5. Tại sao không phải tôi?
Kế hoạch đến đây, có chút ngoài dự đoán, làm việc với Lục Cẩn Niên bao nhiêu năm nay nhưng cũng chưa từng được nghe hắn hát.
Ngày thường chỉ thấy được bộ dáng xa cách và vẻ mặt lạnh như băng của hắn, rất khó có thể tin được rằng hắn thế nhưng có thể đem một bản tình ca trữ tình, hát thật ngọt ngào êm tai, thâm tình.
Trong chốc lát toàn phòng im lặng, chỉ có giọng hát cùng ca từ ngọt ngào vờn quanh.
Nhớ em, không chỉ là nói lời hư không, đó là tình cảm thật không dối lừa, vì em anh dám cùng cả thế giới đối đầu.
Vì em, anh nhận hết phần ủy khất, đau khổ, anh thậm chí đều nguyện ý.
Trong nháy mắt trong đầu Lục Cẩn Niên hiện ra khoảng thời gian khi hắn cùng với cô thời trung học, đầu tháng ba chuẩn bị tốt nghiệp, đến khi nghỉ hè, lúc hè nóng bức nhất hắn đã ở công trường làm công cả ngày.
Hiện ra Trung học năm hai, vào ngày đó sinh nhật cô, Hứa Gia Mộc vì vội có việc, nhờ hắn đi đặt giúp cô bánh ngọt, bánh ngọt Thiên nga đen giá tận năm con số, đối với hắn lúc đó mà nói, thật là giá trên trời, hao hết toàn bộ số tiền mà hắn tích góp được, Hứa Gia Mộc có đưa cho hắn, nhưng hắn trả lại cho Hứa Gia mộc.
Hiện ra thời điểm hắn ở trong vòng giải trí, bị người phỉ nhổ chèn ép hay những khi liều chết giãy giụa.
Thời điểm kẻ địch của hắn là toàn bộ thế giới nhưng vẫn có gan đi yêu cô, yêu đến nhận nhiều khổ đau như vậy, nhưng vẫn đều cảm thấy ngọt ngào.
Thật đáng tiếc, rốt cuộc mất đi em, thật xin lỗi, anh đã cố hết sức.
Anh không buông tha, chính là không thấy em, nghĩ như vậy liền thương em mà không nghĩ đến chính mình.
Nhưng là, mặc kệ hắn phải trả giá nhiều lần, đúng là vẫn là không muốn buông cô.
Hắn biết, cô sau này có ba lần tới Hàng Châu, lại bị hắn tìm lý do để không gặp.
Thời điểm đó, hắn không phải không thương cô, chỉ là nghĩ đến không cần nhìn thấy cô sẽ có thể dần dần quên, sau đó chính mình sẽ không bị tổn thương nữa.
Thật đáng tiếc, chúng ta không thể quay về, khóc đến thương tâm, cũng chỉ làm tâm đau hơn.
Anh vẫn từ chối tình cảm của người khác, chỉ vì người không xác định như em.
Nhưng là, hắn đúng là vẫn xem nhẹ mị lực của cô, xem nhẹ năng lực của chính mình.
Theo hắn nhớ lại lúc đầu, hắn vẫn luôn đứng ở vị trí của người bị tổn thương, hắn cô đơn lạnh lùng, hắn nói lời ác độc, hắn đối với bất luận kẻ nào cũng bày ra bộ mặt vô tình, hắn nghĩ làm như vậy có thể bảo vệ tốt chính mình, nhưng là, sự thật chứng minh, hắn vẫn luôn không có học được cách làm như thế nào để bảo hộ chính mình.
Không biết có phải tại Lục Cẩn Niên hát bài này có sức cuốn hút mà trong phòng bao nguyên bản náo nhiệt ồn ào, lại dần dần trở nên có chút đau thương, vẻ mặt của tất cả mọi người trở nên có chút nghiêm túc.
Ánh sáng mê li của đèn màu chiếu vào trên người Lục Cẩn Niên, vào vẻ mặt của hắn, thoạt nhìn có vẻ có chút hoảng hốt, trong đáy mắt có thứ ánh sáng chói mắt.
Anh vẫn từ chối tình cảm của người khác, chỉ vì người không xác định như em.
Nhưng thật ra trong lòng, anh thực sự luôn cầu mong em đừng rời xa anh...
Lục Cẩn Niên hát đến đây, tiếng hát có chút run run, hắn vẫn chưa từng nhìn ánh mắt Kiều An Hảo, đến đây, hắn chậm rãi dừng ở trên mặt cô.
Hắn nắm micro thêm chặt, cố gắng ổn định cảm xúc của chính mình, vẫn duy trì thanh âm vững vàng của mình, đem cao triều cuối cùng, từng chữ từng chữ hát xong.
Thật đáng tiếc, chúng ta không thể quay về, khóc thương tâm, làm trầm trọng thêm, anh vẫn từ chối tình cảm của người khác, chỉ vì người không xác định như em.
Theo tiếng ca của Lục Cẩn Niên, trong phòng bao hoàn toàn yên tĩnh lại.
Ai cũng không mở miệng nói chuyện, một chút tạp âm cũng không có.
Trong nháy mắt, toàn bộ không gian như dừng hình.
Ánh mắt Lục Cẩn Niên còn đang đối diện Kiều An Hảo, Kiều An Hảo tinh tường nhìn vào đáy mắt hắn, nhìn sâu trong đó, có tuyệt vọng cùng chờ mong không ngừng trao đổi, lòng cô cũng trùng xuống, như đang bị kéo theo một cỗ thương cảm khó có thể bình ổn lại.
Ước chừng qua một phút đồng hồ, Lục Cẩn Niên mới trừng mắt nhìn tình hình, rời tầm mắt của mình khỏi Kiều An Hảo, sau đó đem MC để một bên bàn, không nói một tiếng với người nào, liền trực tiếp bước ra khỏi phòng bao rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro