Chương 71.2: Anh Lục, em trai em ở Mỹ bị cục di dân bắt giam...
Lên xe, tay cô thắt lấy dây an toàn, tay trái bị thương, tay phải không tiện, một mình lăn qua lăn lại hồi lâu, Lục Đông Đình quay sang cài cho cô
Tô Yểu hơi mím môi: "Cảm ơn."
Trên đường trở về, Tô Yểu xin phép ở bên công ty, mà anh chỉ có nửa buổi sáng không đi làm, điện thoại đã không ngừng.
Tô Yểu yên tĩnh ngồi bên cạnh anh, nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, chân chính cuốn lại, cô không có hưng phấn của người vợ mới cưới, bởi vì áy náy vô cùng.
Ánh mắt trời xuyên thấu cửa kính xe, đến chói mắt.
Cô híp mắt nhìn phong cảnh chạy như bay bên ngoài cửa xe, có chút hoảng hốt.
Rốt cuộc anh không bận việc nữa... sau khi nói chuyện xong, trong xe một mảnh yên tĩnh, Tô Yểu im lặng lúc lâu mới nói: "Lục Đông Đình, em trai em bị cục di dân ở Mỹ bắt giam, anh có thể hay không..."
Lục Đông Đình cũng không thèm liếc cô lấy một cái: "Tô Yểu, em đúng là càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước rồi..."
Tô Yểu chôn đầu không lên tiếng, nếu anh từ chối, cô cũng không có cách nào nghiêm mặt lại đi cầu xin anh, dù sao đồng ý cùng cô kết hôn, đã là điểm mấu chốt của anh rồi.
Nhưng trong lòng cô lo lắng, hiện giờ cô có chứng nhận kết hôn, tùy thời đều có thể cầm lại cổ phần công ty, nếu dùng giấy chứng nhận kết hôn đi áp chế Tô Hoài Sinh dể ông ta thả Tiêu Tống Ly, có thể ông ta sẽ bình nứt không sợ bể không, ngược lại càng nghiêm trọng?
"Em cho là đứa em họ kia của em là người có thể mặc cho người khác xâu xé?" Đột nhiên anh nhàn nhạt mở miệng.
Tô Yểu khó hiểu nhìn anh.
Lục Đông Đình hừ nhẹ: "Nếu nó không có chút danh thế, sẽ gửi cho em nhiều tiền bạc như thế sao? Tô Hoài Sinh có thể chuẩn bị được bao nhiêu thế lực, có thể chống lại được Tiêu Tống Ly đã lăn lộn nhiều năm ở San Francisco sao, có hiểu không?"
Trong mắt Tô Yểu mờ mịt khó hiểu, dần dần biến thành không dám tin.
"...Nhưng nó mới 22 tuổi."
22 tuổi thì thế nào?
Xuất thân thế gia, có mấy người là không rành thế sự?
Lục Đông Đình đơn giản muốn giải thích rõ ràng cho cô: "Tuổi tác không quan hệ, Tiêu Tống Ly dù sao cũng chảy dòng máu của Tiêu gia, luận tâm tư và cổ tay, cậu ta có thể thắng được ông ngoại và cậu em. Cậu ta muốn kiếm chút tiền, đả thông ít quan hệ, cũng không phải việc khó."
Mặt sau còn có một câu, Lục Đông Đình chưa nói, nếu Tô Yểu có thể đưa 15% cổ phần công ty cho Tiêu Tống Ly, nói không chừng cậu ta có thể để Tô gia sụp đổ.
Tiêu gia vĩnh viễn là một nơi ở trong lòng Tô Yểu không thể động vào, mà những lời này là do anh nói ra, làm Tô Yểu nhớ tới một chút chuyện cũ năm xưa khó có thể tiêu tan.
Trong lòng cô có lo lắng và chua xót bất tận, cô biết Tiêu Tống Ly thâm trầm, mọi chuyện có thể tự mình tính toán, nhưng cô đã từng chứng kiến Tiêu gia huy hoàng cường thịnh trở thành tro tàn như thế nào chỉ sau một đêm, cô hi vọng Tiêu Tống Ly đừng đi đường cũ, nhưng hiện thực không như mong muốn.
Cô thở dài trong lòng, lại thôi.
Lúc này mới quay đầu nhìn anh: "Hóa ra anh đã sớm điều tra mấy thứ này."
Trước khi Tiêu Tống Ly đưa tiền cho cô, hoặc là lần đó ở căn chung cư kia anh nghe được cô gọi điện thoại, hoặc là anh có thể tra được từ người gửi tiền.
Giọng điều của anh thường thường: "Chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn."
"Lời này của anh, thật đúng là bị cắn ngược một cái..." Lo lắng của cô cũng không phải rất nhiều.
Lục Đông Đình chẳng muốn tranh luận với cô.
Trong lòng cô cộng lại, trở về nhất định phải gọi điện cho Tiêu Tống Ly, ví như Cục di dân vẫn làm khó, cô lập tức đến Tô gia tìm Tô Hoài Sinh.
Đang nghĩ ngợi, Cố Liên Y liền gọi tới.
"Cậu đi công tác bao lâu thì trở về?" Tô Yểu hỏi.
"Tối qua, cậu đều không quan tâm mình, khi nào mình về cũng không biết." Cố Liên Y làm bộ làm tịch trêu ghẹo cô.
Tô Yểu cười trả lời: "Cậu có Ninh Khâm quan tâm, còn có gì của mình nữa."
Đột nhiên Cố Liên Y im lặng.
"Sao thế?" Tô Yểu ý thức được không thích hợp.
Cố Liên Y hít hít cái mũi: "Đêm nay mình ở cùng với cậu nhé."
Tô Yểu không có cách nào trả lời, nhưng khẳng định có thể đoán được, tình cảm của Cố Liên Y và Ninh Khâm xảy ra vấn đề, chỉ là trong ấn tượng của cô, từ trước đến nay Ninh Khâm luôn là người ôn hòa, luôn bao dung Cố Liên Y cố tình gây sự cùng các loại tác oai tác quái, cưng chiều vô hạn.
"Được, thế chúng ta cùng ăn cơm, sau đó về nhà mình."
Cúp điện thoại, Tô Yểu quay đầu hỏi anh: "Anh về công ty sao?"
"Trở lại."
"Em xin phép rồi, anh đặt em ở ngã tư phía trước công ty kia, em đi tìm Cố Liên Y."
Lục Đông Đình chuyển tay lái, trực tiếp đưa cô đi đến nơi hẹn với Cố Liên Y.
Tô Yểu xuống xe, đóng cửa xe đi được vài bước, thấy anh còn chưa rời đi, ngẩn người, xoay người trở lại, gõ cửa kính xe.
Lục đông Đình hạ cửa xe xuống, con ngươi trầm tĩnh nhìn chăm chằm cô: "Chuyện gì."
Tô Yểu phất phất tay với anh, cười dương lên khóe môi: "Anh Lục, tân hôn vui vẻ."
Lục Đông Đình nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia đi xa, mâu quang trầm tĩnh trước sau như một, qua một lát mới rời đi.
...
Tô Yểu đi ăn cơm trưa cùng Cố Liên Y.
Đến lúc, Cố Liên Y tinh thần uể oải dựa vào ghế ngồi uống nước, nhìn kỹ, lại đang thất thần.
Tô Yểu đi đến bên cạnh gõ gõ mặt bàn kéo cô trở về, Cố Liên Y ngẩng đầu nhìn một cái, lại hạ mí mắt: "Tới rồi."
Nói xong mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn tay Tô Yểu: "Đây là có chuyện gì?"
"Bị một chút vết thương nhỏ."
"Người nào làm cậu thành như thế?"
Tô Yểu ngồi xuống: "Lục Đông Đình."
"Mẹ nó, anh ta có phải người hay không?" Phản ứng đầu tiên của Cố Liên Y là giữ gìn Tô Yểu, đứng ở góc độ Tô Yểu bao che cho cô, sau đó mới phản ứng kịp, tuy Lục Đông Đình lòng dạ khó dò, nhưng sẽ không làm khó phụ nữ đi, phản ứng thứ hai trong đầu chính là chắc chắn Tô Yểu đã làm chuyện gì chọc tới anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro