10. Tại biệt thự trên núi (tiếp)
Cửa phòng ngủ không có liên quan, Lục Cẩn Niên ghé vào giường, đầu nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, không biết nhìn cái gì, Kiều An Hảo lại thận trọng đi vào, từng bước từng bước đến gần giường lớn.
Thời điểm Kiều An Hảo dựa vào Lục Cẩn Niên mới phát hiện một chút không bình thường, hắn theo bản năng quay đầu, kết quả còn không có thấy rõ mặt Kiều An Hảo, cô gái lại giành trước từng bước từng bước ngồi bên hông hắn.
Thình lình xảy ra sức nặng, khiến cho Lục Cẩn Niên hơi nhíu mày, theo bản năng vươn tay, lại bị bàn tay lành lạnh từng chút từng chút cuốn áo của hắn lên, miệng vết thương phía sau lưng hắn, liền như vậy bại lộ ở trước mắt cô.
Lục Cẩn Niên hơi nâng tay lên,nhưng toàn thân đều cứng ngắc.
Phía sau lưng trắng nõn, có một mảnh da bị trầy, miệng vết thương bởi vì không được xử lý đúng lúc, nên có chỗ đã bị nhiễm trùng mưng mủ, nhất là chỗ bả vai sưng đỏ, thập phần lợi hại.
Kiều An Hảo nhìn thấy như vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng nói một câu: "Có phải hay không thời điểm cứu tôi anh bị thương?"
Ps:
Độc giả: Tiểu An Hảo cô vì cái gì mà muốn xuyên tạc lời nói của Lục ảnhđế, rõ ràng là nói cho cô a!
Tiểu An Hảo nói: Lục Ảnh Đế nói mặc kệ người hắn yêu là ai cũng không là tôi, sao trách tôi?
Lục Ảnh đế: Vậy nếu không phải tại mẹ kế tác giả năm năm trước phá sự, anh đã sớm thổ lộ với em, trách anh sao được?
Tác giả: Nói đến nói đi, cho nên là trách ta?
******
Bọn họ quay phim hiện đại, không có cảnh đánh nhau, duy nhất có thể làm cho hắn bị thương, chỉ có tại thời điểm cô đu dây ngã xuống, hắn đỡ cô, bị trầy da chính mình...
Kiều An Hảo bất chợt nhớ đến ngày đó, ánh mắt hắn nhìn cô tràn đầy lo lắng cùng kích động, chẳng qua vẻ mặt của hắn chuyển biến quá nhanh, cô có chút không xác định...
Có phải hay không đáy lòng Lục Cẩn Niên có chút quan tâm đến cô? Nếu không vì cái gì xả thân đi cứu cô?
Đáy lòng cô hơi loạn, trực giác nói cho cô biết điều đó không sai, nhưng cô lại sợ là chính mình đa tình, nội tâm cô từ chối hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn cẩn thận hỏi một câu: "Anh ngày đó, vì cái gì muốn cứu tôi?"
Lục Cẩn Niên đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, hắn trầm mặc trong chốc lát, mới nhắm mắt lại che giấu cảm xúc, ngữ điệu có chút nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu cô ở đoàn làm phim của của tôi xảy ra chuyện gì không hay, tôi không có biện pháp công đạo đối vơí Hứa Gia Mộc."
Vì cái gì muốn cứu cô? Hắn thích cô như vậy, như thế nào có khả năng trơ mắt nhìn cô bị thương?
Hắn tưởng, trên đời này, chuyện bi thương nhất, cùng lắm chỉ là như thế này thôi, rõ ràng quan tâm cô, mới có thể như vậy phấn đấu quên mình, nhưng là hắn chỉ có thể tìm một biện pháp hợp lý là lấy cớ, làm cho là như vậy không cần.
Lục Cẩn Niên cũng không nói thêm.
Trầm mặc hồi lâu, Kiều An Hảo mới nhớ tới mục đích cô tới nơi này, cô nhìn vết thương sau lưng Lục Cẩn Niên, muốn vươn tay chạm vào, nhưng lại sợ làm đau hắn, cuối cùng thu tay lại, rất nhỏ hỏi một câu: "Có phải rất đau đúng không?"
Tay Lục Cẩn Niên hơi nắm chặt đệm.
Mấy chữ đơn giản, nhưng đối với hắn mà nói, cũng là từng đáy lòng vẫn khát vọng xa xỉ.
Bởi vì ngày nhỏ giải phẫu ghép tủy, cho nên thân thể vẫn yếu hơn so với người thường, sau khi mẹ qua đời, một đứa nhỏ mười tuổi, làm sao chăm sóc được chính mình, thường xuyên cảm mạo phát sốt, đi phòng khám nhìn thấy nhiều đứa nhỏ, đều được cha mẹ che chở như bảo bối, mà hắn vĩnh viễn đều cô đơn một mình.
Lúc ấy tuổi còn nhỏ, còn tưởng khát vọng muốn được người để ý, việc mẹ lần nữa nói với hắn, cha hắn Hứa gia cùng hắn không có quan hệ, nhưng hắn vẫn là lần nữa phát sốt, hắn chạy đến cửa Hứa gia tìm cha, hắn nghĩ đến chính mình sinh bệnh, sẽ được cha để ý một chút, à, không phải để ý, chỉ liếc mắt một cái là tốt rồi, hắn chống đỡ thân thể bệnh nặng, rốt cuộc chờ được cha, nhưng hắn chưa kịp mở miệng nói một câu, cha hắn liền cau mày, vẻ mặt âm trầm hỏi một câu: "Ai cho mày tới đây? Cút cho ta!"
Sau đó cha cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, đối với cha hắn mà nói, hắn thậm chí còn không bằng một người qua đường.
Bởi vì căn bản không có người để ý hắn sinh bệnh khó chịu, bị thương có đau hay không, nên ngay cả chính hắn đều cảm thấy,chính mình sẽ không khó chịu sẽ không đau.
Nhưng là hiện tại, cô thế nhưng hỏi hắn có đau hay không...
Một câu thật lơ đãng, nhưng chính là nhẹ như vậy mà nhẹ nhàng đi vào ổ tối mềm mại trong tim hắn.
Kiều An Hảo hỏi xong, liền vươn tay mở túi của mình,đem thuốc sát trùng, thuốc mỡ cùng băng gạc ra.
Kiều An Hảo dùng bôi lên vùng bị thương, có thể là vì bị đau, Lục Cẩn Niên hơi căng cứng người, cô thấy vậy tay cũng run lên, cô mở miệng nói chuyện để dời đi căng thẳng của chính mình: "Bị thương, vì cái gì lúc ấy không nói?"
"Cho dù là không muốn để người khác biết, cũng phải tự mình đi bệnh viện xem một chút a."
"Miệng vết thương xử lý trễ, thực dễ để lại sẹo."
"Còn có, ngày hôm qua vì cái gì uống nhiều rượu như vậy, bị thương, sẽ không được uống rượu..."
"Anh lớn như vậy, mà cũng không biết chăm sóc tốt cho mình a..."
Lục Cẩn Niên từ nhỏ tính cách đã quái gở, không thích nói chuyện nên cũng tương đối im lặng, nhưng là hiện tại, lời của cô bên tai, vẫn ôn nhu vờn quanh.
Có thể là lần đầu tiên xử lý vết thương, cô có chút khiếp sợ, lời nói ra đều run nhẹ, khiến lời nói càng phát ra thanh âm mê người.
Kiều An Hảo một câu tiếp một câu nhưng cũng không lặp lại, không có chút dấu hiệu dừng lại, nhưng hắn tuyệt đối không cảm thấy phiền chán, ngược lại nghe những lời như lải nhải của cô, đáy lòng còn tạo nên một tầng ấm áp không nói nên lời.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt, ghé vào trên giường, không phát ra thanh âm nào, giống như đang ngủ, nhưng khóe môi hắn lại hơi mỉm cười.
Kiều An Hảo giúp Lục Cẩn Niên xử lý xong vết thương, mới từ trên người của hắn đi xuống, sau đó mới cầm túi thuốc, mở miệng nói: "Chịu khó uống chút thuốc hạ sốt, sau đó sẽ đỡ hơn."
Kiều An Hảo nói xong,liền lấy cho hắn cốc nước, nhưng đưa tới thì phát hiện hắn đang nhắm mắt, hô hấp đều đều, nghiễm nhiên là muốn ngủ đi.
Lông mi hắn thật dài, ánh sáng chiếu xuống nhìn rất đẹp.
Trên mặt hắn bình tĩnh thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch, như là mỉm cười, khiến cho ngũ quan đẹp mắt của hắn nổi lên một tia ôn nhu.
Kiều An Hảo nghiêng mình, nhìn chằm chằm hắn, nhịn không được vụng trộm hôn lên má hắn, mặt đỏ xấu hổ, liền đem nước và thuốc đặt lên tủ đầu giường của hắn, sau đó kéo chăn đắp lên người hắn, sau đó với túi xách của mình, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
Ps: Tiểu An Hảo, cô dám hôn trộm Lục ảnh đế?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro