Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

120 Ep

Khi Jin Hyoseop sắp xếp xong những suy nghĩ lộn xộn của mình, anh đã đến thành phố. Để phòng ngừa, cậu phủ một tấm vải hoa mà cậu thường dùng trên đồng lên đầu và đỗ chiếc máy kéo nhỏ bên cạnh một gian hàng. Khi cậu bật Wi-Fi, nó hầu như không hoạt động.

'Được rồi!'

Jin Hyoseop rút ra một danh thiếp từ trong túi cậu đã mang theo. Đó là một tấm danh thiếp mà Shin Haechang đã đưa cho  một thời gian trước. Cậu đã muốn liên lạc với Yujin, nhưng vì số của anh ấy đã được lưu trên điện thoại cũ, nên số duy nhất cậu biết m số của Shin Haechang.

"Haah..."

Tất cả những gì cậu phải làm là gọi cho Shin Haechang và yêu cầu anh ấy giao nó đến Andante. Đó là một nhiệm vụ đơn giản. Jin Hyoseop đã tập dượt những từ ngữ trong đầu và quyết định. 

"Được rồi."

Thông qua internet, Jin Hyoseop đã gọi điện đến số trên danh thiếp. Tiếng chuông điện thoại đơn điệu và căng thẳng lặp lại khoảng ba lần trước khi Shin Haechang nhấc máy.

- Vâng.

Câu trả lời ngắn gọn khiến Jin Hyoseop lo lắng nuốt nước bọt trước khi nói. 

"Đã lâu không gặp, Esper Shin Haechang."

- ... Guide ... Jin ... Hyoseop ...?

"Vâng, là tôi đây. Tôi muốn nói chuyện ngắn gọn với anh, vì vậy tôi đã liên lạc."

- ...

"Tôi không biết về tình hình cho đến gần đây do một số khó khăn từ phía tôi. Tôi nghe nói anh đang tìm tôi, nhưng tôi tin rằng đó là do kỷ vật của Ano mà tôi đã vô tình lấy mất."

Shin Haechang vẫn không trả lời. Có điều gì đó không ổn, nhưng Jin Hyoseop tiếp tục với giọng điệu thực tế của mình, muốn giữ bình tĩnh và rõ ràng.

"Tôi hy vọng sẽ gửi vật phẩm cho hội của anh. Anh có thể chuyển nó cho hyung của tôi không?"

Ngay khi cậu định thêm một yêu cầu lịch sự, có một tiếng va chạm lớn ở đầu dây bên kia.

'Cái gì vậy?'

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Jin Hyoseop theo bản năng nín thở. Chẳng mấy chốc, tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên, theo sau là giọng của Yujin.

-Jin Hyoseop!

"Guide Yujin? Anh—"

-Ra khỏi đó ngay lập tức! Trốn như thể cậu đã chết... Ugh!

Giọng nói khẩn thiết của Yujin bị cắt ngang, theo sau là tiếng rên rỉ bị kìm nén. Jin Hyoseop ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó vô cùng không ổn.

"Guide Yujin? Guide Yujin!"

-... Guide Jin Hyoseop.

"Esper Shin Haechang, chuyện gì thế? Có chuyện gì vậy? Guide Yujin có ổn không?"

Mặc dù có một loạt câu hỏi lo lắng, Shin Haechang vẫn không đưa ra câu trả lời mà cậu mong muốn. Giọng nói của anh, bình tĩnh và trầm, vang lên theo sau.

-Yujin vẫn ổn. Quan trọng hơn, cậu đang ở đâu?

"Cái gì? Cậu ấy thực sự ổn sao? Tôi vừa nghe Guide Yujin hét lên—"

-Cậu đang ở đâu

Câu hỏi cứng nhắc khiến Jin Hyoseop ngậm miệng lại. Có điều gì đó rất sai, rất rất sai.

'Ra khỏi đó ngay bây giờ! Trốn như thể cậu đã chết... Ugh!'

Tại sao Yujin lại nói thế? Và tại sao Shin Haechang lại hành động máy móc như vậy, chỉ biết đặt câu hỏi? Đột nhiên, Jin Hyoseop nhớ ra tin tức—hội đồng Guide Mỹ đang giúp Andante tìm kiếm mình.

'Vậy nghĩa là ở Hàn Quốc...'

Shin Haechang có khác gì Guide Mỹ không? Càng nghĩ về điều đó, cậu càng nhận ra mình không thể tiết lộ vị trí của mình. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng cậu.

"T-Tôi e là tôi không thể nói với anh điều đó."

Cuối cùng, Jin Hyoseop cũng khó khăn lắm mới bày tỏ sự từ chối của mình. 

- Tại sao?

Cậu gần như làm rơi điện thoại. Giọng nói đã hoàn toàn thay đổi. Cậu thậm chí không thể xác định được nó đã thay đổi khi nào.

- Thôi nào, nói cho tôi biết đi, Hyoseop à. Tại sao em không thể nói?

Cậu bối rối đến nỗi không nói được. Đôi môi run rẩy của cậu hầu như không cử động. Cậu không ngờ Andante lại ở đó với họ. Tại sao Andante lại ở đó với họ? Mặc dù bối rối, Andante không cho cậu thời gian để suy nghĩ.
*do nhỏ An đang quẫy tung lone ở đó mà 🫨

- Tôi đang gỏi em đấy, Hyoseop à."

Mặc dù giọng điệu của Andante vẫn như thường lệ, nhưng giọng nói của anh lạnh như băng. Sự lạnh lẽo trong đó truyền tải một cơn giận dữ bùng cháy, khiến tay Jin Hyoseop toát mồ hôi lạnh. 

"Em em..."

Cậu cố nói điều gì đó, bất cứ điều gì, nhưng những từ ngữ không thể thoát ra. Andante lại lên tiếng, lầm này giọng anh  sáng hơn một chút .

–À, tôi hiểu rồi. Có người đang đe dọa em đúng không? Đó là lý do tại sao em đang trốn và không thể nói bất cứ điều gì?

"V-Vâng? Ý anh là..."

Jin Hyoseop đứng đó, ngớ người ra. Bị đe dọa? Đó là một sự hiểu lầm nực cười. Việc để lại đơn từ chức và điện thoại của mình là bằng chứng cho thấy cậu đã tự mình rời đi. Nhưng Andante có vẻ tin chắc rằng Jin Hyoseop không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi. 

- Ha ... Tôi biết mà. Nếu không thì em sẽ không bao giờ rời bỏ tôi. Phải là bọn khốn Cục An ninh Quốc gia đó, đúng không? Shin Haechang bảo em rời đi à? Hay Yujin đã gieo rắc mối bất hòa giữa chúng ta? Những kẻ nói dối đó... Họ đều hứa sẽ không có chuyện đó, nhưng hãy nhìn họ kìa—rõ ràng là nói dối trắng trợn.

Bị bất ngờ bởi dòng hiểu lầm vô tận, Jin Hyoseop theo bản năng gọi anh.

"A-anh ơi."

- Vâng, Hyoseop à. Chỉ cần nói một lời. Tôi sẽ giết hết những tên khốn đã cố gắng chia rẽ chúng ta. Đe dọa em như vậy sao? Chúng đáng chết, em không nghĩ vậy sao?

Giọng nói của anh không hề có chút bình tĩnh nào. Anh nghe có vẻ kích động hơn nhiều so với những gì Jin Hyoseop từng nghe trước đây.  Thật khó tin đây là Andante mà cậu biết. Những cảm xúc thô thiển va chạm từ lời nói của anh khiến Jin Hyoseop không chắc điều gì đã phá vỡ sự bình tĩnh của Andante hoàn toàn như vậy. Không thể nói rõ được, sự bất an bắt đầu lan dọc sống lưng , nhưng cậu đã kìm nén nó, tập trung vào việc giải quyết hiểu lầm. Cậu không thể gây thêm rắc rối cho Yujin hay Shin Haechang, cũng không thể để một hiểu lầm nghiêm trọng như vậy không được giải quyết.

"Anh à... Không phải vậy."

-Không phải vậy sao? Vậy thì không phải Shin Haechang hay Yujin sao? Vậy thì là ai?

"Không, ý em là... Không phải là đe dọa. Em tự đi mà."

-...Tự đi à?

Andante lẩm bẩm không tin nổi; giọng anh đờ đẫn. May mắn thay, cơn giận dữ trước đó dường như đã lắng xuống. Jin Hyoseop thở phào nhẹ nhõm, hy vọng rằng sự hiểu lầm đã được giải tỏa. Nếu họ có thể tiếp tục nói chuyện một cách bình tĩnh, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Nhưng đó chỉ là giả định của Jin Hyoseop.

-Vậy thì... không ai đe dọa em, và không ai gieo rắc bất hòa. Em tự ý bỏ đi sao? Tự đi bằng đôi chân của mình sao?

Giọng anh ta lại trở nên lạnh lùng đến kỳ lạ. Không phải cơn giận đã lắng xuống—mà nó chỉ thay đổi. Có tiếng cười khẽ qua điện thoại, tiếp theo là một khoảng im lặng ngắn ngủi. Sau đó, bằng giọng nói nặng trĩu cảm xúc sâu sắc, Andante lại lên tiếng.

-em đang ở đâu?

Mặc dù sự hiểu lầm đã được giải tỏa, Andante vẫn lạnh lùng. Jin Hyoseop không hiểu tại sao. Cảm thấy không thoải mái, anh cố gắng kết thúc mọi chuyện thật nhanh.

"... Món đồ mà tôi em tình lấy mất—em sẽ gửi nó cho anh. Vì vậy, xin đừng lo lắng."

- Tôi hỏi em đang ở đâu. Tại sao em lại tránh câu hỏi? Hiện tại em đang ở đâu?"

"Chúng ta không cần phải gặp nhau. Tốt nhất là chúng ta chỉ cần—"

- Ai nói.

Có tiếng nghiến răng. Jin Hyoseop nhận ra quá muộn rằng giọng nói mà anh nghĩ là lạnh lùng thực ra đang sôi sục vì giận dữ.

- Ai đã nói em được quyết định kết cục của chuyện này? Chết tiệt.

"H-Hyung...?"

- Vậy là em sẽ không nói với tôi, hả? Vậy thì tôi sẽ tự đến tìm em à? Đó là điều em muốn sao? Em muốn thấy tôi phát điên sao? Hả, Hyoseop?

Đồng tử của Jin Hyoseop giãn ra. Cậu không thể tin vào những gì mình đang nghe. Cậu không ngờ Andante lại phản ứng gay gắt như vậy. Bình thường, ngay cả khi mọi thứ trở nên căng thẳng, vẫn sẽ có một chút đùa giỡn trong giọng điệu của anh ấy, hoặc một mức độ kiềm chế nào đó. Nhưng lần này thì khác - không hề có sự kiềm chế nào cả. Ngay khi Jin Hyoseop sắp trả lời, cuộc gọi đột nhiên bị ngắt kết nối với tiếng bíp.

Cuối cùng, Wi-Fi không ổn định đã ngừng hoạt động. Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị ngắt kết nối, Jin Hyoseop bật dậy trong sự hoảng hốt. 

"Anh ấy điên rồi... Thực sự, thực sự điên rồi."

Cậu đã giải quyết hiểu lầm và nói rằng cậu sẽ trả lại viên ngọc. Nhưng Andante không quan tâm. Vấn đề không phải là viên ngọc - anh ấy chỉ tập trung vào nơi Jin Hyoseop ở. Như thể Andante rất tức giận vì Jin Hyoseop đã rời đi ngay từ đầu.

"... Tại sao? Tại sao vậy?"

Tại sao anh  lại tức giận vì Jin Hyoseop đã biến mất? Bây giờ đã có những người Guide khác bên cạnh anh ấy. Anh ấy có thể nhận được guiding hoàn hảo từ những người khác. Vậy tại sao Andante lại cần cậu? 

Jin Hyoseop lo lắng cắn móng tay. Cậu đã khiến anh ấy cảm thấy bị phản bội khi rời đi mà không nói một lời? Hay là vì cậu đã bỏ đi mà không chịu trách nhiệm? Hay là vì cậu đã thoát khỏi sự kiểm soát của Andante? Dù cậu có nghĩ về điều đó nhiều đến đâu, thì cũng chẳng có lý do nào có vẻ hợp lý.

Thực ra, ngay cả cậu cũng biết rằng việc bỏ đi như thế này không hoàn toàn là điều đúng đắn nên nỗi lo lắng cứ giày vò. Mặc dù rất lo lắng, nhưng cậu vẫn nhẹ nhõm vì Andante vẫn chưa tìm ra vị trí của mình. Ít nhất thì cậu cũng không phải đối mặt với Andante, người chắc chắn đang vô cùng tức giận. 

Tuy nhiên, chỉ riêng điều đó thôi cũng không thể dập tắt được cảm giác bất an đang dâng trào. Vì họ đã nói chuyện qua điện thoại rồi, nên không biết khi nào Andante có thể phát hiện ra và đến tìm cậu.

Jin Hyoseop lập tức tắt điện thoại, ném sang một bên và đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro