172 Ep
Ah..."
Ở một mình... Tuy biết rằng đến một lúc nào đó cũng sẽ phải ở một mình, nhưng thật không ngờ điều đó lại xảy ra nhanh đến thế.
Jin Hyoseop do dự ở lối vào vắng tanh. Mặc dù con đường dẫn vào bên trong rất rõ ràng, nhưng cậu không thể tự mình tiến về phía trước. Cậu thậm chí còn cân nhắc đến việc tìm một nơi nào đó để giết thời gian cho đến khi Shin Haechang đến, thay vì đi vào một mình. Đúng lúc đó, một nhân viên mặc vest tiến đến gần cậu từ đâu đó gần đó.
"Xin lỗi, anh có cần giúp đỡ không?"
"Xin lỗi? Ồ, không, không phải—"
Nhân viên đó, nhìn thấy Jin Hyoseop ở cự ly gần, mở to mắt một chút.
"Ôi trời, Guide Jin Hyoseop?"
Khuôn mặt cô ấy hơi đỏ.
"Tôi nghe nói hôm nay anh sẽ đến, và đúng là như vậy! Rất vui được gặp anh lần đầu tiên. Nếu anh đang tìm lối vào, tôi rất vui lòng được dẫn anh đi. Xin hãy theo tôi."
Nhân viên đó đề nghị giúp đỡ với thái độ thân thiện thái quá, dẫn Jin Hyoseop đi về phía trước. Thứ cậu thực sự muốn là một nơi để trốn, không phải lối vào, nhưng cậu không thể nói ra điều đó.
Cuối cùng, với sự hướng dẫn của nhân viên, Jin Hyoseop đã đến lối vào. Vì cô ấy thậm chí còn mở cửa cho cậu, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước vào một mình.
Cánh cửa mở ra với một tiếng kẽo kẹt, và Jin Hyoseop bước vào hành lang. Không giống như quầy lễ tân yên tĩnh, bên trong vẫn lớn và xa hoa như trước. Sự chú ý của những người bên trong cũng mãnh liệt như vậy. Điểm khác biệt duy nhất là lần này, Jin Hyoseop ở một mình.
"Ôi trời..."
"Nhìn sang bên kia kìa."
Những tiếng thì thầm lan ra từ những người xung quanh cậu. Tất cả đều hướng sự chú ý của họ về phía Jin Hyoseop. Không thể nhầm lẫn những ánh mắt đang đổ dồn về phía cậu. Thật khó để tự mình xử lý tất cả những điều này. Thật may mắn cậu đã khá quen với sự chú ý gần đây, nếu không khuôn mặt cậu có thể đã đỏ bừng và cậu sẽ trở thành mục tiêu của những lời thì thầm.
"Hãy coi đó như một cuộc phỏng vấn khác... Chỉ cần thư giãn, bình tĩnh..."
Jin Hyoseop cố gắng phớt lờ những cái nhìn chằm chằm của họ khi cậu bước sâu hơn vào bên trong. Với mỗi bước chân, ánh mắt của họ dõi theo, nhưng cậu không thể chỉ đứng ngượng ngùng ở lối vào. Có vẻ như tìm một chỗ ngồi và ngồi xuống với một tách trà là một ý kiến hay.
"Hình như Shin Haechang đã nói rằng chỗ ngồi của Cục An ninh Quốc gia ở giữa."
Nhớ lại những gì Shin Haechang đã đề cập, Jin Hyoseop hướng về phía giữa hội trường, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn để tránh nhìn xung quanh quá nhiều. Cậu nghĩ rằng một khi đã ngồi xuống, sự chú ý có thể giảm bớt, và mong muốn duy nhất bây giờ là tay mình sẽ không run rẩy vì xấu hổ khi cậu nâng tách trà của mình.
Nhưng khi cậu đến giữa, Jin Hyoseop đông cứng vì không tin.
"Ah ... "
Ghế ở giữa đã có người. Người ngồi đó có mái tóc sáng màu tương phản với bộ vest đen của họ. Đó là Andante. Jin Hyoseop đã không nhận ra sớm hơn vì đã cúi đầu bước đi. Cậu hoàn toàn sửng sốt. Teddy đã nói với rằng Andante sẽ không tham dự. Đây là một tình huống bất ngờ.
Trong khi Jin Hyoseop đứng im, Andante ngước mắt lên và nhìn cậu. Có điều gì đó khẽ lay động trong mắt anh, và không khí dường như trở nên nặng nề hơn dưới sức nặng của những cái nhìn trao đổi của họ.
Andante là người phá vỡ sự im lặng.
"... Em cần gì không?"
"Xin lỗi?"
"Tôi nghĩ em có điều gì đó muốn nói vì em đã đến thẳng chỗ tôi."
Andante nghĩ rằng Jin Hyoseop có điều gì đó muốn thảo luận là hợp lý vì anh ta đã tiếp cận anh ta ngay khi anh ta bước vào.
"Ồ, không, không phải vậy... Tôi chỉ đang tìm chỗ ngồi thôi..."
*☹ ngại dùm nhỏ Jin
"Một chỗ ngồi?"
Nhìn xung quanh như thể hiểu ra điều gì đó, Andante đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Ngồi xuống đi."
"Xin lỗi?"
"Em đang cố tìm chỗ ngồi, phải không? Tôi sai à?"
"À... đúng rồi."
"Vậy thì ngồi đi."
Jin Hyoseop chớp mắt ngơ ngác. Nhưng Andante tránh sang một bên như thể không có chuyện gì xảy ra.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ khi Jin Hyoseop ngã gục, và cậu rõ ràng rất bối rối, nhưng Andante dường như hoàn toàn không bối rối, như thể không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Jin Hyoseop tỏ ra căng thẳng, và trái tim cậu đau nhói khi nhận ra điều đó.
Hơn nữa, ghế ở giữa được dành riêng cho hội có thẩm quyền cao nhất tại buổi họp. Nói cách khác, nó phải thuộc về Andante, thủ lĩnh hội của Onaip, chứ không phải Cục An ninh Quốc gia. Tuy nhiên, Andante đã tự nguyện nhường ghế của mình cho Jin Hyoseop.
Jin Hyoseop do dự, không thể ngồi vào chiếc ghế trống, cảm thấy lạ lẫm và bồn chồn. Khi Andante đi ngang qua, một mùi hương thoang thoảng lướt qua mũi Jin Hyoseop. Ngay lúc đó, hơi nóng bốc lên gáy cậu, và một làn sóng buồn nôn khiến cậu rùng mình và run rẩy.
Có lẽ nhận ra, Andante thì thầm khẽ.
"Không cần phải sợ như vậy. Tôi sẽ không đến gần em nữa."
Đó là một tiếng thì thầm nhẹ, hầu như không đủ lớn để Jin Hyoseop nghe thấy. Khi cậu quay lại, Andante đã bước đi. Tiếng ồn xung quanh không nghe rõ, vì tâm trí của Jin Hyoseop quá hỗn loạn để chú ý. Cậu đã đứng đó bao lâu, choáng váng? Shin Haechang tiến lại gần khi đã đến đại sảnh.
"Guide Jin Hyoseop, cậu đợi có lâu không?"
"Ồ... không, không đâu"
"Sao cậu chưa ngồi xuống?"
"Tôi vừa định ngồi xuống."
Shin Haechang tỏ vẻ bối rối trước câu trả lời ngượng ngùng của Jin Hyoseop và nhìn khắp phòng. Ánh mắt anh hướng đến đúng nơi Andante đang đứng, gần bục bên phải, một vị trí lý tưởng để quan sát toàn bộ hội trường. Khi nhìn thấy anh, Shin Haechang bật cười nhỏ.
"Ha."
Nụ cười cong lên một bên môi anh có vẻ khác thường. Nhưng trước khi Jin Hyoseop kịp phản ứng, biểu cảm đó đã biến mất.
"À, tôi chắc chắn Andante sẽ không tham dự hôm nay... Có vẻ như anh ấy đến vì cuộc họp quan trọng. Cậu có giật mình không?"
"Ồ, không. Tôi ổn."
"Sự khó chịu của cậu hiện rõ trên khuôn mặt. Sao lại nói cậu ổn?"
Shin Haechang nhẹ nhàng nâng má Jin Hyoseop. Cử chỉ trìu mến của anh khiến Jin Hyoseop ngạc nhiên, nhưng vì đó là do lo lắng nên cậu không thể đẩy tay anh ra.
"Thực sự ổn mà, đó là lý do tại sao.
" "Tôi nghi ngờ điều đó. Tôi chắc là cậu cảm thấy không thoải mái. Hay là chúng ta ở lại một tiếng rồi đi luôn? Tôi sẽ đích thân hộ tống cậu."
"... Cảm ơn vì đã cân nhắc."
"Đừng nhắc đến chuyện đó."
Cuộc trò chuyện của họ kết thúc, nhưng tay Shin Haechang vẫn đặt trên má Jin Hyoseop. Sự chú ý xung quanh họ dường như tăng lên. Jin Hyoseop thận trọng nói.
"Ừm, Esper Shin Haechang, anh có thể... buông má tôi ra được không?"
"Cậu thấy khó chịu không? Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cho mọi người thấy sự gần gũi này."
Jin Hyoseop ngước nhìn anh, bối rối trước lời nói của anh, và Shin Haechang nghiêng người lại gần hơn, như thể sắp hôn cậu, và thì thầm vào tai cậu.
"Tôi nghĩ sẽ hữu ích nếu cho mọi người biết rằng mối quan hệ đối tác của chúng ta rất bền chặt."
"...."
"Từ giờ tôi sẽ thể hiện nhiều dấu hiệu tình cảm hơn, vì vậy nếu cậu cảm thấy quá đáng, chỉ cần đẩy tôi ra."
Có vẻ như mọi việc Shin Haechang làm đều là vì Jin Hyoseop. Cảm thấy điều đó hợp lý, Jin Hyoseop chỉ có thể gật đầu đáp lại. Vai của Shin Haechang chạm vào mái tóc được tạo kiểu gọn gàng của Jin Hyoseop, khiến má phải của cậu ấm áp lạ thường.
*******
Tiếng nghiến răng thật lạnh lẽo. Cả hai Esper và Guide gần đó đều tránh xa khỏi Andante. Ngay cả Flat, người không thể chịu đựng được nữa, cũng thở dài một hơi.
*ở trên ấm áp ở dưới nghiến răng ken két :D
"Thủ lĩnh, thật kỳ lạ khi anh hành động bình tĩnh, nhưng lại tỏa ra sát khí."
"..."
"Nếu điều đó khiến anh tức giận đến vậy, sao anh không đến đó và tách bọn họ đi?"
Flat liếc nhìn Jin Hyoseop, người vẫn đang trong tầm nhìn của Andante. Andante chưa hề rời mắt khỏi Jin Hyoseop dù chỉ một lần kể từ khi cậu đến, trong khi Jin Hyoseop có vẻ hoàn toàn không để ý.
"Nếu anh định nhìn chằm chằm như vậy, tại sao anh lại nói điều gì đó như 'Không cần phải sợ. Tôi sẽ không đến gần em nữa'?Nghiêm túc đấy, đó chỉ là một câu nói ngầu lòi."
Flat bắt chước những lời trước đó của Andante với một cái bĩu môi.
"Hơn nữa, anh thậm chí còn từ bỏ ghế ở giữa. Anh đã làm việc như điên trong ngục tối để kiếm được vị trí đó, và anh chỉ đơn giản là giao nó cho họ sao? Có chuyện gì vậy?"
"..."
"Thôi nào, kể cả là Jin Hyoseop..."
Tiếng càu nhàu của Flat sắp tiếp tục thì Synthy ngắt lời.
"Im đi. Anh ồn quá."
"Cái gì? Anh có cái mỏ thúi, hả?"
"Chẳng phải lúc nào cũng thế sao?"
"Ờ, đúng thế, nhưng mà."
"Cậu nên biết ơn vì tôi đã cứu mạng cậu."
"Hả? Cứu mạng tôi á? Cậu đang nói gì thế—"
Synthy chỉ tay về phía tay Andante. Chiếc ly anh đang cầm đã vỡ tan thành từng mảnh, và rượu vang đỏ bên trong giờ đang nhỏ giọt xuống sàn, trông kỳ lạ như máu. Chiếc ly vẫn còn nguyên vẹn trước khi Flat nổi giận, nghĩa là những lời phàn nàn của anh có lẽ đã góp phần làm hỏng nó.
"... Ờ."
Flat quay đầu đi mà không nói thêm lời nào nữa và không nói tiếp.
Không còn gì để làm, Flat liếc nhìn xung quanh trước khi tự nhiên nhìn về phía Jin Hyoseop. Điều đó là không thể tránh khỏi. Từ vị trí của mình, anh có thể nhìn rõ hội trường, và rõ ràng là sự chú ý của mọi người hướng đến đâu—hầu hết đều đổ dồn về Jin Hyoseop.
Trong số những ánh mắt đó, ánh mắt của các esper đặc biệt dữ dội khi họ xem xét kỹ lưỡng Jin Hyoseop. Nếu lắng nghe kỹ, một số người trong số họ thậm chí còn chia sẻ những nhận xét thô tục.
"Đó có phải là chàng trai nổi tiếng không? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta ngoài đời."
"Ừ, tôi cũng vậy. Đây mới chỉ là lần thứ hai anh ta xuất hiện trước công chúng tại một buổi tụ họp. Anh ta phi thường đến mức nào mà hai người kia lại tuyệt vọng muốn chiếm anh ấy cho riêng mình như vậy?"
"Anh ta hẳn phải là một cái gì đó thực sự. Đặc biệt là 'điều đó'."
"Chỉ cần nhìn anh ấy thôi—cơ thể đó rắn chắc, và anh ta trông có vẻ rất tuyệt... Chết tiệt, thật hấp dẫn. Nếu tôi vào được Cục An ninh Quốc gia, anh nghĩ tôi có thể 'chụp ảnh' với anh ấy không?"
"Thôi nào, anh nghĩ điều đó có thể xảy ra khi Esper Shin Haechang đang nắm chặt anh ta sao?"
Mặc dù họ cố gắng hạ giọng, Flat vẫn nghe thấy từng từ. Andante có lẽ cũng vậy.
***
:))) sự cọc ẻ của em đc giải toả vì nhỏ An đáng iu thật sự 🙃🙃
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro