Chương 98.1: Ông xã, em sai rồi
Mạnh Diễn Chi thấy cô thống khổ che lấy trán của mình, mi tâm của giống như tàu lượn quanh một cái.
Nhiều năm như vậy, người nhà họ Mạnh không biết đã lặp đi lặp lại nói với cô bao nhiêu nhiêu lần như vậy, bọn họ thận trọng nhìn chằm chằm cô, sợ cô luẩn quẩn trong lòng, nhưng lại muốn cố ý không nhắc tới chuyện này, lo lắng sợ chạm vào chỗ đau của cô.
Có thể một người phụ nữ khi mang thai, vô cùng vui vẻ cho rằng rốt cục cũng có thể gả cho người đàn ông mình yêu, nhưng cuối cùng không chỉ có bị một tờ giám định DNA xé nát mộng đẹp, cô thậm chí còn không biết cha của đứa bé là ai, Mạnh Bảo Ý lại là đứa con gái duy nhất đời thứ ba của nhà họ Mạnh, ai mà không chiều chuộng cô từ nhỏ ở trong tay, không có để cho cô nếm một chút khổ, bị một chút ủy khuất, cũng không để cho cô thấy những thứ như đánh đấm tối tăm, có thể tưởng tượng được, gặp phải chuyện này khiến cho tinh thần của cô chịu bao nhiêu đả kích.
Hôn lễ của Lục Đông Đình lần này không có để cho cô biết, cũng là sợ cô không khống chế được tinh thần, bác sĩ nói, nếu không khống chế được tâm tình của cô, kéo dài tình trạng này, sẽ dẫn tới tinh tần bị ngăn cách và kích thích nghiêm trọng.
Mạnh Diễn Chi rất đau đầu, không biết cô biết chuyện của Lục Đông Đình từ lúc nào, lại là chạy ra khỏi mí mắt của ba mẹ như thế nào.
"Nhưng mà rõ ràng em vào là phòng của anh ấy, sao lại có thế không phải con của anh ấy... Em chỉ có lần kia với anh ấy... Tại sao vậy chứ... "
Mạnh Bảo Ý nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực, vì sao con có thể không phải là con trai của anh ấy?
Cho dù Mạnh Tẩy nghiên đã bị khoa học xác thực và có căn cứ chính xác rõ ràng, cậu bé không phải con của Lục Đông Đình, nhưng ngoại trừ lúc Mạnh Bảo Ý mất khống chế, không điều khiển được bản thân hù dọa Mạnh Tẩy Nghiên, những lúc khác cô chẳng bao giờ giận chó đánh mèo đến trên người cậu bé, coi cậu bé giống như trân bảo để yêu thương.
Trong lòng Mạnh Diễn Chi cảm thấy rất khó chịu, thật ra mặc kệ đứa bé là của ai, từ lúc nhà họ Mạnh bắt đầu nuôi, cũng sẽ không để cho nó chịu ủy khuất, mặc dù chuyện hủy hôn ước với nhà họ Lục, khiến hai nhà Mạnh Lục sinh ra khúc mắc, nhưng đó là tùy chuyện tùy người, nhà họ Mạnh không phải kiểu người không hiểu chuyện, không bao giờ nghĩ tới tìm nhà họ Lục gây phiền phức, chỉ là cô em gái này của anh không thể nhìn thẳng được thôi.
Mạnh Diễn Chi một tay nắm tay lái, một tay kia xoa xoa ấn đường, "Tẩy Nghiên còn nhỏ, về sau đừng mang theo nó chạy đi khắp nơi, cho dù em chịu được, nó chịu được sao?"
Mạnh Bảo Ý buồn bực nức nở ôm Mạnh Tẩy Nghiêm càng chặt.
Đã sắp mười hai giờ rồi, Mạnh Diễn Chi không có khả năng để hai mẹ con đi suốt đêm về thành phố B, đành phải đưa hai người mang về phòng trọ của anh một đêm.
Lúc sắp đi tới cửa, nương theo ngọn đèn trên hàng lang, Mạnh Diễn Chi nhìn thấy có một đôi nam nữ đang đứng trước cửa nhà Tô Yểu.
Hóa ra là Ninh Khâm đưa Cố Liên Y về lấy hành lý.
Cố Liên Y vừa mới mở cửa ra, nghe có tiếng bước chân đi lên, quay đầu nhìn thoáng qua, không nghĩ tới là Mạnh Diễn Chi, trong tay anh còn bế đứa bé, đi theo phía sau còn có một người phụ nữ đang cúi đầu đi bộ.
Cố Liên Y cười với anh nói: "Thủ trưởng Mạnh."
Ninh Khâm thấy Mạnh Diễn Chi, nhìn Cố Liên Y đang cười giống như nở hoa một chút, lại nhìn Mạnh Diễn Chi một chút, tự nhiên cũng nhìn thấy người phụ nữ đi theo phía sau, Mạnh Bảo Ý.
Ninh Khâm vô ý thức híp mắt một cái.
Mạnh Diễn Chi nhìn hai người, gật đầu, cũng không biết là hướng Cố Liên Y hay là hướng Ninh Khâm.
Cố Liên Y nghiêng đầu một chút, muốn nhìn rõ người phụ nữ phía sau anh, kết quả bị Mạnh Diễn Chi phát hiện, cô lúng túng nở nụ cười hai tiếng, "Thủ trưởng Mạnh, đây là vợ và con trai của anh?"
"Không phải, là em gái và cháu ngoại của tôi!"
Cố Liên Y càng lúng túng hơn, Ninh Khâm rất quân tử nhìn Mạnh Diễn Chi một lúc, sau đó đưa tay kéo Cố Liên Y đóng cửa lại.
Cố Liên Y không hiểu chuyện gì, mở mắt to nhìn chằm chằm anh, "Anh đẩy em để làm chi? Không thấy em đang nói chuyện với thủ trưởng Mạnh sao?"
"Thủ trưởng?" Ninh khâm cười ha hả híp mắt, "Em rất thân với anh ta?"
"Cũng không phải rất thân thiết!" Cố Liên Y hì hì, "Lần trước em uống rượu, Tô Yểu nói cho em biết là anh ấy ôm em lên nhà..."
Ý thức được mình cái gì, Cố Liên Y chợt câm miệng, trong lòng lặng lẽ vả miệng mình một cái, ai bảo mày không biết lựa lời mà nói.
"Xem ra cuộc sống về đêm trôi qua một mình của em rất phong phú." Ninh khâm tiện tay đóng cửa lại, khóa trái.
Cố Liên Y ô ô ô, muốn lấy lòng ôm lấy anh, khuôn mặt chôn ở trong lồng ngực của anh cọ lấy cọ để, "Luật sư Ninh, người ta uống qua một lần rượu, còn không phải là bởi vì anh, em đau lòng nên mua say, sau khi tỉnh lại hận không thể hiến thân tạ tội đâu!"
"Ah?" Đuôi mắt Ninh Khâm cong lên, âm cuối trầm ngâm, làm dáng vẻ trầm tư, nghi ngờ hỏi: " Lần trước anh nhìn thấy một người phụ nữ đến hừng đông mới đi ra từ quán rượu là người nào? Ah, anh còn chụp ảnh đây này, sợ có người quỵt nợ, có muốn anh cho em xem một chút hay không?"
Trong lòng Cố Liên Y nhất thời muốn tự tử, bi phẫn nhìn anh: "Anh dĩ nhiên theo dõi em?"
"Chỉ là muốn giảm bớt nỗi tương tư mà thôi, ai biết lúc anh tưởng niệm thành hoạ, có người lại không tim không phổi đi chơi suốt đêm, thật là làm cho ông xã vô cùng đau lòng." Ninh Khâm nhàn nhạt giả vờ thất vọng.
"A a a, ông xã em sai rồi!" Cố Liên Y nhảy lên trên người Ninh Khâm, giống như con khỉ con trẻo lên trên người anh.
Ninh Khâm hừ lạnh, "Chậm."
Nói xong, trực tiếp ôm người ném lên trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro