Con mồi của kẻ mạnh
Tô An Nhiên tỉnh dậy trong một căn phòng lạnh lẽo, không có cửa sổ, không có ánh sáng ngoài ánh đèn vàng mờ ảo.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng mùi sắt và máu trong không khí. Đây không phải là phòng ngủ của một người vợ, mà là phòng giam của một tù nhân.
Bạch Kỳ Vân không chỉ coi cô như con mồi, mà cả gia đình hắn đều coi cô như món hàng vô giá trị.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, tiếng giày cao gót vang lên đều đặn, lạnh lẽo.
Một người phụ nữ bước vào, sắc mặt không có chút cảm xúc nào. Đó là Bạch Thanh Y, mẹ của Bạch Kỳ Vân.
Bà ta nhìn Tô An Nhiên với ánh mắt lạnh lùng, như thể cô chỉ là một kẻ phá hoại sự hoàn hảo của gia đình họ.
"Đây là con dâu của tôi sao?" Bạch Thanh Y cười khẩy, không hề giấu giếm sự khinh bỉ trong giọng nói. "Một kẻ vô gia cư, không có thân thế, không có giá trị, chỉ có thể dùng hợp đồng hôn nhân để bám vào con trai tôi."
Tô An Nhiên không phản ứng.
Bạch Thanh Y không phải người phụ nữ bình thường. Bà ta là mẹ của Bạch Kỳ Vân, một người có quyền lực và tàn nhẫn không kém gì con trai mình.
Mỗi một lời nói của bà ta đều là một đòn chí mạng đánh vào lòng tự trọng của Tô An Nhiên.
"Thằng bé có thể để cô sống." Bạch Thanh Y lại gần, cúi xuống, nói nhỏ vào tai cô, "Nhưng chỉ vì hợp đồng hôn nhân đó. Và không phải vì cô có giá trị."
Cảm giác mất giá trị này như một đòn tấn công trực diện vào trái tim cô.
Một người đàn bà đã có tất cả, từ địa vị đến tiền tài, bây giờ lại đang coi cô như một món đồ chơi.
Nhưng Bạch Thanh Y không dừng lại ở đó. Bà ta khinh bỉ nở một nụ cười, xoay người bước đi:
"Chắc cô không muốn thử cái cảm giác là con mồi của kẻ mạnh chứ?"
Bước chân bà ta vang lên từng nhịp đều đặn, như thể muốn nhấn mạnh sự chênh lệch giữa con mồi và kẻ săn mồi.
—💔—
Bạch Kỳ Vân không có mặt ở đó. Hắn đã đi gặp đối tác. Nhưng sự tàn nhẫn của hắn không chỉ đến từ hành động, mà là từ những lời nói lạnh lùng của người xung quanh.
Tối hôm đó, khi hắn bước vào phòng, ánh mắt đầy vẻ không hài lòng.
"Chắc cô đã nghe hết những gì mẹ tôi nói." Hắn đứng đó, không hề có chút cảm xúc nào. "Cô có thể gọi tôi là Bạch Kỳ Vân, nhưng trong mắt bà ấy, cô mãi chỉ là một con cờ trong bàn cờ của tôi."
Tô An Nhiên không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Hắn lại bước đến gần, bàn tay lạnh lẽo nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Tôi đã nói rồi." Giọng hắn chậm rãi vang lên. "Cô là món hàng. Một món hàng tôi không cần thiết phải giữ lại."
Tô An Nhiên không dám cãi.
Cả gia đình hắn đều coi cô là con mồi, là thứ không có giá trị.
Nhưng liệu cô có thật sự thua cuộc ngay từ đầu?
—💔—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro