Trò chơi quyền lực
Xe lao đi trên đường cao tốc, tốc độ nhanh đến nguy hiểm.
Tô An Nhiên bị ép ngồi trên ghế da lạnh lẽo, cánh tay bị Bạch Kỳ Vân ghì chặt, không có lấy một kẽ hở để thoát thân.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Cô cắn môi, cố kiềm chế nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng.
Bạch Kỳ Vân không trả lời.
Hắn chỉ nhìn thẳng về phía trước, bàn tay siết vô lăng đến mức khớp xương trắng bệch.
Nhưng sự lặng im của hắn lại càng làm cô sợ hãi hơn.
Cô không hiểu.
Rốt cuộc hắn muốn gì?
Hắn không yêu cô.
Hắn tàn nhẫn, lạnh lùng, sẵn sàng vứt bỏ cô, nhưng lại không cho phép cô rời đi.
"Bạch Kỳ Vân!" Cô hét lên, nước mắt chực trào. "Anh muốn tra tấn tôi đến mức nào nữa?!"
Bạch Kỳ Vân bất ngờ đạp phanh gấp.
Chiếc xe dừng lại đột ngột giữa con đường vắng, tạo ra một tiếng rít chói tai.
Cô bị mất đà, cả người ngã nhào về phía trước.
Hơi thở rối loạn, tim đập loạn nhịp.
Cô chưa kịp hoàn hồn thì cằm đã bị bóp chặt.
Bạch Kỳ Vân nghiêng người, gương mặt hắn chỉ cách cô vài centimet.
Ánh mắt hắn tối đen, lạnh lẽo và nguy hiểm.
"Cô nghĩ tôi tra tấn cô?" Giọng hắn khàn đi, như thể đang cố kiềm chế điều gì đó.
Tô An Nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt lạnh băng.
"Không phải sao?"
Hắn siết cằm cô chặt hơn.
"Cô nghĩ tôi đã cho cô chịu đủ rồi?"
Giọng hắn đầy mỉa mai, như thể cô vừa nói một điều gì đó hết sức nực cười.
Hắn buông tay, dựa lưng vào ghế, châm một điếu thuốc.
"Cô ngây thơ quá, Tô An Nhiên."
Khói thuốc bay lượn lờ, che khuất ánh mắt hắn.
"Tôi còn chưa bắt đầu đâu."
—💔—
Ba tiếng sau, cô bị giam trong một căn phòng xa lạ.
Không còn là biệt thự của Bạch Kỳ Vân, cũng không phải nhà cô từng sống.
Là một nơi hoàn toàn khác.
Một nơi mà cô không thể chạy trốn.
"Anh định nhốt tôi ở đây cả đời sao?!" Cô gào lên, đập cửa.
Không ai trả lời.
Cô cắn môi, đôi mắt đỏ hoe.
Cô đã nghĩ rằng Bạch Kỳ Vân sẽ không để cô rời đi dễ dàng, nhưng cô không ngờ hắn lại nhốt cô như một tù nhân.
Tại sao?
Hắn nói rằng không yêu cô, nhưng lại giam cầm cô như báu vật.
Hắn đã có người phụ nữ khác bên cạnh, vậy cớ gì phải kiểm soát cô như thế này?
Hắn là một con quỷ.
Tô An Nhiên ngã xuống sàn, nước mắt không ngừng chảy.
Cô đã mơ mộng quá nhiều rồi.
Cô tưởng rằng mình có thể rời đi.
Nhưng trong thế giới của Bạch Kỳ Vân, cô không có quyền lựa chọn.
—💔—
Ba ngày sau.
Cô vẫn bị nhốt.
Không điện thoại, không cách nào liên lạc với bên ngoài.
Bạch Kỳ Vân cũng không xuất hiện.
Cô bắt đầu hoảng loạn.
Hắn đang định làm gì?
Cô không ăn không uống, cả người tiều tụy đến mức đáng sợ.
Cuối cùng, vào đêm thứ ba, cửa mở ra.
Bạch Kỳ Vân bước vào, ánh mắt vẫn lạnh lùng như ngày đầu tiên.
Hắn nhìn cô, đôi mắt đen như vực thẳm.
Cô đứng bật dậy, lao đến, định đánh hắn.
Nhưng cổ tay bị hắn giữ chặt.
Bàn tay hắn lạnh băng, nhưng lực siết mạnh đến mức cô không thể cử động.
Cô hét lên, dốc hết sự căm phẫn trong lòng:
"Anh không thấy mình quá đáng sao?!"
Bạch Kỳ Vân không đáp.
Chỉ là...
Hắn đột nhiên cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Tàn nhẫn.
Cưỡng đoạt.
Không có một chút dịu dàng nào.
Tô An Nhiên giãy giụa, nhưng hắn càng siết chặt.
Đến khi cô gần như không thở nổi, hắn mới buông ra.
Giọng hắn trầm thấp, hơi thở hỗn loạn.
"Cô muốn biết lý do?"
"Lý do tôi không để cô đi?"
Hắn nở một nụ cười nhạt, nhưng đôi mắt lại chứa đầy đau đớn.
"Vì tôi không thể."
—💔—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro