122 Ep
Đối mặt với bầu không khí áp đảo, Jin Hyoseop chùn bước, hơi lùi lại thay vì trả lời. Tuy nhiên, Andante ngay lập tức thu hẹp khoảng cách, như thể không muốn để lại bất kỳ khoảng cách nào giữa họ. Ánh mắt sắc bén của anh cho thấy rõ ràng anh sẽ không buông tay cho đến khi Jin Hyoseop trả lời.
Vật lộn để lấy lại bình tĩnh, cuối cùng Jin Hyoseop cũng nói một cách khó khăn.
"Em... em không bỏ trốn... em chỉ, nói thẳng ra thì quá khó... Đó là lý do tại sao em để lại đơn xin nghỉ việc và đi."
"Không, đó chính xác là bỏ trốn. Em không bị ai đe dọa, vậy mà em lại vứt điện thoại đi và chỉ để lại một đơn xin nghỉ việc, phòng trường hợp tôi đến tìm em,l sao?"
"À, đó là..."
"Em đã lựa chọn bỏ trốn khỏi tôi. Không phải vậy sao?"
Jin Hyoseop không thể tiếp tục nói, cậu đảo mắt trong hoảng loạn. Đúng là cậu nghĩ mình cần giữ khoảng cách một lúc. Nhưng liệu điều đó có thực sự được gọi là bỏ trốn không?
Không phải là cậu đã phạm tội hay đang tuyệt vọng tránh mặt Andante. Cậu chỉ cần thời gian để xoa dịu cảm xúc của mình, sợ rằng chúng có thể yếu đi khi họ gặp lại nhau.
Tuy nhiên, Andante đối xử như thể một người đã trốn vì sợ bị bắt quả tang phạm tội. Andante có thể tỏ ra bình tĩnh, nhưng cơn giận dữ khó có thể kìm nén của anh vẫn hiện rõ. Bối rối, Jin Hyoseop cúi mắt xuống, đôi môi run rẩy của cậu diễn giải cơn thịnh nộ của Andante theo cách riêng của chúng.
"Em hiểu tại sao anh tức giận ... Thật vô trách nhiệm khi đã bỏ đi như vậy. Nhưng em nghĩ ... điều đó sẽ không thành vấn đề. Sau cùng, Guide Seoyeon đã tham gia rồi."
"... Seoyeon?"
Mắt Andante nheo lại.
"Em đang nói rằng em bỏ đi vì Guide Seoyeon? Bởi vì cô ấy đã tham gia?"
"Không phải vậy —"
"Ha, vì một điều tầm thường như vậy."
Andante nghiến răng. Nghĩ đến việc phải tìm kiếm Jin Hyoseop suốt thời gian này, chỉ để phát hiện ra rằng đó là vì một guide tầm thường như vậy, anh thấy khó chịu. Nhưng Jin Hyoseop đã hiểu lầm lời Andante.
"Vậy thì ... tầm thường?"
Trái tim cậu cảm thấy như thể nó đã bị chà đạp một cách tàn nhẫn. Thật đau đớn khi nghĩ rằng người mình yêu đã ở bên một guide khác, và giờ Andante coi đó là chuyện nhỏ nhặt. Cậu đột nhiên nhận ra giá trị của họ khác nhau đến thế nào.
"Ngay bây giờ, không... Tôi sẽ đuổi Guide Kim Seoyeon đi ngay lập tức. Từ giờ trở đi, em sẽ là guide duy nhất ở đây. Được không?"
Jin Hyoseop cắn môi. Đúng như cậu nghĩ, ở bên Andante chỉ khiến cậu đau khổ. Với trái tim tổn thương và đôi môi trề ra, cậu nói chắc chắn hơn trước.
"Không cần thiết phải như vậy. Tôi không có ý định quay lại. Tôi chỉ... muốn mọi thứ như cũ."
"Em sẽ không quay lại sao?"
Cậu cần phải nói rõ ràng. Cậu không thể cứ trốn tránh vấn đề chỉ vì nó khó khăn. Với một cái gật đầu kiên quyết, Jin Hyoseop truyền đạt cảm xúc của mình. Biểu cảm của Andante cứng đờ, như thể anh bị đánh vào sau đầu. Khuôn mặt anh trông lạ lẫm, như thể Jin Hyoseop đã phản bội anh ấy.
"... Tại sao?"
Khi Jin Hyoseop không trả lời ngay lập tức, Andante tiếp tục, không thể kiềm chế được
. "Có vấn đề gì vậy? Tôi đã nói là tôi sẽ gửi Guide Kim Seoyeon đi. Bây giờ tất cả những gì còn lại là hạnh phúc mà. Tôi thậm chí sẽ không phải vào ngục tối, vì vậy không có nguy hiểm nào nữa đâu."
Sẽ không có việc xây dựng lại LEOM. Không có trận đấu xếp hạng. Không vào ngục tối. Mọi thứ đều là những gì Jin Hyoseop đã từng mong muốn. Nhưng Jin Hyoseop vẫn không thay đổi quyết định.
"Là guild? Được thôi, vậy thì rời khỏi guild. Như vậy là được. Tôi đang nghĩ đến việc tự mình đề xuất. Rời khỏi guild và ở bên cạnh tôi."
"... Cái gì?"
"Ở lại với tôi. Em không cần vào guild."
Đôi mắt của Jin Hyoseop dao động. Anh thực sự không hiểu tại sao mình muốn rời đi? Hay anh ấy đang giả vờ không biết? Sự bối rối của anh cậu càng tăng, nhưng nhận thức mà cậu đã cố gắng tránh né đã len lỏi vào tâm trí cậu.
"Tôi không thể làm vậy. Ở lại với anh... thật khó. Đó là lý do tại sao anh muốn kết thúc mọi thứ ngay bây giờ."
"Ý em là... chia tay với tôi?"
Trước lời nói của Andante, Jin Hyoseop miễn cưỡng gật đầu. Mặc dù ngạc nhiên trước phản ứng của anh, Jin Hyoseop vẫn kìm nén sự nghi ngờ của mình về nỗi ám ảnh của Andante. Dù sao thì đây có lẽ chỉ là hiểu lầm.
"Đúng như dự đoán, mình nên nói rõ ràng mọi chuyện."
Ngay cả khi mối quan hệ của họ chủ yếu là hời hợt, thì về mặt lý thuyết, họ vẫn là người yêu. Cho dù Andante có yêu ít đến mức nào, thì việc anh bị sốc nếu Jin Hyoseop đột nhiên biến mất cũng là điều tự nhiên. Sự tức giận, sự bối rối của anh - tất cả đều dễ hiểu. Jin Hyoseop biết cậu phải làm rõ ràng mối quan hệ của họ.
"Vâng. Tôi muốn chia tay."
"... Tại sao?"
"Bởi vì—"
Trước khi anh kịp nói hết, Andante thô bạo túm lấy vai Jin Hyoseop.
"Tại sao em muốn chia tay? Em đã nói em thích tôi mà. Em đã nói em yêu tôi."
Không hiểu sao, đôi mắt vàng của anh lại sáng lên một cách kỳ lạ. Jin Hyoseop giật mình trước cái nhìn đáng ngại đó. Một tháng bình yên đối với Jin Hyoseop dường như lại hoàn toàn khác đối với Andante. Sự thay đổi bất ổn trong thái độ của anh khiến nỗi sợ bị kìm nén của Jin Hyoseop trỗi dậy.
"Có vấn đề gì sao? Ta sẽ đuổi Guide Seoyeon đi. Tôi sẽ cho em mọi thứ em muốn. Trong đầu em đang nghĩ gì vớ vẫn đến mức muốn rời xa tôi thế?"
"A-anh..."
"Ngay trước khi tôi đi, em bám chặt lấy tôi, cầu xin tôi ôm em nhiều hơn. Em khóc, nói rằng em không thể sống thiếu tôi. Và bây giờ em muốn chia tay?"
Andante siết chặt hơn khi tất cả những cảm xúc anh kìm nén cuối cùng cũng bùng nổ.
"Ugh—"
"Em thực sự nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận điều đó sao?"
Cơn đau nhẹ ở vai khiến Jin Hyoseop rên rỉ, nhưng nó vô nghĩa trước sự tức giận và lo lắng ngày càng tăng của Andante. Tim Jin Hyoseop bắt đầu đập thình thịch vì một lý do khác. Dù cậu có tự nhủ rằng đây không phải là sự thật bao nhiêu lần, cảnh tượng trước mắt khiến anh không thể phủ nhận được nữa. Ánh sáng vàng trong mắt Andante nhắc cậu nhớ về quá khứ.
Da cậu nổi gai ốc, và cơ thể run rẩy không kiểm soát được. Trái tim đập loạn xạ hét lên bảo cậu hãy chạy trốn.
Andante đã bộc lộ một nỗi ám ảnh rõ ràng. Giống như bất kỳ esper nào, anh bị ám ảnh bởi guide của mình. Jin Hyoseop nhớ lại cách mà đối tác nô lệ cũ của cậu, Dietrich, đã từng nhìn cậu với ánh mắt tương tự. Và hắn đã nói điều tương tự:
"Đừng có lố bịch. Tôi sẽ không để em đi đâu cả."
"Em phải ở bên cạnh tôi
"Bởi vì em là guide của tôi."
"Bởi vì mày là guide của tao."
Thud. Trái tim của Jin Hyoseop chùng xuống. Hình ảnh của Dietrich chồng lên hình ảnh của Andante. Đây không phải là tình yêu. Đó là một cảm giác rất khác so với tình yêu. Sự ấm áp và quan tâm mà Andante đã từng dành cho Ano, trân trọng anh ấy thậm chí đến mức chết, giờ đã không còn nữa.
Jin Hyoseop đứng đó, cứng đờ, không thể nói gì. Andante kéo cậu vào, ép môi họ vào nhau. Bàn tay to lớn của anh nắm chặt gáy Jin Hyoseop, và môi họ xoắn lại với nhau. Lưỡi của Andante đan xen mạnh mẽ vào lưỡi của Jin Hyoseop.
Họ đã hôn nhau nhiều lần trước đây, và một số lần thậm chí còn thô bạo hơn, nhưng không có lần nào khiến cậu sợ hãi như lần này. Khi lưỡi Andante lướt trên vòm miệng, Jin Hyoseop giật mình, và tay Andante nắm chặt eo anh hơn.
Jin Hyoseop không thể cử động. Cậu cảm thấy hoàn toàn bị mắc kẹt. Mùi khói thoang thoảng phả vào mũi, khiến cơ thể cậu run rẩy không tự chủ. Mùi khói khiến cậu muốn dựa vào cơ thể Andante.
'Không...'
Một ánh sáng đỏ nhấp nháy lóe lên trong tâm trí cậu. Cậu không thể đầu hàng điều này. Nếu cậu đầu hàng mùi hương của Andante bây giờ, nếu anh cậu kéo trở lại chuyện này, quá khứ sẽ chỉ lặp lại.
Nghĩ đến cuộn giấy trong túi, Jin Hyoseop nắm chặt quần áo. Chỉ có một cách để trốn thoát. Nhưng để sử dụng cuộn giấy, cậu cần một khoảnh khắc mà Andante không nhìn mình. Tuy nhiên, Andante có vẻ như sẽ không cho cậu bất kỳ sơ hở nào.
Jin Hyoseop vô thức run rẩy, sợ rằng Andante có thể nhận ra món đồ này. Cậu nên chạy ngay khi cầm được cuộn giấy trên tay. Sự bất cẩn khiến cậu hối hận.
Cậu đã ngu ngốc tin rằng Andante sẽ không bị ám ảnh. Mặc dù bản năng cảnh báo , cậu đã tin vào những gì mắt mình nhìn thấy. Cậu đã đánh giá Andante quá đơn giản, mặc dù anh không phải là loại người như vậy.
'Mình nên làm gì? Mình có thể...?'
Không có gì xuất hiện trong tâm trí, và nỗi sợ hãi chỉ tăng lên. Tất cả những gì Jin Hyoseop có thể làm là đẩy Andante bằng tất cả sức mạnh của mình. Nhưng cơ thể rắn chắc của anh không nhúc nhích một inch. Thay vào đó, Andante siết chặt cổ và eo cậu, và nụ hôn trở nên mạnh mẽ hơn. Răng họ va vào nhau với một âm thanh có thể nghe thấy được.
"Anh anh ơi... D-dừng lại..."
Jin Hyoseop cố gắng nói để ngăn anh lại, nhưng Andante không cho cậu bất kỳ khoảng trống nào để thở. Như thể bị kích thích hơn bởi giọng nói giống như tiếng rên rỉ, anh đẩy lưỡi vào sâu hơn, lướt qua vòm miệng tôi. Lưng Jin Hyoseop tê rần, cứng đờ như thể đã hóa đá.
"Tôi... tôi sợ."
Dù cậu có cố đẩy Andante ra thế nào, anh cũng không dễ dàng nhúc nhích. Cảm thấy như mình đã hoàn toàn bị mắc kẹt, Jin Hyoseop hoảng loạn, cuối cùng cắn mạnh đầu lưỡi đang bên trong miệng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro