Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78.1 Anh nghĩ rằng tôi muốn?


Tô yểu nghe thấy âm thanh quen thuộc, chóp mũi có mùi thuốc lá mới mẻ mát lạnh, hòa lẫn mùi nước cạo râu quen thuộc, nhất thời Tô Yểu thư gian không ít.

Ngước mắt nhìn anh một cái, vừa lúc chống lại đôi mắt thâm thúy của anh, ngọn đền ngoài hành lang toilet sáng tỏ, mà tròng mắt của anh cũng sáng ngời rực rỡ, nhìn thật kỹ nụ cười có một chút ôn nhu, làm cô không dám đi suy đoán, tim Tô Yểu chậm một nhịp, rũ mi xuống, cánh một giây, không nói một lời tránh xa anh.

Giống như làm theo lẽ thường chào anh một câu: "Sao anh lại tới đây?"

"Xã giao." Lục Đông Đình nhàn nhạt đáp.

"Ah."

Thái độ Tô Yểu không mặn không nhạt, ánh mắt Lục Đông Đình khôi phục trầm lãnh như bình thường, đứng đối lập với cô trong hành lang, trầm mặc không một tiếng động.

Sau một lát, Lục Đông Đình đột nhiên kéo tay của cô qua, "Đi thôi."

Trong lòng bàn tay rất nhanh truyền đến ấm áp, bị một bàn tay khác bao vây lấy, từng ngón tay xuyên qua khẽ hở ngón tay của cô, cũng không nói chuyện, Tô Yểu bị anh nhìn sống lưng có chút tê dại, đầu óc bị động tác vô cùng dịu dàng vừa xong mà cảm thấy mê muội.

Cũng có thể là bởi vì say choáng váng.

Đi qua khúc quanh, cô chỉ chỉ phương hướng của căn phòng, "Không quay lại sao?"

"Làm sao, còn muốn quay lại uống?" Lục Đông Đình đột nhiên nhấn mạnh.

Tô Yểu cảm thấy anh quái lạ, lại nhớ tới buổi tối hôm đó cô giống như kẻ ngu ở chỗ đó chờ anh, ngực lại nổi lên một mạt tức giận, càng phát ra khó chịu.

Thấy cô buồn bực không có hé răng, mím chặt môi, giọng nói Lục Đông Đình vô ý thức chậm lại, "Trần Nam Từ đã chào hỏi."

Dứt lời kéo tay cô đi, lần này Tô Yểu không có phản kháng, nhưng lại không dấu vết rút tay về, yên lặng đi theo anh.

Lúc Đông Đình nhìn thoáng qua lòng bàn tay trống rỗng, liếc mắt nhìn cô thật sâu một cái, trực tiếp đi ra ngoài.

Đến bên ngoài, cửa một chiếc xe bên cạnh mở ra, Trần Nam Từ ngoái đầu nói: "Lục tổng, tiểu Tô, tôi và tiểu Lưu đi trước một bước đây."

Tô Yểu thở dài một ngụm, cô còn tưởng rằng chỉ có cô và Lục Đông Đình rời chỗ, sợ người khác sinh lòng nghi ngờ, thì ra Trần Nam Từ và tiểu Lưu cũng rời đi.

Lục Đông Đình mở cửa xe ngồi vào ghế lái, trong nháy mắt Tô Yểu không có hồi phục được tinh thần, không phải anh tới đây là để uống rượu xã giao sao?

Cô cũng mơ mơ màng màng kéo cửa ghế lái phụ ra ngồi vào. Vẫn không quên lo lắng hỏi một câu: "Anh uống rượu sao?"

"Không có."

Tô Yểu nghe anh nói không có, cũng không cần lại lo lắng nữa rồi.

Xe lái lên đường lớn, Tô Yểu vẫn say men rượu, tựa lưng vào ghế ngồi buồn ngủ, đột nhiên ngửi thấy sặc mùi thuốc lá, cô cau mày nhìn về phía Lục Đông Đình, cửa sổ mở một nửa, mà lòng bàn tay của anh một điếu thuốc lá đang cháy.

Cô vốn muốn nói điều gì đó, nhưng đây là xe của anh, cô cũng không có quyền ngăn cản.

Lục Đông Đình cũng tựa hồ phát hiện ra cô không thích mùi này, tắt thuốc lá, sau khi mùi thuốc lá phân tán đi mới đóng cửa sổ xe lại.

Sau một lát, ý thức của Tô Yểu dần dần không tập trung nhắm mắt lại, chóng mặt, cảm giác dạ dày lại truyền tới hàng loạt quặn đau.

Cô chịu đựng dạ dày khó chịu, bản thân vô ý thức hừ nhẹ một tiếng.

"Đau dạ dày?" Lục Đông Đình hỏi.

"Uh..."suy yếu trả lời.

"Tửu lượng không tốt thì dừng thể hiện?"

Tô Yểu cãi lại, "Anh nghĩ rằng tôi muốn?"

Khuôn mặt Lục Đông Đình lạnh tanh không có nói tiếp, đến dưới phòng trọ, xe mới dừng hẳn, Tô Yểu mở mắt ra, vừa nói vừa cởi giây thắt an toàn: "Cám ơn anh."

Cũng không để ý Lục Đông Đình có trả lời hay không, Tô Yểu đẩy cửa bước xuống luôn, đỡ đầu từ từ đi về phía trước.

Còn chưa đi tới mái hiên, Tô Yểu nghe thấy âm thanh đóng cửa xe, bước chân cô dừng lại, quay đầu nhìn, dưới bóng đêm, Lục Đông Đình đang đi về phía cô, dưới đèn đường mờ mờ, làm cho khuôn mặt của anh phủ lên một tầng mông lung.

Tô Yểu cũng không dừng lại lâu, xoay người lại đi lên lầu, tiếng bước chân phía sau nhẹ nhàng mà trầm ổn, dần dần tới gần.

Tô Yểu biết anh ở phía sau, nhưng cô không có quay đầu.

Đến cửa nhà, cô lấy chìa khóa mở rộng cửa đi vào, toàn bộ căn phòng một màu tối đen kịt, Cố Liên Y dường như không có ở nhà.

Cô xoay người liền đóng cửa, làm như hoàn toàn không biết Lục Đông Đình còn đứng đằng sau.

Sắc mặt Lục Đông Đình đột nhiên trầm lại, đẩy cửa dễ như trở bàn tay một phen, Tô Yểu nhìn vị khách không mời mà đến này, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao.

"Khuya lắm rồi, anh không quay về sao?"

Lục Đông Đình đứng ở trước mặt cô, chặn tia sáng, giống như một bóng ma âm u, anh lạnh giọng nói: "Em náo loạn cái tính khí gì?"

Cả tối Tô Yểu không nóng không lạnh, anh làm sao mà không phát hiện ra.

Tô Yểu cúi thấp đầu, lúc ngẩng đầu lên, khóe miệng mỉm cười, "Tôi không có nha."

Đều nói bàn tay không bao giờ đánh người có khuôn mặt tươi cười, nhưng lúc này Lục Đông Đình nhìn cái cười này của Tô yểu lại càng muốn đánh cô một trận, lại thích ăn đòn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro