6. Tại sao không phải tôi?
Lục Cẩn Niên rời đi được một lúc, có người trong phòng mới dần hồi phục lại tinh thần, có điều ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Trong phòng im lặng không biết bao lâu, bất chợt Trình Dạng mở miệng nói: "Tôi đã nói thủ ca rất quen thuộc, nghe Lục Cẩn Niên hát lâu như vậy, vẫn luôn không nghĩ ra, vừa rồi tôi mới nghĩ ra, đó là bốn năm trước khi bước vào làng giải trí, tôi cùng Lục ảnh đế cùng nhau chụp bộ điện ảnh nhạc đệm."
Trong phòng có mấy ngôi sao đã từng diễn qua bộ phim đó, nghe được Trình Dạng nói như vậy, mọi người đều tỉnh ngộ gật gật đầu, có người nói: "Khó trách tôi cũng thấy quen thuộc đâu, lúc ấy chúng ta ở trong sa mạc quay chụp, điều kiện thật khổ, lúc ấy có vài người trong lều ngủ, lúc hơn nửa đêm tôi tỉnh lại đi Wc, nhìn thấy Lục ảnh đế không ngủ, ngồi một mình trong sa mạc, nhìn chằm chằm lên trời, không biết đang nghĩ cái gì, tôi đi vào, mới nhìn thấy xung quanh đều là tàn thuốc, hắn đang nghe điện thoại, không biết tôi đến gần, thâm âm cũng thực sự lớn, chính là bài hát hắn vừa mới hát."
Người này nói đến đây dừng một lúc, như là nhớ tới tình cảnh ngày đó, lại mở miệng nói tiếp: "Tôi vỗ vỗ bả vai hắn, hắn giật mình sau đó liếc tôi một cái, hốc mắt đều hồng cả lên, như là vừa mới khóc, sau đó chắc hắn ý thức được mình thất thố, đột nhiên đứng dậy đi, tôi phát hiện trên cát có viết bốn chữ, sinh nhật vui vẻ, mặc dù là ban đêm, gió lớn, bốn chữ kia trở nên có chút mơ hồ,nhưng tôi có thể nhận ra, chính là Lục Ảnh đế viết, phỏng chừng ngày đó có thể là sinh nhật ai đi."
Mọi người nghe người này nói xong, lại im lặng trong chốc lát, sau đó có người nói: "Anh cũng đừng nói, bình thường thấy Lục Ảnh đế lạnh như băng, một chút tình cảm đều không có, nhưng thật nhìn không ra, hắn thế nhưng lại thích một người nhiều như vậy."
"Trước kia tôi nghe một tin đồn, nói Lục Ảnh đế trước kia không hút thuốc, sau vì sự kiện nào đó mới hút, mọi người nói, có phải hắn vừa mới nói, thông báo không thành công, từ đó về sau mới bắt đầu hút?"
"Thật đúng là đừng nói ,Lục Ảnh đế nghiện thuốcđặc biệt nặng, thường xuyên thấy hắn một mình, cô đơn đứng ở nơi không có người, buồn bã hút thuốc."
Trong phòng bao yên lặng một chút, không khí áp lực làm người ta không nói nên lời khó chịu, cuối cùng không biết ai,liền ngăn đề tài: "Vừa rồi Lục ảnh đế nói người hắn thích là mối tình đầu, ai, tôi đều quên mối tình đầu là ai, mọi người đâu?"
Có người nói tiếp: "Mối tình đầu? Tôi nhớ rõ của tôi... quên rồi."
Cả phòng cười vang, lại có người nói: "Tôi vẫn còn nhớ mối tình đầu của tôi, là một cô gái đặc biệt thanh tú, mỗi ngày tôi đều để kẹo que trong ngăn kéo bàn học của cô ấy."
"Ha ha, anh đối với mối tình đầu của anh thật tốt, tôi lúc ấy đặc biệt nghịch ngợm,mỗi ngày đều khi dễ mối tình đầu, sau đó mối tình đầu của tôi mách thầy giáo, về nhà tôi bị baba mắng một chút."
Cả phòng lại cười, không khí sinh động lên rất nhiều.
Lục Cẩn Niên đi toilet ra, rửa tay, dựa vào vách tường, tìm một điếu thuốc, hút hết, sau đó trở về phòng bao.
Cửa phòng ba cũng không đóng, tới gần cửa, hắn chợt nghe truyền đến âm thanh cười to, sau đó chợt nghe tiếng Tống Tương Tư truyền ra: "Kiều An Hảo đâu rồi? Mối tình đầu của cô thế nào? Nói nghe một chút đi."
Lục Cẩn Niên đang đẩy cửa, động tác chậm rãi dừng lại.
Thanh âm của Kiều An Hảo là nhất quán ôn nhu, nhưng cũng đủ để Lục Cẩn Niên đứng ngoài cửa nghe rành mạch.
"Mối tình đầu của tôi, không có hoạt bát đáng yêu như của mọi người, mối tình đầu của tôi, là thầm mến, tôi vụng trộm thích anh ấy nhiều năm, tôi còn vì hắn cố gắng học tập thi được nhất ban, sau đó còn phấn đấu nhất toàn bộ cấp ba, thi được đại học A."
"Nhìn không ra nha, tiểu Kiều dĩ nhiên lại là học bá."
"A đại, đứng thứ nhất đại học A, học giỏi như vậy, như thế nào lại tiến vào làng giải trí?"
Trong phòng bao mọi người đang nghị luận lấy mối tình đầu của Kiều An Hảo làm đề tài.
Lục Cẩn Niên mím môi, có chút vô lực dựa vào vách tường.
Năm đó, hắn vì cô mà toán học chỉ làm một mặt sau, mà cô lại vì một người khác, thi được nhất ban. Hắn vì cô, đến nơi không có người quen như Hàng Châu, mà cô, vì một người khác, cố gắng phấn đầu thi được Đại học A.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên có chút khô khan, hắn nhìn chằm chằm đèn tường trên hành lang, ánh mắt đều có chút chột dạ.
Có người đi qua, nhìn thấy Lục Cẩn Niên không nhúc nhích, nhịn không được hỏi một tiếng: "Tiên sinh? xin hỏi ngài có cần gì không?"
Lục Cẩn Niên giật giật con mắt, hướng về phía người phục vụ lắc lắc đầu, sau đó đứng thẳng dậy, rời Kim Bích Huy Hoàng.
***
Mối tình đầu, thầm mến, thanh xuân, trong mỗi người đều là bài ca đẹp nhất, làm người đến một tuổi nhất định, cuộc sống đa dạng, luôn mang theo vô số cảm khái, nói ra vô số đề tài.
Nguyên bản 11h tàn cuộc, mỗi người đều trò chuyện quên mình, mãi đến khi 12h mới giật mình, phát hiện đã muộn như vậy, sau đó mới lưu luyến chia tay.
Kiều An Hảo biết liên hoan tụ họp như vậy phải uống rượu, nên trực tiếp bảo Triệu Manh lái xe về trước, Kiều An Hạ và Trình Dạng cũng uống hơi nhiều, cô nhìn hai người lên xe rời đi mới ngăn một chiếc taxi, trở về Cẩm Tú Viên.
Dì Trần không biết đêm nay Kiều An Hảo có trở về không, đã đi ngủ, Kiều An Hảo cũng không đánh thức bà, nhẹ nhàng lên lầu, tắm rửa xong, lên giường, lúc đang chuẩn bị tắt đèn, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh động cơ xe.
Kiều An Hảo nhíu mi, vén chăn lên, xuống giường chạy đến phía cửa sổ, nhìn thấy xe Lục Cẩn Niên đã vào trong sân.
Xe không vào gara, mà chạy đến cửa, dừng lại.
Lục Cẩn Niên đẩy cửa xe ra, hắn hướng về phía cửa, hắn đưa tay muốn ấn mật mã, nhưng ngón tay giơ đến một nửa, liền nhíu mày, như là nghĩ không ra mật mã, sau đó dùng sức vỗ vào nút chuông cửa.
Kiều An Hảo nghe được tiếng chuông đột ngột vang lên, người run lên, liền xoay người chạy xuống lầu.
Dì Trần bị đánh thức, mở cửa thấy Lục Cẩn Niên mặt có chút nhăn tiêu sái bước vào phòng, ngay cả giầy cũng không đổi, hướng trên lầu đi đến.
Dì Trần cầm dép lê, đi theo phía sau Lục Cẩn Niên hô một tiếng: "Lục Tiên sinh."
Kiều An Hảo đi lên trước, nhận dép trong tay Dì Trần, liền đi theo phía sau Lục Cẩn Niên, lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro