31 Ep
"A-Anh tặng tôi cái này à?"
"Đúng vậy, hãy coi như đây là lời cảm ơn cho buổi hướng dẫn vừa rồi."
Andante tiếp tục, khi Jin Hyoseop vẫn còn choáng váng.
"Hoặc có lẽ Hazard Pay sẽ tốt hơn. À, đơn giản hơn nếu cậu coi đó là tiền thưởng."
Tiền thưởng? Lương của Jin Hyoseop là 3,1 triệu won, nhưng tiền thưởng lại là 900 triệu. Với đôi tay run rẩy, anh đưa lại chiếc túi cho Andante.
"Không, tôi không thể nhận được."
Nếu ít hơn một triệu won, cậu sẽ nhận, nhưng thế này thì quá nhiều. Số tiền quá lớn khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
"Tại sao không? Cứ nhận đi."
"Tôi... Lương của tôi đủ cho tôi rồi."
"Đừng dè dặt như vậy. Chỉ gửi cho cậu mỗi tiền lương thôi cũng đủ làm tôi đau lòng lắm rồi."
Tại sao lại phải đau chứ? Có phải vì anh ấy tặng quá nhiều không? Khi Jin Hyoseop nghiêm túc suy nghĩ về điều này, Andante nhẹ nhàng đặt chiếc túi vào tay cậu . "Nếu không nhận, tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cậu, vì vậy hãy lưu ý điều đó."
"Nhưng..."
"Nếu thực sự gánh nặng, hãy coi đó là một khoản ứng trước. Hoặc, thực ra là..."
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Andante đưa ra một đề xuất.
"Hay là một điều kiện? Năm nay, dù có chuyện gì xảy ra, đừng rời khỏi hội."
"..."
"Hoặc, như tôi đã nói trước đó, cậu có thể coi đó là nhận lương trước."
Jin Hyoseop bồn chồn với móng tay của mình, vẻ mặt cậu có vẻ bối rối. Mọi điều kiện mà Andante đưa ra dường như đều gắn liền với việc chấp nhận 900 triệu won.
Nhưng một lần nữa, việc tìm ra một điều kiện phù hợp với số tiền như vậy sẽ không dễ dàng. Sau một hồi do dự, cậu lắc đầu khi nhìn vào chiếc túi nặng trịch. Đó là số tiền mà cậu không thể xử lý được.
"Là một guide trong hội này, tôi đã được đền bù rồi. Điều này ... quá nhiều."
"Không cần phải nghĩ về nó như vậy. Tôi thích cậu, Jin Hyoseop. Cứ coi như tôi đưa hối lộ cđi, và nhận lấy đi."
Andante, như thể muốn ám chỉ rằng sẽ không có cuộc thảo luận nào nữa, kéo khóa túi lại. Mặc dù đã nhận được 900 triệu won, nhưng vẻ mặt của Jin Hyoseop vẫn buồn bã. Cậu biết quá rõ rằng những món quà quá xa xỉ thường mang lại rắc rối. Cuối cùng, Jin Hyoseop đặt túi xuống. Mặc dù cậu thường chiều theo mọi thứ, nhưng lần này anh thấy khó mà nhượng bộ. '
"Tôi không thể nhận được."
"Tại sao không?"
"Tôi... thấy không thoải mái."
Andante nhai lại câu trả lời của mình, như thể đang cố gắng hiểu. Không thoải mái... Anh vẫn bình tĩnh như mọi khi, mặc dù biểu cảm của anh trở nên mơ hồ hơn. Sau một hồi im lặng, Andante lại lên tiếng. "Cậu cần nghỉ ngơi bao lâu để năng lượng của anh hồi phục?"
Ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột, Jin Hyoseop ngập ngừng trả lời.
"Khoảng một ngày là đủ."
"Ừ..."
Nhưng tại sao anh lại hỏi về điều này? Khi Jin Hyoseop nhìn Andante với vẻ bối rối, anh ta nhún vai nhẹ.
"Được rồi, tôi cũng cần cải thiện tình trạng của mình. Thêm vào đó, tôi nên cho cậu một lý do chính đáng để nhận tiền mà không cảm thấy khó chịu."
"... Xin lỗi?"
"Tôi đang nói rằng tôi sẽ cho một lý do để cậu không cảm thấy khó chịu khi nhận tiền."
Andante mỉm cười rạng rỡ, những đường nét thanh tú, tao nhã của anh t cong nhẹ trên làn da trắng mịn hoàn hảo của anh ta.
"Về nhà đi, nghỉ ngơi thật tốt cho đến ngày mai, và quay lại vào ngày hôm sau. Vào ngày đó, tôi sẽ bảo cậuguiding tôi, vì vậy hãy chắc chắn rằng cậu ở trong tình trạng tốt."
Vẫn mỉm cười, anh ra hiệu về tờ 900 triệu won nằm dưới chân mình.
"Tôi sẽ để nó ở đây. Sau đó, cậucó thể quyết định xem mình có muốn lấy nó hay không. Nghe có công bằng không?"
"..."
Jin Hyoseop không thể từ chối, vì vậy cậu gật đầu. Đó là một cử chỉ nhỏ, nhưng cổ cậu kêu cót két, và mồ hôi đọng trên lòng bàn tay . Tại sao? Tại sao cậu lại căng thẳng như vậy về viễn cảnh phải hướng dẫn anh một lần nữa? Thậm chí còn đáng lo ngại hơn cả 900 triệu won. Jin Hyoseop tập trung toàn bộ năng lượng vào việc không cắn môi một cách lo lắng. Việc che giấu sự bất an đã chiếm hết sự tập trung của anh. Guding cho Andante... Không hiểu sao, chỉ nghĩ đến thôi là cậuđã thấy bồn chồn.
**************************
Cậu thậm chí còn không nhớ nổi mình đã vượt qua phần còn lại của ngày hôm đó như thế nào. Sự căng thẳng bất thường khiến Jin Hyoseop hành động như một con rô-bốt hỏng trong thời gian nghỉ của mình. Anh hẳn sẽ trông thật lố bịch nếu có ai nhìn thấy.
"Tôi kiệt sức rồi."
Cậu dụi đôi mắt hơi đỏ của mình. Chỉ ngủ có ba tiếng, sự mệt mỏi đã bắt đầu ập đến với anh. Cậu không chắc liệu sự bồn chồn của mình là do không làm gì hay vì buổi guiding sắp tới với Andante.
"Hôm nay tôi thực sự cần phải ở trong trạng thái tốt nhất để làm việc..."
Nhìn lại, cơ thể cậu đã trở nên nhạy cảm hơn kể từ lần cuối anh tiếp xúc với Andante. Sợ rằng nếu tình trạng này tiếp diễn, Andante có thể phát hiện ra bí mật của cậu.
"Tôi muốn tiếp tục làm việc ở đó nếu có thể..."
Nhưng bất kể mong muốn của cậu là gì, nếu Andante phát hiện ra bí mật củ, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vội vã rời khỏi hội. Jin Hyoseop đứng dậy, cầu nguyện rằng viễn cảnh như vậy sẽ không xảy ra. Cậu vẫn chuẩn bị cho công việc như thường lệ, nhưng bước chân của cậu cảm thấy nặng nề lạ thường. Mặc dù đã chần chừ hết mức có thể, cậu vẫn đến đúng giờ. Thói quen thực sự đáng sợ. Giữ bình tĩnh.
Jin Hyoseop cố gắng lấy lại bình tĩnh. Andante đã nói với các thành viên trong hội rằng, sau chuyến thăm của Shin Haechang, sẽ có người đến văn phòng vào buổi sáng. Vì vậy, cậu sẽ không ở một mình với Andante. Không có lý do gì để lo lắng.
'Ừ. Nếu tôi cảm thấy có gì đó không ổn, tôi có thể về sớm. Tôi chỉ nói rằng buổi guiding đã ảnh hưởng đến tôi.'
Cậu chỉ cần hành động như chính mình thường ngày. Không có gì lạ xảy ra.
'Mình không hề lo lắng chút nào.'
Jin Hyoseop hít một hơi thật sâu và đẩy cửa văn phòng.
"Chào buổi sáng."
"Chào mừng."
Andante vẫy tay chào anh. Mái tóc được tạo kiểu gọn gàng và bộ vest màu be nhạt rất hợp với anh. Cho dù là cố ý hay không, có vẻ như anh ấy đã nỗ lực hơn vào vẻ ngoài của mình hôm nay.
"Anh đến đây một mình à?"
"Vâng, tôi đã bảo mọi người đến muộn hôm nay."
"... Bây giờ anh đã làm vậy chưa."
Nghe thấy sự im lặng nhẹ trong câu trả lời của Jin Hyoseop, Andante bật cười khúc khích.
"Tại sao? Cậu lo lắng vì chỉ có hai chúng ta à?"
"Có gì phải lo lắng chứ?"
"Nói thế mà cậu còn chưa bước vào mà.
" "... Tôi vừa định vào thôi."
Dù nhìn thế nào thì đó cũng là một câu trả lời ngớ ngẩn. Nhưng Jin Hyoseop chỉ có thể giả vờ bình tĩnh. Mặc dù rõ ràng là cậu đang lo lắng.
"Đến đây."
Andante vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh, nói bằng giọng thoải mái. Jin Hyoseop bước tới như thể đang trong trạng thái xuất thần. Đứng trước mặt anh, Andante lặng lẽ ngước nhìn cậu. Dù đã nghĩ vậy trước đây, nhưng Andante thực sự có một khuôn mặt đẹp và thanh tú. Nếu không phải vì vóc dáng cao lớn và bờ vai rộng, bạn có thể dễ dàng nhầm anh là một Gude.
Đôi mắt hình lưỡi liềm, với con ngươi màu nâu nhạt mềm mại, làn da nhợt nhạt kết hợp với mái tóc vàng hoe toát lên một sức quyến rũ nhất định. Càng nhìn anh, vẻ ngoài của anh càng trở nên quyến rũ.
Ực.
Tiếng nuốt nước bọt của Jin Hyoseop vang vọng khắp văn phòng yên tĩnh. Andante nheo mắt lại hơn nữa.
"Cậu thực sự đang thể hiện mình đang lo lắng như thế nào."
"... Tôi xin lỗi."
"Tại sao cậu lại xin lỗi lần nữa? Cậu thực sự có thói quen đó."
Ngồi trên ghế sofa, Andante nhẹ nhàng kéo Jin Hyoseop lại gần hơn. Jin Hyoseop thấy mình đang đứng giữa hai chân Andante.
"Jin Hyoseop của chúng ta cần phải tự tin hơn. Là một guide hạng S, cậu đang ở vị trí có thể coi thường tất cả các Esper. Hãy tưởng tượng đến việc nghĩ rằng,
'Họ không thể làm gì nếu không có tôi.'"
"... Làm sao tôi có thể nghĩ theo cách đó?"
"Tại sao không? Rốt cuộc, một Guide là người cầm dây xích của một Esper.
Bằng cả hai tay, Andante nắm lấy cổ tay của Jin Hyoseop và đặt chúng lên cổ mình, như thể đang chứng minh rằng Jin Hyoseop đang cầm dây xích của mình.
"Cố gắng tự tin hơn đi."
Nghiêng đầu, Andante nhìn lên Jin Hyoseop từ một góc hơi xiên.
"Dù sao thì cậu cũng là một người phi thường."
Ánh mắt anh một lần nữa hướng về khuôn mặt của người đàn ông. Khuôn mặt mà anh từng nghĩ là đẹp và thanh tú trước đó, chỉ cần thay đổi một chút về góc độ, trông thật khiêu khích. Đường cong của đôi mắt anh tỏa ra một luồng khí gợi cảm, như thể cố tình cám dỗ. Jin Hyoseop cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ, không thể phản ứng, chỉ đứng yên. Vào lúc đó, Andante dụi má vào lòng bàn tay của Jin Hyoseop, gần như thể đang vui đùa tìm kiếm tình cảm. Má anh mềm mại đến khó tin, hoàn toàn trái ngược với những đầu ngón tay thô ráp của Jin Hyoseop. Người đàn ông luôn toát lên vẻ thống trị giờ đây cúi xuống như thể anh ta sẵn sàng liếm lòng bàn chân mình, ngay trước khi được guiding.
Andante, như anh ta bây giờ, có vẻ như là một cảnh rõ ràng mà người ta không nên xem. Jin Hyoseop cảm thấy một cảm giác chóng mặt, như thể anh ta đang lén nhìn anh ta qua khe hở giữa các ngón tay.
"Jin Hyoseop."
Một ánh sáng vàng nhạt lóe lên trong mắt Andante.
"Anh sẽ guiding tôi chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro