166
Jin Hyoseop không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng. Lòng cậu cảm thấy nặng nề, có thể là vì không thể hoàn toàn tin tưởng vào những lời mình nghe được. Cậu không thể rũ bỏ cảm giác tội lỗi vì đã gây ra tổn hại. Nhưng việc rời đi ngay lập tức, chỉ dựa trên khả năng điều này không đúng, thì lại quá mạo hiểm với tình hình bấp bênh của cậu.
"Guide Jin Hyoseop."
"...Vâng."
"Yujin sẽ ổn thôi, vì vậy hãy tập trung hoàn toàn vào sự an toàn của bản thân. Chỉ khi đó, cậu mới có thể giải quyết được vấn đề hiện tại."
Shin Haechang một lần nữa trấn an Jin Hyoseop.
"Giờ đã quyết định rồi, không thể quay lại được nữa. Và cậu không được do dự trước mặt Andante. Như tôi đã nói trước đó, cậu cần phải cứng rắn lên."
Sau đó, anh đặt cánh tay của Jin Hyoseop lên người mình, một cử chỉ thân thiện hơn trước. Tuy nhiên, vẻ mặt của Jin Hyoseop càng trở nên u ám hơn.
"Tất nhiên, tôi hiểu là cậu thấy không thoải mái. Nếu có bất cứ điều gì nằm trong khả năng của tôi, bất cứ điều gì không nằm ngoài tầm kiểm soát, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ."
"...Tôi xin lỗi."
Thay vì biết ơn, một lời xin lỗi đã tuôn ra. Lời nói của Shin Haechang là hợp lý và đúng đắn. Jin Hyoseop đã quay lưng lại với Andante và bắt tay với Shin Haechang. Quyết định đã được đưa ra, và đi kèm với nó là trách nhiệm. Bây giờ mà còn dao động thì chỉ gây rắc rối cho những người xung quanh.
Hơn nữa, đây không phải là con đường cậu đã chọn, tin rằng đó là con đường duy nhất sao? Cậu không thể bị Andante kéo đi nữa. Nếu cậu tin rằng có vấn đề với quá trình guiding, cậu phải trở nên kiên quyết hơn nữa. Nếu không, tương lai duy nhất đang chờ đợi cậu sẽ là tương lai đầy đau khổ từ nỗi ám ảnh của Andante.
Sau một lúc, cả hai đứng trước một cánh cửa lớn. Khi họ từ từ mở cả hai bên, một hội trường rộng lớn hiện ra. Chiếc đèn chùm lấp lánh rực rỡ, và tiếng bước chân vọng lại từ sàn đá cẩm thạch để lại ấn tượng mạnh mẽ.
Jin Hyoseop liếc nhìn quanh hội trường một cách vô hồn. Nó lớn hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng, khiến cho những lo lắng trước đó của cậu về sự xa hoa quá mức của nó trở nên không cần thiết. Nếu cậu ăn mặc trang trọng hơn, cậu có thể nổi bật hơn nữa ở một nơi như vậy.
"Đi thôi."
Shin Haechang dẫn Jin Hyoseop một cách khéo léo. Với mỗi bước chân, tiếng gót giày của họ chạm vào sàn đá cẩm thạch có vẻ to bất thường.
Khi họ bước đi, Jin Hyoseop có thể cảm thấy những ánh nhìn chằm chằm hướng về phía mình. Mọi người thì thầm sau tay họ, nhưng Jin Hyoseop chỉ có thể giả vờ giữ bình tĩnh, che giấu sự bồn chồn của mình.
Cuối cùng, Shin Haechang dừng lại trước một chiếc ghế sofa ở giữa hội trường - một vị trí không thể tránh khỏi trong một cuộc tụ họp quan trọng như vậy.
"Xin mời ngồi. Đây là chỗ của Cục An ninh Quốc gia."
Jin Hyoseop do dự, môi cậu giật giật. Cậu không thích ngồi ở một nơi dễ thấy như vậy.
"Cuộc tụ họp này có được biết đến là có chỗ ngồi được chỉ định không?"
"Không hẳn vậy. Nhưng có những thứ được quyết định mà không cần nói rõ ràng. Đó là điều tự nhiên bộc lộ ra. Ví dụ như..."
Shin Haechang kín đáo chỉ tay sang phải, nghiêng đầu một chút để đảm bảo không bị chú ý. Anh ta tiếp tục bằng giọng nhẹ nhàng, đủ gần để Jin Hyoseop có thể nghe rõ.
"Ở phía bên phải, chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất ra cuộc tụ họp được dành riêng cho hội nhóm có nhiều mối quan hệ toàn cầu nhất. Họ đóng vai trò là cầu nối cho nhiều hội nhóm khác nhau."
Như anh đã nói, có một bục thấp ở phía bên phải, nơi có một số người đang ngồi. Nhiều khả năng là một Guide và ba Esper. Biểu cảm uể oải và cằm hơi nhếch của họ cho thấy địa vị của họ.
Tiếp theo, Shin Haechang chỉ về phía bên trái.
"Và bên trái, chỗ ngồi yên tĩnh và đẹp nhất dành cho hội nhóm có tầm ảnh hưởng toàn cầu đáng kể."
Bên trái là một nhóm người mặc trang phục xa hoa. Ngay cả Jin Hyoseop, người không hiểu biết nhiều về hội nhóm, cũng nhận ra một vài khuôn mặt của họ.
"Và cuối cùng, chính giữa - chỗ ngồi của hội nhóm có thẩm quyền cao nhất trong cuộc họp này. Cục An ninh Quốc gia chưa từng bỏ lỡ vị trí này dù chỉ một lần trong hai năm qua."
*cha nội này nói cungz hơi thiếu :))) nên làm nhỏ Jin đội quần 1 lần :)))
Đúng như anh ấy nói, các hội nhóm bên phải và bên trái, tất cả đều đáng gờm, đều hướng ánh mắt về phía trung tâm. Mặc dù họ không nhìn chằm chằm một cách công khai, nhưng những cái liếc mắt thường xuyên cho thấy rõ ràng sở thích của họ nằm ở đâu. Sự chú ý mà Jin Hyoseop cảm thấy khi bước vào hội trường là điều không thể tưởng tượng được.
Shin Haechang dẫn Jin Hyoseop đến chiếc ghế sofa lớn. Đương nhiên, hai người ngồi cách nhau một khoảng hợp lý. Shin Haechang trông khá hài lòng, thoải mái nằm dài trong khi quan sát Jin Hyoseop cứng đờ.
"Và ở đó... Onaip..."
Môi của Jin Hyoseop mở ra rồi khép lại một cách rời rạc. Mặc dù đó là một câu hỏi hoàn toàn hợp lý, cậu vẫn do dự, lo lắng rằng nó có thể gây tò mò quá mức. Tuy nhiên, Shin Haechang trả lời mà không quan tâm, thỏa mãn sự tò mò của cậu.
"Onaip là một ngoại lệ."
"...Tại sao?"
"Họ không quan tâm đến các tương tác xã hội. Họ chỉ tập trung vào ngục tối, vậy tại sao lại dành chỗ cho họ?"
"Vậy, nếu Onaip đến, chúng ta sẽ phải rời khỏi chỗ ngồi sao?"
Jin Hyoseop lẩm bẩm mà không nhận ra điều đó và sau đó ngay lập tức giật mình. Lời nói của cậu có thể đã xúc phạm Shin Haechang, vì có vẻ như caauja đang cáo buộc Cục An ninh Quốc gia kém hơn Onaip.
Nhưng một lần nữa, Shin Haechang lại phản ứng một cách bất ngờ. Anh trả lời một cách dễ dàng.
"Ừ, đúng vậy."
*nên nhỏ này kayyyy xé lưỡi :)))
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý-"
"Không sao. Đó là một nhận xét hợp lý."
Shin Haechang thậm chí còn mỉm cười, có vẻ thực sự không bận tâm.
"Mọi người vẫn tin rằng nếu cậu không phải là số một, cậu không quan trọng. Một số người thậm chí còn thương hại Cục An ninh Quốc gia, nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ giành được vị trí cao nhất."
*và ông nội Shin là một người như dị dị :)))
"Đó không phải là ý tôi muốn nói..."
"Tôi biết. Nhưng đừng lo lắng. Thực ra, tôi thấy đó là một lợi thế. Sau cùng, những thách thức và khó khăn là những gì làm cho thành công tỏa sáng hơn."
Có một sự mãnh liệt kỳ lạ đằng sau nụ cười của anh ta.
"Đó là lý do tại sao rất nhiều câu chuyện có nhân vật phản diện. Cuối cùng, những thời điểm khó khăn đó chỉ khiến kết quả trở nên kịch tính hơn."
Đó là một tuyên bố kỳ lạ. Mặc dù anh ấy không nói rõ ý định của mình, Jin Hyoseop đã nhanh chóng hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói của anh ấy.
"...Esper Shin Haechang, anh có muốn giành vị trí cao nhất không?"
"Có."
Câu trả lời của anh ấy đến ngay lập tức, không một chút do dự.
"Không phải ai cũng phấn đấu để đạt đến vị trí cao nhất sao? Tôi cũng không khác gì."
Đó là một lý do chính đáng, không phải là điều gì đó để phản đối hay điều gì đó để thấy lạ. Tuy nhiên, Shin Haechang dường như không bị thúc đẩy bởi tham vọng đơn thuần. Anh ấy toát lên sự tự tin, như thể kết quả ấn tượng mà anh ấy nói đến đã nằm trong tầm tay.
"Nhưng anh ấy đã nói rằng thứ hạng bằng sức mạnh...'
Theo cậu, Cục An ninh Quốc gia vượt qua Andante là điều không thể. Sự khác biệt giữa cấp S và cấp SS là rất lớn.
Vậy tại sao anh ấy lại nói chắc chắn như vậy, như thể họ chắc chắn sẽ vượt qua được? Có thể là vì Andante hiện đang trong tình trạng tồi tệ? Nhưng tình trạng của Andante chắc chắn sẽ được cải thiện. Với sự guiding của Jin Hyoseop, họ chắc chắn sẽ...
'Ah."
Cậu đã hiểu ra. Mắt Jin Hyoseop mở to một chút khi nhận ra. Cậu là người có thể tác động đến tình trạng của Andante, dù tốt hay xấu. Và bây giờ, cậu đã ở Cục An ninh Quốc gia. Chỉ khi đó, Jin Hyoseop mới hiểu được nguồn gốc sự tự tin của Shin Haechang.
'Thì ra là thế... đó là lí do họ muốn mình"
Lần đầu tiên, Jin Hyoseop thoáng thấy hoạt động bên trong tâm trí Shin Haechang, vốn luôn tỏ ra ngay thẳng và bình tĩnh. Mục tiêu thực sự của Shin Haechang luôn là Andante. Mặc dù anh ta đã tuyên bố giúp đỡ vì thực sự quan tâm đến Jin Hyoseop, nhưng mục tiêu thực sự vẫn luôn là Andante - mặc dù không phải vì tình cảm.
"Guide Jin Hyoseop."
Khi nghe tiếng gọi đột ngột, Jin Hyoseop ngước lên. Khuôn mặt của Shin Haechang bất ngờ lại gần, khiến cậu giật mình.
Jin Hyoseop theo bản năng cố gắng lùi lại, nhưng bàn tay rắn chắc của Shin Haechang trên lưng cậu đã giữ cậu lại. Khi Jin Hyoseop chớp mắt ngạc nhiên, Shin Haechang thì thầm.
"Họ đang đến."
Trước khi Jin Hyoseop kịp hỏi là ai, một tiếng va chạm lớn vang lên khi cánh cửa lớn vỡ tan.
Bùm! Bên kia cánh cửa kẽo kẹt, một sự hiện diện áp đảo xuất hiện. Những tiếng thì thầm nhỏ bắt đầu ở lối vào nhanh chóng tăng lên. Tiếng nhạc cổ điển phát trong hội trường bị át đi ra ngay lập tức.
Thud, thud, tiếng bước chân ngày càng lớn hơn. Mọi người tách ra, như thể có sự đồng ý ngầm, và qua đám đông, Andante và một vài thành viên guild từ Noahpi sải bước về phía trước.
Bước chân của Andante đột nhiên dừng lại. Khuôn mặt anh ta tràn đầy sự sốc.
"Jin Hyoseop...?"
Mặc dù anh hẳn đã đến sau khi nghe tin đồn, nhưng phản ứng của anh là hoàn toàn không tin nổi.
"Em..."
Ánh mắt của Andante nhìn chằm chằm vào Jin Hyoseop, đầy vẻ không tin. Đôi mắt nâu của anh run rẩy dữ dội. Trong khi mọi người khác có vẻ căng thẳng, Jin Hyoseop, thật trớ trêu, cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm tràn ngập cậu ngay khi cậu nhìn thấy Andante ở cự ly gần.
'Bây giờ... ổn rồi.
*****
Kiểu ai cũng có 1 sự ám ảnh riêng ấy. Nhỏ An thì mới biết yêu thì bị ghost, nhỏ Jin thì ty, giảm cầm, chiếm hữu, esper,.... nhỏ Yu thì địa vị, danh tiếng. Cuối cùng, Nhỏ Shin.... Andante :))) duma fan cuồng có khác :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro