiêm túc đến thế. Cậu nghĩ mình sẽ cười trừ, coi đó như một ý thích nhất thời. Nhưng sự lạnh lùng nhanh chóng biến mất.
"Đúng vậy. Tôi đã làm em buồn. Có thể hiểu được tại sao là em không muốn thế này. Nhưng... không phải là anh ghét tôi, đúng không? Anh không đột nhiên ghét tôi và muốn tránh chạm vào tôi sao?"
"Cái gì? Tất nhiên là không rồi."
Nhận thấy sự lạnh lùng thoáng qua trong biểu cảm của Andante, Jin Hyoseop vội vàng lắp bắp giải thích.
"Chỉ là... mặc dù đó là hiểu lầm, nhưng em vẫn nghĩ về những gì mình thấy... Đó là lý do tại sao em nói rằng mình chưa sẵn sàng làm bất cứ điều gì hôm nay. Không phải là em ghét anh."
"Em nói đúng. Tôi thực sự xin lỗi. Tôi không cố ý làm em tổn thương. Tôi đã không nghĩ đến việc đó."
"... Không sao đâu."
"Không, thật đấy. Từ giờ Tôi sẽ cẩn thận hơn để em không buồn nữa. Nếu em không muốn làm gì đó, chúng ta sẽ không làm."
Andante nhẹ nhàng áp môi lên trán Jin Hyoseop. Bầu không khí bình tĩnh này khác hẳn với sự phấn khích trước đó đến mức gần như mất phương hướng.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với em. Vì vậy, làm ơn, đừng ghét tôi. Tôi sẽ rất đau lòng nếu em làm vậy."
"Hả? Không, Em không ghét anh đâu. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu."
Nếu có gì đó, thì cậu thích anh quá nhiều, đến mức đôi khi nó làm cậu đau.
"Thật sao? Thật nhẹ nhõm mà"
Andante mỉm cười ngọt ngào, vùi mặt vào cổ Jin Hyoseop và âu yếm vuốt ve. Giống như anh ấy đang cố tỏ ra đáng yêu hơn vậy.
"Thật nhẹ nhõm."
Mặc dù lời nói của Andante tràn đầy sự nhẹ nhõm, nhưng vẫn có một cảm xúc tinh tế pha trộn trong đó không hoàn toàn phù hợp với sự nhẹ nhõm mà anh đang thể hiện.
Giọng anh trầm, không hề có tiếng thở dài, và Jin Hyoseop thấy Andante hôm nay thật lạ. Bình thường, cậu rất khó để hiểu được Andante, nhưng hôm nay, còn tệ hơn bình thường. Cậu không biết đầu mình đang nghĩ gì nữa.
Jin Hyoseopthường ngủ thiếp đi ngay khi đầu chạm vào gối, hôm nay lại thấy mình không thể ngủ được. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm cạnh mình. Dù cậu có nhìn bao nhiêu lần, khuôn mặt của Andante vẫn vô cùng quyến rũ. Hàng mi cụp xuống của anh dài một cách kỳ lạ so với một người đàn ông.
Kiềm chế ham muốn chạm vào chúng, Jin Hyoseop chăm chú quan sát khuôn mặt anh.
"Đừng ghét tôi."
Cứ như thể Andante sợ bị bỏ rơi vậy. Nhưng tại sao? Tại sao anh phải sợ chứ?
Jin Hyoseop mới là người nên sợ. Chỉ dựa vào điều đó thôi, có vẻ như Andante mới là người đang nuôi dưỡng đoạn tình cảm không được đáp lại này.
Tim cậu đập thình thịch một cách dễ chịu. Cậu biết mình không nên vội kết luận về cảm xúc của mọi người, nhưng những lời nói đó quá ngọt ngào, khiến suy nghĩ cứ trôi theo hướng hy vọng.
"Mình không bao giờ biết được. Có thể anh ấy thực sự thích mình. Có thể anh ấy ở bên mình vì anh ấy thực lòng yêu mình."
Khuôn mặt cậu nóng bừng đến nỗi cậu cảm thấy như mũi mình sắp chảy máu. Ngượng ngùng, Jin Hyoseop ôm mũi. Động tác nhỏ đó khiến mí mắt Andante rung lên.
"Sao thế... em không ngủ à?"
"Ồ, anh đã thức à?"
"Không. Tôi ngủ quên mất, nhưng tôi nghĩ mình vừa mới thức dậy một lúc."
Giọng anh khàn khàn, khiến tim Jin Hyoseop lại đập nhanh.
"À, Em xin lỗi vì đã đánh thức anh. Làm ơn ngủ tiếp đi."
"Em cũng nên ngủ đi."
Andante đưa tay ra và kéo Jin Hyoseop vào lòng. Jin Hyoseop đột nhiên thấy mình được ôm chặt. Đó là một cái ôm ấm áp.
"Không hiểu sao, tôi ngủ rất ngon... Tôi thường không ngủ ngon trước mặt người khác."
"Thật sao?"
"Ừ. Có lẽ là vì mùi hương của em."
Khi Jin Hyoseop cứng đờ vì căng thẳng, Andante kéo cậu lại gần hơn, thì thầm nhẹ nhàng.
"Ngủ đi. Muộn rồi..."
"Vâng, vâng. Em sẽ ngủ ngay bây giờ."
"Ngoan lắm, cục cưng của anh."
Bàn tay Andante vỗ nhẹ vào Jin Hyoseop, như thể đang an ủi anh.
"Lullaby...lullaby.."
Nhịp tim của Jin Hyoseop chậm lại theo nhịp điệu. Sự pha trộn giữa căng thẳng nhẹ và ấm áp khiến trái tim cậu dần tan chảy. Mặc dù Andante đối xử với cậu như một đứa trẻ, nhưng trái tim cậu vẫn đập nhanh không kiểm soát được. Cảm xúc của cậu đã trở nên quá lớn để kiểm soát, và nó thật choáng ngợp.
Chuyển động tay của Andante chậm lại và cuối cùng dừng lại. Một tiếng thở yếu ớt cho thấy anh đã ngủ thiếp đi. Jin Hyoseop liếc lên để nhìn khuôn mặt thanh thản của Andante, xác nhận rằng anh thực sự đã ngủ thiếp đi.
Mặc dù họ đã ngủ cùng nhau trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên Andante ngủ trước, khiến trái tim Jin Hyoseop dâng trào cảm giác mãn nguyện. Cuối cùng Andante đã thoải mái khi ở bên cậu chưa? Một cảm giác hạnh phúc ấm áp tràn ngập trong anh. Đỏ mặt, Jin Hyoseop vùi mặt vào ngực Andante. Mùi hương bám trên da anh thật dễ chịu, và hơi ấm của cậu thật êm dịu.
Đã lâu rồi không có ai ôm cậu như thế này. Sau khi lớn lên, ít ai có thể ôm cậu trọn vẹn như vậy. Được ôm như thế này vừa lạ lẫm vừa dễ chịu.
Cùng lúc đó, Jin Hyoseop nhận ra mình đã nhớ hơi ấm này đến nhường nào. Có lẽ, sâu thẳm bên trong, anh đã mong muốn có ai đó ôm chặt mình mà không cần lý do cụ thể nào. Cậu đã cô đơn quá lâu rồi.
Jin Hyoseop vùi mặt sâu hơn vào vòng tay Andante. Ép chặt như một đứa trẻ, được bao quanh bởi mùi hương dễ chịu, và cơn buồn ngủ bắt đầu kéo cậu lại. Lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng bên cạnh, Jin Hyoseop thấy mình cũng đang chìm vào giấc ngủ.
Ngay khi cậu sắp chìm vào giấc ngủ, cậu nghe thấy một tiếng thì thầm nhỏ.
"... Ano."
Âm thanh rất yếu, Jin Hyoseop chỉ nghe thấy vì anh ở quá gần.
'Ano?'
Jin Hyoseop không hiểu ý nghĩa của nó. Nghe có vẻ quen quen, như thể cậu đã từng nghe điều gì đó tương tự trước đây, nhưng quá buồn ngủ để suy nghĩ rõ ràng. Để tránh quên, cậu lẩm bẩm từ Andante đã nói và ngủ thiếp đi. Chẳng mấy chốc, tiếng thở nhẹ nhàng của hai người vang vọng khắp căn hộ studio nhỏ.
*************************
Tiếng chim hót líu lo vào buổi sáng lọt qua ô cửa sổ hé mở. Jin Hyoseop chớp mắt chậm rãi. Cậu không nhớ mình đã ngủ thiếp đi khi nào. Tuy nhiên, ngay khi mở mắt, hình bóng trước mặt đã gợi lại những sự kiện ngày hôm qua chúng ùa về trong tâm trí cậu .
"Ah...."
Jin Hyoseop nhìn Andante một cách vô hồn. Anh vẫn nhắm mắt. Anh vẫn ngủ sao? Không giống như lần trước, đây là một buổi sáng bình thường. Vào lúc đó, hàng mi khép chặt rung lên. Khi ánh nắng buổi sáng chiếu vào chúng, đôi mống mắt màu nâu nhạt trở nên rõ ràng.
"Gì thế này? Em tỉnh rồi."
Khi Andante phát hiện ra Jin Hyoseob trong vòng tay mình, anh mỉm cười vui vẻ. Jin Hyoseop không thể không mỉm cười đáp lại nụ cười giản dị đó.
"Chào buổi sáng."
"...Vâng. Chào buổi sáng."
Jin Hyoseop không thể rời mắt khỏi Andante. Cậu đã từng thấy anh luộm thuộm trước đây, nhưng cậu chưa bao giờ thấy anh trông thiếu phòng bị như thế này. Việc chỉ có một mình nhìn thấy cảnh tượng như vậy khiến cậu bật cười mà không có lý do cụ thể nào.
"Sao em cười dễ thương thế? Sáng sớm mà nghiêm túc thế."
"Nghiêm túc ở đâu?"
"Hmm, sự tồn tại của em à?" Andante siết chặt vòng tay quanh Jin Hyoseop và quấn chân quanh cậu.
"Ah, cảm giác thật tuyệt. Cảm giác như cuối cùng mình cũng có một kỳ nghỉ đúng nghĩa sau một thời gian dài. Chúng ta nên đi đâu đó vui vẻ không? Đi dã ngoại cũng được. Một chuyến đi trong ngày nghe cũng hay. Hay chúng ta cứ thế này cả ngày? Bất cứ thứ gì cũng được."
"Em cũng muốn thế, nhưng hôm nay là thứ tư."
Hôm nay là một ngày không phải là ngày lễ.
"Không sao đâu, không sao đâu. Tôi sẽ nói với các thành viên trong hội rằng Tôi sẽ xử lý được."
"Không được đâu, dạo này em vắng mặt quá thường xuyên."
"Nó không sao cả mà."
"Nhưng... nếu em cứ trốn việc như thế này chỉ vì hẹn hò với anh, các thành viên trong hội chắc chắn sẽ coi thường em. Sẽ không ổn nếu có bất kỳ lời phàn nàn nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro