66 Ep
"Haa...không có thứ gì gọi là đồ khốn hai lần cả."
Andante bực tức lau khô mặt. Mặc dù đã cẩn thận nhưng cậu lại xuất hiện ở thời điểm không thể tệ hơn. Hôm đó, lẽ ra anh phải bị nhốt trong phòng hai, ba ngày với một người không phải là guide. Ngay cả sau khi uống thuốc ngủ và thuốc an thần đến mức tối đa, cơ thể anh vẫn không đáp ứng, khiến anh không còn lựa chọn nào khác.
*tương tượng khúc nội tâm gào thét này của ông And mà toy cưởi xỉu
'Đó là lý do tại sao anh yêu cầu Czerny không mang theo Jin Hyo-seop.'
Andante nhìn chằm chằm vào tấm lưng đầy dấu vết ái muội của Jin Hyo-seop, trước khi đưa tay chạm vào nó.
Anh cảm thấy như mình phải tự mình kiểm tra xem cậu còn sống hay đã chết.Mặc dù cái chết là điều mà anh đã chứng kiến vô số lần trong ngục tối, nhưng việc thấy một người đã chết sau hoan ái với mình lại là một cấp độ khó chịu hoàn toàn khác.
Đầu ngón tay anh hơi lạnh khi chúng chạm đến khu vực ngay trái tim của Jin Hyoseop. Một làn sóng hối hận lại dâng trào trong anh.Anh không nên đầu hàng dục vọng của mình. Andante mím môi bực bội và ấn chặt lòng bàn tay mình ngay trái tim Jin Hyo-seop.
Thình thịch,thình thịch. Nhịp tim đập rõ ràng dưới lòng bàn tay, anh có thể cảm nhận được trái tim cậu đang đập trong tay mình. Khi cảm nhận được nhịp tim truyền qua lòng bàn tay, một cảm giác kì lạ lan tỏa khắp lồng ngực anh- một sự ấm áp không lý giải được.
Sau đó, là một sự chuyện động nhẹ của cơ thể bên dưới.
"...hm......"
Jin Hyo-seop cựa mình, mái tóc của cậu rơi xuống để lộ gương mặt. Cậu ngây người chớp mắt, như thể cảm giác buồn ngủ vẫn chưa biến mất. Lúc đầu, cậu chớp mắt bối rối, không hiểu tình hình hiện tại. Nhưng sau vài lần chóp mắt nữa, một vệt đỏ lan dần trên mặt anh.
"Ồ, anh.... anh ngủ ngon chứ?"
"........"
Andante lặng lẽ quan sát đôi môi sưng tấy và rách nát của Jin Hyoseop. Nhưng đó không phải là tất cả. Từ dưới tai đến gáy, khắp nơi đều đầy vết răng. Thậm chí còn có dấu tay để lại, như thể cậu đã bị siết cổ.
"Ừm tôi... anh cảm thấy thế nào?"
Mặc dù. Jin Hyo-seop mới là người cần được chăm y tế cho tình trạng của mình lúc này nhất, nhưng cậu lại lo lắng cho Andante. Không có thời gian để ngạc nhiên vì điều đó, Andante liếc xuống kiểm tra cơ thể anh.
Khi anh nhìn xuống, phần thân trên của anh sạch sẽ và không có một vết thương nào, toàn thân anh có cảm giác nhẹ nhõm. Một cảm giác có thể cảm nhận được khi thức dậy sau một giấc ngủ sâu với tất cả các cơ bắp đã được thư giản. Đó là một cảm giác anh không ngờ tới. Tâm trí anh vẫn vật lộn để xử lý tình hình hiện tại.
Andante đã không có một đêm ngủ đúng nghĩ trong nhiều năm. Điều này là do cơn đau trở nên tồi tệ hơn vào ban đêm. Đó là một cơn đau như thể chất độc đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể anh và làm vỡ tất cả các mạch máu.
Andante đã không có một đêm ngủ đúng nghĩa trong nhiều năm. Cơn đau trở nên nặng nề hơn vào ban đêm, giống như chất độc lan khắp cơ thể anh, bùng phát trong huyết quản của anh. Kể từ khi anh thức tỉnh như một Esper, chất độc trong anh tích tụ rất nhanh so với những người khác. Ngay cả khi nhận được guiding cao cấp từ một thành viên guide S-Class cũng không kéo dài được lâu.
Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn sau khi anh bị một vết thương ở ngực. Anh đã nhận được guiding từ nhiều guide để loại bỏ vết sẹo của mình. Tình huống mà anh phải che giấu danh tính trong khi tìm kiếm guide là một vấn đề phức tạp, mệt mỏi và tệ hơn nữa, không có guide S-Class nào có thể chữa lành vết thương.
Bằng cách này, việc guiding ngày càng trở nên căng thẳng hơn.
Tệ hơn nữa, cơ thể Andante phản ứng với sự dẫn dắt bằng những ham muốn tình dục mãnh liệt. Ngay cả khi chỉ nhận một chút gudiing cũng có thể dễ dàng kích hoạt những ham muốn đó, cơn thôi thúc kéo dài khoảng 3 ngày. Cơ thể anh vốn chưa kịp thoát khỏi vết thương chỉ dịu đi được 2-3 ngày rồi lại nặng thêm.
Cuối cùng, việc guidng chỉ mang lại cho anh cảm giác ấm áp trong 10 phút, biến anh thành một con quái vật bị dục vọng chi phối trong 3 ngày và đưa anh trở lại cơ thể khủng khiếp.
Sự thôi thúc tình dục điên cuồng, kết hợp với tình trạng sức khỏe, khiến anh trở nên trống rỗng. Anh biết rằng với một bước đi sai sót nhỏ nhất cũng có thể khiến người đang nằm kế bên anhtrở thành một xác chết lạnh ngắt, việc guiding đã trở thành thành một phép thử về khả năng tự chủ của anh.
Đó là lí do Andante hoàn toàn việc guiding. Dù sao, trên thế giới không có guide nào trên thế giới có thể loại bỏ vết thương. Vì vậy không cần phải mạo hiểm vì những thứu may rủi như vậy. Sau khi chấp nhận suy nghĩ, anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thế là đủ để sự căng thẳng biến mất. Hoặc ít nhất là anh đã nghĩ vậy...
"Có chuyện gì thế?"
Jin Hyo-seop với vẻ mặt lo lắng, tự hỏi nên hiểu thế nào phải phản ứng của Andante. Cậu không hiểu được sự im lặng của Andante. Mặc dù hơi nhăn mặt khi dậy, cậu vẫn cố gắng không thất vọng. Cậu cẩn thận đưa tay ra và đặt một tay lên trán Andante.
"Tôi tưởng mình đã hoàn thành hết phần Guiding rồi... nhưng vẫn còn chỗ nào khó chịu à?"
"Em đã hướng dẫn thế nào?"
"Vâng?"
Andante nắm lấy tay Jin Hyo-seop.
"Tôi không nhớ em đã guiding tôi như thế nào và tại sao em vẫn ổn?"
Chóp tai Jin Hyo-seop hơi đỏ lên, phản ứng của cậu thường thể hiện khi thấy xấu hổ hay trong tình huống xấu hổ.
"Chà... khả năng tương thích của chúng ta tốt hơn mong đợi . Vì vậy, em đã hoàn thành phần guiding cách đây ba ngày và... ừm, kể từ đó, chúng ta đã,..ừm vẫn tiếp tục làm điều đó cho đến tận bây giờ."
Màu đỏ lan từ tai đến xương gò má của cậu. Khi anh đang nhìn cậu , miệng anh đột nhiên khô rang. Không giống như tâm trí không thể nhớ bất cứ điều gì, cơ thể nhớ rõ ràng điều gì đó.
Đối với Andante, điều này không thực tế chút nào. Guidng mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ có thể thực hiện được. Anh chưa bao giờ mong đợi guiding như thế này có thể xảy ra. Anh đã chọn rằng cơ thể mình sẽ không bao giờ cảm thấy thoải mái thoải mái nữa. Nhưng bây giờ, cơ thể anh cảm thấy thư giãn—không, hơn thế nữa, nó cảm thấy thoải mái. Nếu đây là một giấc mơ, anh sẽ đập đầu vào tường và chết còn hơn.
Anh nghĩ rằng mình đã trở nên tê liệt với nỗi đau sau khi chịu đựng nó trong một thời gian dài, nhưng đó chỉ là ảo tưởng. Giống như việc đứng trần trên một tảng băng trôi và giả vờ không cảm thấy lạnh sẽ không khiến bạn ấm lên. Sau khi bị chìm trong nước sâu trong một thời gian dài, cuối cùng anh cũng nổi lên và có thể nhìn thấy xung quanh.
"Tôi cần xác nhận lại."
"Vâng? Ý anh là gì?"
"Nó có thật không?"
Andante không cần nghe câu trả lời, Andante đã đè cậu xuống.
"Đ-Đợi đã...!"
Jin Hyoseop chống cự, vung tay, nhưng Andante dễ dàng chế ngự cậu. Mặc dù Jin Hyoseop liên tục vùng vẫy, Andante vẫn tìm kiếm mục tiêu. Những ngón tay kiên trì của anh cuối cùng đã tìm thấy những thứ anh đang tìm kiếm
"Ha, nó là sự thật."
Có rất nhiều dấu vết của anh để lại trên cơ thể cậu. Khi tận mắt nhìn thấy bằng chứng, anh mới có cảm giác chân thật.
"L-làm ơn, đừng nhìn...!"
"Sao em lại xấu hổ? Chúng ta đã ở bên nhau ít nhất ba ngày rồi, đúng không?"
"Ừ, nhưng..."
"Nhưng điều này có vẻ không công bằng."
Anh thực sự không nhớ gì cả. Mùi pheromone của anh vẫn còn vương trên người Jin Hyoseop, thì chắc chắn họ đã từng rất thân mật, nhưng anh không nhớ gì cả. Trong khi lông mày anh mày lại vì thất vọng, Jin Hyoseop lại có vẻ thư giãn, điều này chỉ khiến Andante muốn kích thích cậu.
"Có lẽ tôi nên làm lại điều đó."
Andante ngồi lên người Jin Hyoseop, ấn bụng cậu xuống như thể anh không có ý định rút lui. Cơ thể Jin Hyoseop giật mạnh như cá rời nước.
"K-không không, xin anh..."
"Tại sao? Chúng ta đã làm hết mọi thứ rồi mà. Em còn lo lắng điều gì?"
"Không, chỉ là... tôi, ừm, tôi thực sự... kiệt sức. Ở đó..."
Cậu, toàn thân nhuộm màu đỏ tươi, nắm lấy cánh tay của Andante. Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi.
"Khó quá, em thực sự không thể làm được nữa. đau quá. em còn đau
Jin Hyo-seop chớp chớp lông mi với vẻ mặt đáng thương. Chắc chắn đó không phải là một lời nói dối. Cơ thể của Jin Hyo-seop đã rách nát ngay cả khi anh nhìn thấy nó, vì vậy ngay cả khi cậu ấy đối mặt với 10 người, mọi chuyện cũng không tệ đến thế này.
Đầu bảo cậu phải cố gắng, nhưng tay không cử động. Đó là một cảm giác kỳ lạ. Tại sao cái đầu ra lệnh nhưng cơ thể không nghe? Có cảm giác như cậu đã sử dụng một loại ma thuật kỳ lạ nào đó.
"...Thật đáng tiếc."Andante thở dài Jin Hyo-seop cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nghỉ ngơi và xoa bóp cơ thể. Điều đó quá rõ ràng đến mức anh thấy bực mình. Lúc đó,Jin Hyoseop bị ngã, may mắn thay Andante đã tóm được cậu và ôm cậu tựa vào đầu giường, đặt sau lưng cái gối để cậu tựa lêm
"Em ổn chứ?"
"Ồ, vâng, không sao đâu."
Jin Hyoseop xoa xoa gáy, ngón tay nhẹ nhàng qua xoa tay Andante để lại. Đó là điều duy nhất Andante có thể nhớ—bóp chặt cổ anh trong khi nói ra điều gì đó tàn nhẫn.
"Tại sao....?"
"Vâng?"
Andante nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt ve vết tím. Anh không thể hiểu nổi Jin Hyoseop.
"Tại sao em không sợ tôi?"
Cậu ấy không thấy sợ sao? Một Esper đã nắm chặt cổ một Guide. Cậu ấy nên nghỉ việc, nộp đơn từ chức năng và trốn đi. Nhưng Jin Hyoseop lại hành động như thể không có chuyện gì xảy ra, đối xử với Andante như thường lệ. Thực sự là kì lạ.
Jin Hyo-seop cụp mắt xuống như thể đang xấu hổ.
"Chúng ta có cùng thể chất. Nếu em không hiểu thì ai sẽ hiểu?"
Đó chính xác là điều Andante đã từng nói trước đây. Vào thời điểm đó, đó chỉ là một nhận xét thoáng qua, một điều mà anh không nghĩ nhiều, nhưng liệu nó có ý nghĩa gì hơn với Jin Hyoseop không? Anh không thể rời mắt khỏi người đàn ông, người hiện đang chìm trong xấu hổ.
Andante cẩn thận nhìn hàng mi đang hạ xuống của cậu. Một cảm giác giác déjà vu kỳ lạ tràn ngập anh, như thể anh đã từng thấy chúng run run nhẹ trước đây.
"Nhưng chắc chắn là vẫn đau."
"KHÔNG. Không sao đâu.Em ổn mà."
"Không sao đâu, nhưng sao lại không sao được?"
Andante chậc lưỡi một chút. Môi cậu sưng lên và nứt nẻ, cổ , cùng với phần còn lại của cơ thể, đầy vết bầm tím nguy hiểm, như thể anh là nạn nhân của bạo lực. Nhưng, cậu lại ở đây, lo lắng cho người khác trước. Nếu đến khả năng này thì hành động ngu ngốc này phải là một tội ác sao?
Andante nhẹ nhàng chạm vào phần môi trông có vẻ ổn của cậu và lặng lẽ xin lỗi:
Mây nay em đu Diaphonic Symphonic cuốn quá làm hơi lười. Hy vọng bản này sẽ xem dễ hiểu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro