chap 5
Sáng hôm đó, không khí căng thẳng bao trùm cả đội. Mọi người đều thể hiện rõ sự lo lắng, vì lần này công tác bảo vệ đòi hỏi sự cảnh giác cao gấp nhiều lần thường lệ. Dẫu không thực sự cảm nhận rõ ràng, họ hiểu rằng việc Chase đang phải đối mặt với nguy cơ bị bắt cóc hay thậm chí là đe dọa tính mạng là hoàn toàn có thật.
Nếu xét đến việc Chase có thể cầm súng Desert Eagle bằng một tay hay thẳng tay trừng trị kẻ thù một cách triệt để như thế, thì việc hắn cần đến vệ sĩ có vẻ không cần thiết chút nào. Có lẽ lý do Chase bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để thuê họ chỉ là vì hắn không muốn tự mình đối phó với 'những kẻ hạ đẳng' hoặc đơn giản là hắn cần ai đó để giải trí bằng việc 'đập' cho vui. Josh nghĩ vậy.
Mỗi người đều chuẩn bị sẵn súng phòng khi có tình huống khẩn cấp xảy ra. Trong lúc Josh kiểm tra khẩu Glock của mình, anh bất giác cau mày. Với Chase Miller, có lẽ chỉ cần một con dao bơ cũng đủ để giết người, vậy mà hắn vẫn mang theo một khẩu súng to lớn như vậy làm gì?
Nén lại lời chửi thề đang dâng lên, Josh đứng dậy chuẩn bị kiểm tra xe.
"Anh vừa đề xuất bổ sung thêm biện pháp bảo vệ sao?"
Josh đóng nắp capo chiếc xe mình sắp lái, hỏi Mark. Mark thở dài ngắn ngủi rồi gật đầu.
"Đúng vậy, nhưng bị bác bỏ thẳng thừng."
"Không phải vì lý do chi phí chứ?"
"Tất nhiên không."
Mark nhanh chóng phủ nhận, rồi tiếp tục:
"Chỉ là việc tìm thêm người thực sự rất khó khăn. Tôi đã nghĩ đến việc dùng chó nghiệp vụ, nhưng suýt nữa thì bị ăn đòn. Tôi không ngờ hắn lại nổi giận đến vậy. Ánh mắt của hắn lúc đó khiến tôi thấy đúng là có thể giết người chỉ bằng cái nhìn. Cuối cùng tôi phải rút lại ngay."
Dùng vài con chó được huấn luyện kỹ để hỗ trợ là chuyện thường thấy trong ngành an ninh, nhưng với Chase Miller, điều đó là không thể. Hắn có quá nhiều thứ không thích, và chó nằm trong danh sách đó, thậm chí là thứ khiến hắn phản ứng dữ dội nhất.
Chỉ riêng việc Mark dám đề xuất như vậy cũng đủ đáng khâm phục, dù kết quả là thất bại hoàn toàn.
"Không hiểu sao hắn lại ghét chó đến thế. Chó chẳng phải là loài động vật gần gũi nhất với con người sao?"
Josh cũng thắc mắc, nhưng chẳng ai trong nhóm có câu trả lời. Có lẽ vì Chase là người quá khó chiều, và ghét chó chỉ là một trong vô số thứ hắn không ưa. Thay vì tiếp tục chủ đề, Josh đổi câu hỏi:
"Đó là tất cả à?"
"Ừ."
Mark gật đầu, rồi như đang nói với chính mình, anh ta lẩm bẩm:
"Làm sao mà biết được hắn nghĩ gì trong đầu cơ chứ? Cứ hỏi mấy chuyện vô nghĩa, nhưng những việc quan trọng thì chẳng thèm bận tâm."
"Chuyện vô nghĩa sao?"
Josh ngạc nhiên hỏi và Mark gật đầu.
"Lúc tôi đến gặp hắn lần đầu, hắn hỏi về từng thành viên trong đội. Tôi không nghĩ hắn sẽ quan tâm đến chuyện đó."
Josh đoán rằng có lẽ Chase đang muốn kiểm tra lý lịch hay gì đó tương tự, nhưng câu trả lời của Mark hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
"Hắn không nói gì cả, chỉ đột ngột hỏi liệu tất cả thành viên đội bảo vệ đều là alpha hoặc beta đúng không."
Josh chăm chú nhìn Mark chờ đợi, và Mark đáp:
"Thế là tôi bảo rằng chỉ có tôi và cậu là beta, còn lại đều là alpha. Sau đó thì hắn chẳng hứng thú gì nữa."
"...Vậy à?"
Josh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Mark khẽ bật cười.
"Với khuôn mặt của cậu đáng ra phải là alpha chứ. C đến hai lần hỏi tôi liệu cậu có thực sự là beta không, bởi hắn không tin nổi người hắn vừa đánh tơi bời lại là beta."
Cả đời Josh đã nghe những lời như vậy, nhưng anh luôn thấy biết ơn sự hiểu lầm đó, đặc biệt là lúc này.
"Tôi thích mình là beta."
"Ừ, khuôn mặt như cậu thì làm gì chẳng tốt đẹp."
Mark ngậm điếu thuốc trên môi, đáp lại đầy chấm biếm. Josh không nói gì, chỉ lặng lẽ hoàn tất việc kiểm tra cuối cùng.
Mỗi khi Chase Miller di chuyển, ít nhất mười người sẽ đi theo. Ngoài đội bảo vệ, còn có thư ký cá nhân, quản lý, stylist và đôi khi cả trợ lý của trợ lý. Lần này, họ cố gắng giảm thiểu số lượng người đi theo, nhưng vẫn cần đến ba chiếc xe, một chiếc van và hai xe con.
Trong những ngày như thế này, việc kiểm tra kỹ từng chiếc xe để đảm bảo không có sự cố nào là nhiệm vụ của Josh.
"Một bánh xe bị xì hơi nên tôi đã thay rồi. Còn lại mọi thứ đều ổn."
Josh báo cáo với giọng điệu bình thản. Mark chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt như không tin nổi.
"Xe đáng giá cả trăm nghìn đô mà lốp cũng xì hơi được à?"
"Diễn viên giá vài triệu đô cũng đâu có đảm bảo nhân cách tốt."
Josh đáp lại, lời nói đầy châm biếm.
Nhưng ngay khi câu nói vừa thốt ra, sống lưng anh chợt lạnh toát. Josh vội quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Chase, hắn đang bước ra từ dinh thự.
Kể từ hôm đó, đây là lần đầu tiên Josh trực diện chạm mặt hắn, tất nhiên là nhờ anh đã cố hết sức để tránh mặt. Dù sao, anh cũng chẳng muốn một lần nữa cảm thấy mạng sống mình bị đe dọa.
Chase diện trang phục thoải mái với áo sơ mi cởi vài nút, khoác thêm chiếc áo khoác nhẹ, và trên cổ tay vẫn là chiếc đồng hồ đặt làm riêng sáng lấp lánh như mọi khi.
Có lần Josh từng tìm hiểu về thương hiệu đó, nhưng khi biết giá trị của nó vượt xa tiền lương của mình, anh chỉ biết từ bỏ ý định. Nhớ lại điều đó, anh vô thức lùi lại một bước.
Rõ ràng Chase đã nghe thấy lời mỉa mai khi nãy, nhưng hắn chẳng biểu hiện gì, chỉ giữ nét mặt lạnh tanh, bước xuống mấy bậc thềm và đi thẳng đến chiếc xe. Điếu thuốc chưa châm lửa ngậm hờ trên môi, hắn vuốt ngược mái tóc, khuôn mặt thoáng chút cau có khó chịu.
"Thật sự rất khó để kéo hắn ra ngoài. Mỗi lần muốn làm việc gì cũng phải đánh vật như đánh trận ấy."
Tiếng than thở nhỏ của người quản lý nói với một trợ lý lọt vào tai Josh.
Josh lẳng lặng lấy viên kẹo trong túi quần ra bỏ vào miệng. Mark mở cửa xe, và Chase nhẹ nhàng trượt vào trong. Dù cách khá xa, Josh vẫn nhận thấy mùi hương ngọt ngào thoảng qua. Anh vội ngậm viên kẹo, cố gắng che lấp cảm giác đó.
Seth và Henry, những người chịu trách nhiệm bảo vệ sát sao cũng sẽ ngồi cùng xe với Chase. Josh tiến đến chiếc xe ngay phía sau, mở cửa ghế lái và bước vào, để lại mùi hương của Chase bị lấn át bởi hương vị của viên kẹo ngọt trong miệng.
Họ mất gần hai giờ lái xe để đến văn phòng của nhà thiết kế trang phục. Khi chiếc xe đến nơi, nằm giữa những tòa nhà cao tầng, bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn.
"Hừ."
Isaac ngồi ghế bên cạnh Josh, thở sâu để trấn tĩnh. Josh cũng bước ra khỏi xe với nét mặt đầy nghiêm trọng. Sau khi kiểm tra xung quanh, anh mở cửa xe phía trước. Mark bước xuống, nhìn một lượt mọi hướng trước khi đứng qua một bên.
Mùi hương lan tỏa trước khi bóng dáng của Chase xuất hiện. Một mùi hương ngọt ngào đến mức không thể chịu nổi khiến tim Josh đập thình thịch, đi kèm theo đó là cảm giác tự khinh bỉ bản thân. Anh vô thức chạm nhẹ vào tai mình, nơi có chiếc tai nghe che đi dấu hiệu đặc biệt của cậu.
Chừng nào dấu hiệu này còn ở đây, mình sẽ mãi bị ảnh hưởng như thế này.
Dù biết rõ hắn là một tên khốn, anh vẫn không thể ngăn trái tim mình loạn nhịp mỗi khi chạm mặt. Tự trách bản thân là vậy, nhưng ánh mắt Josh vẫn không thể rời khỏi Chase khi hắn bước ra khỏi xe.
Với vẻ ngoài hoàn hảo đến mức khiến bất kỳ ai cũng phải ngoái nhìn, Chase đứng thẳng người và sải bước về phía tòa nhà. Trong giây lát, ánh mắt hắn lướt qua Josh, hoặc có lẽ đó chỉ là tưởng tượng. Chase chẳng nói gì, đi thẳng vào trong tòa nhà.
"Ôi trời, là anh ấy sao?"
"Thật là Chase Miller ư?"
Những tiếng trầm trồ vang lên xung quanh khi người qua đường nhận ra Chase. Josh và đội ngũ ngay lập tức tạo vòng bảo vệ quanh hắn. Mặc dù đã nhanh chóng đưa Chase vào trong tòa nhà, những người hiếu kỳ vẫn không ngừng tụ tập và chụp ảnh từ mọi phía.
Cảm giác này không lành chút nào.
Mark dường như cũng nghĩ giống Josh khi anh lên tiếng:
"Chúng ta cần kiểm soát khu vực này tốt hơn. Hãy kiểm tra xem có lối thoát hiểm hoặc cửa sau nào để thoát ra trong trường hợp khẩn cấp."
"Tôi sẽ tìm quản lý tòa nhà để hỏi về sơ đồ chi tiết."
Mark gật đầu, tiếp tục phân công nhiệm vụ rồi nhanh chóng đi theo Chase vào trong. Trong khi đó, bên ngoài càng lúc càng có nhiều người tụ tập trước tòa nhà, khiến Josh càng thêm lo lắng.
Việc lấy bản vẽ khá dễ dàng. Người phụ trách quản lý đã nhanh chóng đưa bản vẽ cho Josh sau khi kiểm tra danh tính của anh nhờ sự đảm bảo của người quản lý đi cùng. Josh lướt nhanh qua hình ảnh tòa nhà trên màn hình, sau đó ngay lập tức gọi cho Mark.
"Bản vẽ được lưu trên máy tính trong phòng giám sát. Hiện tại tôi đang hiển thị trên màn hình, anh có muốn qua xem không?"
"Được." Mark trả lời.
[Họ nói sẽ mất ít nhất một tiếng từ giờ. Trong thời gian đó, kiểm tra xem trong tòa nhà có gì khả nghi không, bao gồm cả vị trí của các lối thoát hiểm có trên bản vẽ. Isaac, cậu kiểm tra từ trên xuống.]
Sau khi ra lệnh cho Isaac, Mark liền quay sang Josh và nói:
[Nghe rõ chứ? Cậu kiểm tra từ dưới lên.]
Josh ngắt liên lạc, sau đó giải thích sơ qua với người quản lý về Mark rồi rời khỏi chỗ đó. Phần còn lại khá đơn giản. Sau khi quay xong, họ sẽ lên kế hoạch di chuyển qua hành lang để ra ngoài, tính toán vị trí đỗ xe và cách đưa Chase lên xe an toàn để rời đi. Cuối cùng, chỉ cần đến phòng giám sát thảo luận với Mark là xong.
Chỉ để chọn trang phục thôi mà phức tạp đến vậy sao?
Josh nhíu mày, nhưng anh biết rõ câu trả lời. Chỉ cần bước ra ngoài thôi đã là nguy hiểm rồi. Ai mà không muốn có được người đàn ông đó, miễn là họ không điên?
Josh nghĩ đến sự thật rằng Chase Miller là một kẻ tự luyến, rồi miễn cưỡng thừa nhận. Dù anh thường nhận được những lời khen rằng mình đẹp trai hay có ngoại hình cuốn hút, nhưng khi đứng trước Chase, anh chỉ cảm thấy mình thật tầm thường.
Gã đó cả đời chắc chẳng yêu được ai ngoài chính bản thân mình.
Vừa nghĩ, Josh vừa mở cửa thoát hiểm để kiểm tra cầu thang. Anh không ngần ngại bước vào, nhảy hai ba bậc một lúc để lên tầng tiếp theo, đi một vòng kiểm tra kỹ lưỡng rồi lại quay về lối thoát hiểm. Cứ thế, anh leo lên thêm vài tầng cho đến khi...
"Josh!"
Nghe tiếng gọi, anh theo phản xạ ngẩng lên. Isaac đang đi xuống.
"Anh kiểm tra xong hết chưa? Phía tôi chẳng có gì đặc biệt."
"À, tôi cũng gần xong rồi."
Josh vừa định mở cửa lối thoát hiểm thì gặp Isaac. Như vậy, đây là tầng cuối cùng cần kiểm tra. Isaac nhận ra tình hình ngay và bắt đầu bước đi song song với Josh.
"Tôi nghe nói người ra vào ở đây bị kiểm tra rất kỹ ngay từ cổng. Những người bên ngoài đến đây hôm nay đều đã xác minh danh tính trước rồi. Còn lại toàn là nhân viên, chắc không cần kiểm tra từng người đâu đúng không?"
"Ừ, chắc thế."
Josh trả lời qua loa, viên kẹo trong miệng lăn nhẹ. Anh thoáng nhận thấy mùi pheromone alpha nhè nhẹ từ Isaac. Nhưng cảm giác bình thản này không chỉ nhờ viên kẹo trong miệng anh. Từ ngày hôm đó, chỉ có một mùi pheromone duy nhất khiến anh bị cuốn hút, mùi của người đàn ông đó. Một mùi hương ngọt ngào đến mức hành hạ, khiến anh vừa ghét vừa không thể nào quên.
"...?"
Cảm giác kỳ lạ làm anh ngẩng lên. Isaac đang nhìn anh, ngón tay của cậu ta vừa khẽ lướt qua mái tóc anh.
"...Gì vậy?"
Josh hỏi, ánh mắt đầy ngờ vực. Isaac chớp mắt ngơ ngác rồi vội vàng trả lời:
"Có cái gì đó dính trên tóc anh."
"Thật à?"
Josh hờ hững phủi tóc mình mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Isaac nhìn anh một lúc rồi bất ngờ hỏi:
"Pete dạo này thế nào rồi?"
"Hả? Thằng bé vẫn ổn."
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày của Josh là lúc anh gọi điện cho Pete trước khi đi ngủ, chỉ để nghe giọng nói của cậu bé. Nghĩ đến giọng nói của con trai vào đêm qua, anh không khỏi mỉm cười. Isaac vẫn bước cạnh anh, tiếp tục nói:
"Anh không nhớ thằng bé hả?"
"Dĩ nhiên là có chứ. Nhưng biết làm sao được."
Josh mở một cánh cửa thoát hiểm khác, liếc qua bên trong rồi lại đóng lại. Isaac hỏi tiếp:
"Xong chuyện này... anh sẽ đến Canada hoặc Alaska sao?"
"...Chưa biết. Sao thế?"
Josh ngước lên nhìn Isaac. Cậu ta né ánh mắt anh, ấp úng:
"Chỉ là... mẹ của Pete bao giờ mới về? Cả nhà anh sẽ cùng đi à?"
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu Josh quay cuồng với hàng loạt ý nghĩ. Nói dối chăng? Nếu nói dối thì phải bịa ra sao? Hay viện cớ? Hoặc giả vờ không hiểu?
Chỉ trong vài giây, anh đã chọn trả lời một câu thờ ơ:
"Chuyện đó để sau rồi tính. Vẫn còn xa mà."
"...Ừ, cũng đúng."
Isaac đáp với giọng không mấy chắc chắn. Có phải cậu ta lo lắng rằng đội sẽ tan rã không? Josh vỗ nhẹ lưng Isaac, cười nhạt:
"Đừng lo lắng quá. Cậu biết đấy, chuyện tương lai thì ai mà đoán trước được. Nghĩ xa làm gì."
Khi Josh mở cánh cửa của cầu thang thoát hiểm ở phía bên kia, một âm thanh đột ngột vang lên từ tai nghe.
[Cậu ở đâu rồi? Còn lâu không?]
Đó là giọng của Mark. Josh đưa tay chạm vào tai nghe cố định trên vành tai để xác nhận và trả lời:
"Gần xong rồi. Sau đó tôi có cần đến studio không?"
[Còn Isaac thì sao?]
Mark hỏi, Isaac trả lời ngay:
"Đang bên cạnh đây."
[...Hai người đi cùng nhau à? Thôi được rồi. Không có chuyện gì chứ?]
"Không có gì đáng nghi cả."
Josh liếc nhìn Isaac, cậu ta cũng gật đầu đồng tình với câu trả lời. Sau khi xác nhận, Mark tiếp tục nói:
[Chúng ta cần thay đổi kế hoạch, cả hai đến phòng giám sát đi.]
Phòng giám sát ở đây chính là nơi đặt CCTV theo dõi cả bên trong lẫn ngoài tòa nhà. Josh và Isaac trao đổi ánh mắt đầy thắc mắc.
"Có chuyện gì nhỉ?"
Isaac lẩm bẩm như tự nói với mình khi bước theo Josh đang đi phía trước. Josh gật đầu đáp lại.
"Tôi thấy có điềm gì đó không tốt lắm."
Khi bước vào, hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt của Josh là khuôn mặt nghiêm trọng của Mark đang chăm chú theo dõi màn hình. Josh băng qua phòng giám sát, tiến lại gần để nhìn rõ hơn những gì hiển thị trên màn hình.
"Có chuyện gì vậy?"
Josh hỏi nhưng Mark không trả lời ngay mà thay vào đó hỏi lại:
"Không có gì lạ chứ? Các lộ trình ổn không?"
"Vâng, không có vật khả nghi hay người nào đáng ngờ cả... Mọi thứ đều ổn."
Khi thấy Mark gật đầu, Josh định giải thích chi tiết về các tuyến đường mình đã kiểm tra, nhưng Mark giơ một tay lên ngăn lại, rồi xoa trán với vẻ mặt trầm ngâm.
"Công việc gần xong rồi... nhưng bên ngoài đang có đám đông fan cuồng tụ tập gây náo loạn. Nghe nói có người bị thương do chen lấn, xe cứu thương vừa đưa một ai đó đi. Chúng ta cần lập kế hoạch xử lý ngay."
"Đông đến mức không thể rút ra được sao?"
Isaac hỏi, giọng đầy căng thẳng. Mark im lặng, liếc mắt nhìn qua màn hình. Khi hình ảnh từ camera bên ngoài hiện lên, tất cả bọn họ đều nín lặng trong vài giây. Một biển người đang chen chúc đến mức không còn khoảng trống. Josh tái mặt.
"...So với Times Square dịp năm mới thì cái này chẳng là gì cả."
*Times Square là một địa điểm nổi tiếng ở trung tâm Manhattan, New York, Mỹ. Đây là một trong những giao lộ sầm uất và biểu tượng của thành phố New York, thường được gọi là "Ngã tư của thế giới" vì sự đông đúc và nhộn nhịp của nó.
Josh lẩm bẩm khiến Mark thở dài mệt mỏi.
"Lần này còn tệ hơn mấy năm trước. Fan cuồng càng ngày càng nhiều mà còn quá khích nữa."
Không ai nói thêm, chỉ biết thở dài. Isaac lo lắng lên tiếng:
"Đội bảo vệ ở đây không có kế hoạch gì sao? Nếu cứ để như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn, có khi còn có người bị thương nặng."
Mark gật đầu, vẻ mặt nặng nề:
"Cảnh sát đã được gọi đến... và đội an ninh nội bộ sẽ hỗ trợ. Chúng ta chỉ cần cố thủ ở một hoặc hai khu vực là được."
"Lối thoát hiểm phía tây có nguy cơ bị phá!"
Một nhân viên trong phòng đột ngột lên tiếng. Cả ba người đồng loạt quay sang màn hình.
"Cái quái gì thế này? Như phim zombie ấy."
Một nhân viên khác thì thào, mặt tái nhợt. Trên màn hình, hình ảnh hàng trăm người đang chen chúc, bám vào bức tường như những con zombie trong một bộ phim kinh dị.
"Chúng ta nên gọi SWAT thì đúng hơn."
*SWAT (viết tắt của Special Weapons And Tactics) là một đội đặc nhiệm trong lực lượng cảnh sát, chuyên thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm đòi hỏi kỹ năng, trang bị và chiến thuật đặc biệt mà các đơn vị cảnh sát thông thường không thể xử lý được.
Isaac nhìn cảnh tượng trước mắt, nửa đùa nửa thật. Những người bên ngoài chen lấn, tranh giành để vào trong, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn. Một vài nhân viên bảo vệ đang cố gắng cản đám đông, trong khi những người khác vội vàng kéo những tấm rào chắn dày dành cho trường hợp hỏa hoạn xuống. Nhưng ngay cả như vậy, đám đông vẫn tràn ngập quanh tòa nhà.
"Dù sao đi nữa chúng ta cũng cần bàn kế hoạch đối phó. Không thể nào bắn hết đám người đó được."
Mark nhíu mày, giọng nói đầy bất lực.
Mark đăm chiêu quay sang nhìn Josh.
"Cậu ra phía sau đi. Tôi sẽ ở lại đây để tiếp tục quan sát tình hình."
"Hiểu rồi."
Josh đáp lời và nhanh chóng rảo bước rời khỏi phòng. Từ bên ngoài tòa nhà, âm thanh la hét cuồng loạn, như những tiếng gào thét đầy tuyệt vọng, vang lên mơ hồ và xa xăm, khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Phòng họp tĩnh lặng như tờ. Không một ai cất lời. Chase sau khi hoàn thành công việc và được đưa tới đây, cũng chẳng nói câu nào trong lúc lắng nghe báo cáo tình hình hiện tại. Hắn chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế với khuôn mặt vô cảm, không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào.
"Vậy là..."
Phải đến khi người quản lý nói xong và bầu không khí chìm vào sự im lặng nặng nề, Chase mới mở miệng.
"Không thể quay lại được?"
"Vâng..."
Người quản lý trả lời với vẻ dè chừng, cẩn thận lựa lời.
"Đội trưởng đội bảo vệ đang tìm cách giải quyết. Nhưng có vẻ như sẽ không thể quay lại bằng xe như lúc đến được... Bên ngoài tòa nhà đã bị bao vây hoàn toàn..."
Giọng của người quản lý càng lúc càng nhỏ dần. Chase vẫn không nói gì, khuôn mặt như búp bê không cảm xúc vẫn giữ nguyên.
Mọi người chỉ biết thấp thỏm nhìn nhau, lo lắng như ngồi trên đống lửa. Rồi đột nhiên, Chase khẽ cử động. Hành động duy nhất của hắn chỉ là đưa một tay về phía người quản lý, nhưng ngay lập tức những người xung quanh đều nín thở, căng thẳng dâng cao. Không lẽ hắn định đánh người? Ai nấy đều mang cùng một suy nghĩ, căng thẳng đến độ không dám thở mạnh.
Người quản lý vội vàng rút một chiếc hộp kim loại đen từ túi ra.
Là thuốc lá.
Tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên khắp nơi. Không khí trong phòng cũng dịu lại. Chase không nói lời nào, chỉ ngậm điếu thuốc lên môi rồi bật lửa. Hắn hít một hơi dài rồi nhả khói chậm rãi. Nhìn vẻ thờ ơ đó, mọi người không khỏi bất an, chỉ mong Mark đến sớm để phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
"Ngài Miller, có cần tôi mang gì đó để uống không..."
Thư ký đứng gần đó rụt rè lên tiếng, cẩn trọng quan sát sắc mặt Chase. Nhưng thứ nhận lại chỉ là một tiếng cười nhạt đầy mỉa mai.
"Muốn cho tôi uống thứ rác rưởi gì đây?"
"...Xin lỗi ngài."
Thư ký lập tức cúi đầu rút lui. Sự im lặng lại bao trùm cả căn phòng.
Josh cảm giác như nghẹt thở. Ở chung trong một không gian kín thế này với Chase Miller, chỉ riêng mùi pheromone lơ lửng trong không khí đã làm anh phát điên rồi, thêm cả căng thẳng như dây đàn càng làm cho mọi thứ trở nên ngột ngạt hơn.
Có nên viện cớ đi vệ sinh không nhỉ?
Khi đang liếc mắt dò xét tình hình, Josh bất ngờ chạm ánh mắt của Chase. Anh giật mình, toàn thân cứng đờ.
Ý nghĩ rằng hắn đã nhìn mình từ trước cũng chợt lóe lên trong đầu. Có lẽ chỉ là ảo giác nhưng ánh mắt đó vẫn bám riết, không chịu rời đi.
Josh không biết phải làm sao trước ánh nhìn chằm chằm đến mức áp lực ấy. Ánh mắt của Chase giống như đã chờ sẵn khoảnh khắc đối phương quay lại nhìn mình.
Anh khó khăn nuốt nước bọt. Tiếng động ấy vang lên trong tĩnh lặng, nghe lớn một cách bất thường. Cổ họng chuyển động rõ ràng dưới ánh mắt chăm chú của Chase, khiến từng dây thần kinh trên cơ thể Josh dựng ngược lên như bị kim châm.
Đúng lúc ấy tiếng gõ cửa vang lên và Mark bước vào. Josh mới cảm thấy thần kinh căng thẳng suốt nãy giờ được thả lỏng. Anh thở phào nhẹ nhõm nhưng gương mặt của Mark lại không mang vẻ gì là tích cực.
"Hàng rào bảo vệ đã bị phá."
Vừa nghe tin đó Henry liền bật ra một tiếng rên đầy chán nản. Chase cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi Josh nhưng hắn vẫn không hề tỏ thái độ gì. Mark tiếp tục nói.
"Tạm thời không thể di chuyển ngay. Hiện tại cảnh sát đang tiến hành giải tán đám đông, nhưng nếu chờ thêm một chút..."
"Bao lâu?"
Giọng nói lãnh đạm của Chase chặn ngang câu nói của Mark. Anh ta khựng lại, Chase ngừng một nhịp rồi lặp lại câu hỏi.
"Phải chờ bao lâu?"
Mark chớp mắt lúng túng, ngập ngừng đáp:
"Nếu nhanh thì khoảng ba, bốn tiếng..."
"Ha."
Chase thở ra một tiếng ngắn như một tiếng cười mỉa mai pha chút bực bội. Không khí trong phòng ngay lập tức đông đặc lại. Hắn nhíu mày, không nói gì thêm. Hương pheromone vốn chỉ thoảng qua giờ càng nồng hơn, báo hiệu tâm trạng khó chịu đang dâng lên.
Josh cảm thấy không thể chịu đựng thêm nữa.
"Ờm,..."
"Có ý kiến gì sao?"
Seth nhanh hơn một nhịp, cướp lời Josh. Anh chỉ biết ngậm ngùi nuốt lại lời định nói. Ngay sau đó, Isaac lên tiếng:
"Không phải tuyến đường mà chúng ta tính đến trước đó vẫn ổn sao? Chỉ cần đến được đó là được rồi mà đúng không?"
"Đến được đó mới là vấn đề đấy, đồ ngu."
Henry lập tức văng tục, không bỏ lỡ cơ hội trút bực tức. Isaac hiếm khi tỏ vẻ khó chịu, trừng mắt với Henry một cái rồi lại nhanh chóng quay đi. Josh không bận tâm lắm, chỉ vỗ vai Isaac để trấn an trước khi quay sang hỏi Mark.
"Vậy, Mark?"
Khi bầu không khí lắng xuống, Mark mới tiếp lời.
"Cảnh sát vẫn đang cố giải tán đám đông nhưng không dễ dàng gì. Họ nói nếu chúng ta tự tìm cách thoát ra thì sẽ nhanh hơn."
"Thế có cách nào không?"
Phòng hành lang trở nên náo nhiệt ngay khi Mark ra hiệu bằng ánh mắt. Các thành viên lập tức theo chân anh ta ra ngoài. Chỉ đến lúc đó, Josh mới có thể thở phào thoải mái, lồng ngực như vừa được tháo bỏ gông cùm.
Họ đứng thành vòng tròn ở hành lang và Mark bắt đầu nói với giọng nghiêm trọng:
"Trước tiên chúng ta cần một người làm mồi nhử. Các cậu nghĩ sao?"
"A, không đời nào..."
Henry phản đối ngay lập tức nhưng trước ánh mắt đổ dồn đầy sắc bén của mọi người, cậu ta lập tức ngậm miệng. Mark tiếp tục:
"Cách này tuy cổ điển nhưng thường rất hiệu quả. Chúng ta sẽ làm thêm một bước nữa. Đầu tiên là gửi mồi nhử đầu tiên, sau đó đến mồi nhử thứ hai."
"Còn người thật thì..."
"Là lượt thứ ba."
Mark gật đầu giải thích:
"Mồi nhử thứ nhất và thứ hai sẽ lái xe theo hai hướng khác nhau. Những fan đuổi theo chắc chắn sẽ bị chia ra làm đôi. Có thể họ nghĩ một trong hai là mồi nhử nhưng chắc chắn không nghĩ cả hai đều là mồi nhử. Khi tình hình ngoài kia ổn định hơn, chúng ta sẽ đưa C ra ngoài an toàn. Hiểu chưa?"
Không ai nghĩ ra phương án nào khác khả thi hơn. Isaac đứng gần cửa, lặng lẽ nhường lối. Mark hắng giọng trước khi gõ cửa.
Khi cánh cửa mở ra, mùi pheromone ngọt ngào lập tức tràn ngập khắp hành lang.
"Ngài Miller."
Mark gượng gạo nở một nụ cười bước vào đầu tiên. Josh đi sau cùng, tất nhiên không quên nhét một viên kẹo ngọt vào miệng.
Chết tiệt, cứ thế này chắc tiểu đường mất.
Josh cay đắng nghĩ khi cảm giác ngọt gắt lan tỏa trong miệng. Anh đóng cửa lại và quay người, ánh mắt liền bắt gặp Chase đang ngồi một mình giữa đám vệ sĩ cao lớn. Một tay cầm điếu thuốc, tay kia là chiếc cốc giấy đựng cà phê đen. Khuôn mặt của hắn vẫn vô cảm như một bức tượng sứ lạnh lùng.
Mark bắt đầu trình bày:
"...Đây là kế hoạch mà chúng tôi nghĩ ra. Nếu ngài có ý tưởng khác, xin hãy cho tôi biết."
Trong suốt bài thuyết trình, Chase chống cằm bằng một tay, không nói lời nào. Bộ dạng lơ đễnh của hắn khiến người ta phải tự hỏi liệu hắn có thực sự nghe hay không. Ánh mắt Chase lướt qua từng vệ sĩ như đang kiểm tra, sau đó chậm rãi cất lời:
"Người nào sẽ thế chỗ tôi?"
Những từ ngữ được nhả ra từng chữ một, lạnh lẽo đến mức làm Mark chột dạ. Anh ta nhìn sang Isaac.
"Trong nhóm, người có vóc dáng giống ngài nhất là Isaac. Chúng tôi định để Seth đi cùng trong lượt thứ hai..."
Chase hướng ánh mắt về phía Isaac, giọng nói vang lên:
"Không được."
Bầu không khí chợt căng thẳng. Chase vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, tiếp lời:
"Xấu quá."
Sự im lặng đột ngột bao trùm căn phòng. Isaac mặc dù không phải dạng xuất sắc nhưng không hề xấu. Dù vậy lời nhận xét kia vẫn cứ như mũi dao lạnh lùng đâm thẳng vào lòng tự tôn của cậu ta.
Chase ngạo mạn đưa tay chỉ giữa Isaac và Josh, xen kẽ qua lại.
"Mặt anh, thân hình cậu ta. Làm như vậy đi."
Trước phản ứng không thể tin nổi của Isaac, Mark đành thay mặt cậu ta trả lời:
"Xin lỗi nhưng chúng tôi không thể tách rời mặt và thân hình. Ngài chỉ có thể chọn một."
Chase liền chỉ thẳng vào Josh và thản nhiên đưa ra giải pháp:
"Vậy thì anh, ngay bây giờ tăng chiều cao lên cho tôi."
"Xin lỗi, điều đó cũng không thể."
"Lũ bất tài các người, ngoài việc khiến tôi thất vọng còn làm được gì khác không?"
Chase hằn giọng rồi bất ngờ ném cốc cà phê vào tường. Tiếng 'bốp' vang lên cùng lúc với dòng cà phê đen vấy lên tường, loang lổ như một dấu vết của cơn thịnh nộ. Hắn quay phắt sang Josh, nghiến răng:
"Tại sao anh lại nhỏ bé như vậy?"
Những ánh mắt bỗng đồng loạt đổ dồn về phía Josh. Ngay từ lần đầu gặp, Chase đã thốt ra lời tương tự. Dù Josh không nghĩ rằng hắn nhớ nhưng cảm giác bực bội vẫn dâng lên. Trước khi anh kịp phản bác, Chase đã lớn tiếng mắng:
"Đúng là vô dụng! Tại sao anh lại ở đây? Nói xem anh có thể làm được gì? Có ích lợi gì chứ? Nếu ai đó chĩa súng vào đầu tôi, anh định dùng chiều cao đó để làm lá chắn sao?"
Dù xét theo bất kỳ góc độ nào, việc Josh chỉ vừa chạm ngưỡng 6 feet, trông nhỏ bé hơn giữa đám người toàn trên 6 feet, bao gồm cả Chase, cũng là điều dễ hiểu về mặt thị giác. Nhưng điều Josh không thể nào lý giải được cả khi đó lẫn bây giờ là tại sao anh lại phải 'dùng đầu mình' để bảo vệ cái đầu quý giá của Chase.
"Hay là đội mũ bảo hiểm đi?"
"Josh!"
Mark nhanh chóng cắt ngang câu nói liều lĩnh của Josh như thể cứu mạng anh thêm một lần nữa. Anh ta vội vàng lên tiếng:
"Hiện tại không còn cách nào khác. Nếu có giải pháp nào hay hơn, xin ngài cứ nói ra."
Lời nói của Mark rõ ràng mang hàm ý: 'Nếu giỏi đến thế thì nói thử xem có cách nào tốt hơn không.' Chase không đáp lại ngay. Khi Mark nhìn đồng hồ và chuẩn bị tiến hành theo kế hoạch sau đúng 3 phút chờ đợi, Chase bất ngờ lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Máy bay trực thăng."
Mark khựng lại, còn Josh thì chớp chớp mắt, cả căn phòng lặng đi. Trong khi phần lớn mọi người vẫn đang cố hiểu ý hắn, Chase tiếp tục nói:
"Công ty có máy bay trực thăng mà đúng không?"
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng lướt đến người thư ký, cô nàng lập tức hiểu ra. Cô vội gật đầu.
"Tôi sẽ kiểm tra ngay."
"Tôi cũng ra ngoài một chút."
Thấy cô thư ký bước ra, Josh không bỏ lỡ cơ hội thoát khỏi bầu không khí nặng nề. Nhưng trước khi kịp nhấc chân, giọng nói lạnh lùng của Chase vang lên chặn anh lại ngay lập tức.
"Đứng lại."
Josh phản xạ dừng bước, toàn thân cứng đờ. Anh do dự, sau đó từ từ quay đầu lại. Qua hàng đồng đội đứng dạt sang hai bên như phép lạ của Moses, ánh mắt anh bắt gặp Chase, người vẫn ung dung ngồi giữa căn phòng, khuôn mặt như thể chưa bao giờ biết đến khái niệm cảm xúc.
Ánh mắt của Chase nhìn Josh như thể đã xuyên thấu tất cả suy nghĩ của anh. Rõ ràng không có đường để chạy trốn. Cuối cùng Josh chỉ biết buông xuôi, chấp nhận số phận.
"...Vâng."
Anh trả lời yếu ớt, sau đó đóng cửa lại và chọn vị trí cách xa Chase nhất có thể. Seth liếc nhìn anh với ánh mắt đồng cảm nhưng cũng chẳng giúp được gì.
"Trong số mấy người."
Chase mở miệng phá tan bầu không khí. Ánh mắt mọi người ngay lập tức dồn về phía hắn. Josh không khỏi bất bình khi thấy mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của Chase đều khiến tất cả phải lo lắng không yên. Nhưng buồn thay, anh cũng chẳng khác gì họ.
"Ai ở đây biết lái trực thăng? Tất cả mấy người đều biết đúng không?"
"Không."
Xin đừng nói điều đó, Mark, làm ơn.
Josh thầm cầu nguyện nhưng Mark lại hoàn toàn phớt lờ lời khẩn thiết không lời ấy.
"Chỉ có Josh và Isaac biết lái thôi nhưng Josh lái tốt hơn. Đúng chứ Josh? Cậu từng lái trực thăng trong quân đội mà."
Ngay khi Mark nói xong, Seth lập tức lùi lại để Josh không nơi nào ẩn náu mà hoàn toàn lộ diện trước ánh mắt của Chase.
Đây chính là lý do mình muốn tránh ngay từ đầu.
Josh cảm nhận rõ ràng dự cảm xấu đang biến thành hiện thực trước mắt. Không còn cách nào khác, anh từ tốn giơ tay lên.
"...Tôi sẽ làm."
"Tốt."
Chase nhanh chóng chốt lại, không phí thêm lời.
Không lâu sau thư ký quay lại với vẻ mặt tái nhợt.
"Ngài Miller, hiện tại chỉ có một chiếc trực thăng sẵn sàng sử dụng. Những chiếc khác cần được kiểm tra và sẽ mất thời gian. Ngoài ra phi công trực thăng hiện đang ở bên ngoài, phải mất ít nhất hai giờ để đến đây, chưa kể khó khăn để qua đám đông vào tòa nhà."
"Không cần."
Chase đứng dậy, nhìn xuống Josh và lạnh lùng ra lệnh:
"Chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát."
"Khoan đã! Tôi cần kiểm tra lại trước khi bay."
Josh vội lên tiếng ngăn cản. Dù chiếc trực thăng đã được bảo trì, nhưng việc phi công kiểm tra lại trước khi bay là một quy trình bắt buộc. Mark gật đầu đồng ý.
"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Đúng chứ Josh?"
"Vâng... tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể. Xin chờ một chút..."
Josh cố gắng kéo dài thời gian thêm chút nữa nhưng chỉ nhận lại ánh mắt khinh khỉnh của Chase.
"Anh vừa nói gì?"
Thư ký nhanh chóng xen vào cắt ngang lời Josh.
"Anh đi theo tôi."
Khi xoay người bước đi, cô thấp giọng thì thầm:
"Anh quên quy định trong hợp đồng à? Không bao giờ được nói từ 'chờ' với ngài Miller."
"Ý cô là cái quy định bảo tôi đừng làm bất cứ gì ngoại trừ thở hả?"
Josh không kìm được, lẩm bẩm mỉa mai. Thư ký đáp lại với vẻ mặt lạnh băng:
"Chính xác."
Josh nén tiếng thở dài, không nói thêm gì và nhanh chóng đi theo cô.
***
Ngay khi cánh cửa trên tầng thượng mở ra, một tràng hò hét vang lên chói tai như muốn làm thủng màng nhĩ. Josh cố gắng phớt lờ cảm giác đó và nhanh chân chạy về phía chiếc trực thăng đang chờ. Anh hít một hơi thật sâu để tận hưởng chút không khí trong lành hiếm hoi trước khi leo lên ghế lái và bắt đầu kiểm tra các thiết bị.
Trong khi đó, các thành viên khác rời đi để đánh giá tình hình, chỉ để lại Seth và Isaac ở lại hỗ trợ. Chase đứng tựa lưng vào tường, châm một điếu thuốc. Mặc dù hắn không nhìn chằm chằm vào Josh như trước, nhưng chỉ riêng sự hiện diện của hắn cũng đủ gây áp lực, như một lời nhắc nhở thầm lặng rằng Josh phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Bên ngoài tiếng hò hét càng lúc càng lớn, vang dội hơn trước.
"Đã phá được hàng rào!"
Giọng hét hoảng loạn vang lên khi Mark chạy ào lên tầng thượng. Ngay khi cửa mở, tiếng ồn như xé toạc không gian. Josh cảm giác từng sợi lông trên cơ thể dựng đứng.
Chase nãy giờ đang tựa vào tường, cuối cùng cũng rời khỏi vị trí. Cùng lúc đó tiếng hét vang trời từ đám đông như muốn xé nát bầu không khí.
"Chase...!"
Mark và ba người còn lại vội vàng đóng sập cửa, ghì chặt để ngăn dòng người bên ngoài tràn vào. Trong lúc hỗn loạn, Josh cuống cuồng chuẩn bị cho trực thăng cất cánh. Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: 'Nếu Chase bị bắt, có lẽ hắn sẽ không còn nguyên vẹn một mẩu xương.'
Chase chậm rãi bước về phía trực thăng, liếc nhìn những đồng đội đang vật lộn giữ cửa.
"Lên mau!"
Josh hét lớn, giục giã. Chase là người đầu tiên leo lên trực thăng, theo sau là thư ký và một số nhân viên. Josh nhấc trực thăng khỏi mặt đất một chút, sẵn sàng cất cánh ngay khi những người còn lại lên máy bay.
"Nhảy vào ngay!"
Tất cả đồng loạt quay đầu và chạy hết tốc lực. Mark vừa kịp leo lên trực thăng, Isaac lập tức theo sau, rồi đến lượt Seth.
Tiếng 'đùng đùng' vang lên từ phía cửa và ngay sau đó cánh cửa sân thượng bị bật tung ra. Đám đông đằng sau như chờ sẵn, ào ra cùng tiếng gào thét kinh hoàng.
Josh chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng nào đáng sợ đến vậy trong đời.
"Chết tiệt, chạy mau!"
Henry cuối cùng vừa kịp đến, lao lên trực thăng bằng tất cả sức lực. Cậu ta nhảy vọt lên, bám lấy phần sàn máy bay khi nó vừa bắt đầu nhấc lên. Nhưng cú nhảy của cậu ta quá mạnh khiến trực thăng mất cân bằng và chao đảo dữ dội.
Josh vội vàng nắm lấy cần điều khiển, cố giữ thăng bằng. Mark và Isaac nhanh chóng kéo Henry lên. Khi mọi thứ vừa ổn định, một cú lắc mạnh khác làm máy bay nghiêng ngả. Một trong những fan hâm mộ đã bắt chước Henry, bám vào máy bay từ phía ngoài.
"Á!"
"Ư a"
Tiếng hét vang lên khắp cabin. Josh cố gắng điều khiển máy bay cất cánh nhưng trọng lượng tăng lên đột ngột khiến nó không thể bay lên nổi. Một vài người khác đã bám vào máy bay, làm tăng thêm sức nặng. Josh gào lên, giọng đầy bực tức:
"Làm gì đó đi! Gỡ họ ra!"
Henry là người đứng gần cửa nhất, nhanh chóng đứng dậy, lao đến chặn những kẻ bám bên ngoài. Cậu ta giữ cửa, cố đẩy một người đàn ông đang trèo lên ra ngoài. Nhưng ngay lúc đó, Chase bất ngờ cúi người rồi tung một cú đá thẳng vào sau đầu gối Henry.
"Á!"
Henry mất thăng bằng, ngã nhào ra phía trước, kéo theo đám người đang bám vào máy bay. Tất cả đều rơi xuống cùng lúc. Trực thăng nhẹ hẳn, lập tức bật lên không trung như một chiếc lò xo.
"Henry!"
"Chúa ơi!"
"Ngài Miller, ngài vừa làm gì vậy?!"
Mọi người trong cabin gào lên, nhìn Chase với ánh mắt sửng sốt và kinh hãi.
Josh gần như không tin nổi vào mắt mình, vội liếc xuống bên dưới. Nhưng Henry đã biến mất trong biển người cuồng loạn. Chase lạnh lùng ra lệnh:
"Còn chần chừ gì nữa? Bay đi."
Josh quay lại nhìn hắn, trong lòng tràn đầy phẫn nộ và bối rối. Nhưng Chase vẫn thản nhiên như không, chẳng chút áy náy.
"Đóng cửa lại và cất cánh đi."
Josh không còn lựa chọn nào khác. Nhưng trước khi anh kịp làm điều gì, Chase lại nói tiếp khiến mọi người chết sững.
"Được thôi, nếu anh không làm, tôi sẽ xuống."
"Ngài nói gì cơ?"
Cả cabin quay phắt lại nhìn Chase. Nhưng hắn không hề nói đùa.
"Chờ một lát rồi cho thằng đó lên đi. Tôi sẽ xuống."
"Nói điên nói khùng cái gì thế...!"
Josh hét lên, không kiềm chế được nữa. Nhưng Chase chỉ nhả khói thuốc, sau đó quăng điếu thuốc ra khỏi cửa trực thăng. Đám đông bên dưới lập tức hỗn loạn, cố lao đến nhặt lấy mẩu thuốc nhỏ đó.
Chase liếc nhìn Josh, nhếch mép.
"Tạm biệt."
"Ngài Miller!"
Mọi người thét lên khi thấy Chase chuẩn bị bước ra khỏi trực thăng. Tiếng gào thét từ đám đông bên dưới vang lên điên cuồng hơn bao giờ hết. Bên trong cabin, mọi người tranh nhau lao tới giữ hắn lại.
"Cất cánh ngay đi, Josh!"
Cuối cùng, tiếng hét của Mark buộc Josh phải nhanh chóng điều chỉnh hướng bay. Trong khi đó, phía sau cabin trở nên hỗn loạn với những nỗ lực đóng cửa, giữ Chase và cố gắng làm dịu tình hình. Khi mọi thứ tạm thời lắng xuống, tất cả đều đã kiệt sức.
"Haa..."
Seth thở dài, một điều hiếm thấy ở cậu ta. Những người còn lại cũng mang chung cảm giác chán chường nhưng không ai dám nói ra.
Trên đời này, liệu có ai sở hữu tính cách điên rồ như vậy không?
Josh ngồi trong buồng lái, ánh mắt nhìn về phía mặt trời đỏ rực đang khuất dần ở chân trời, lòng trĩu nặng những suy nghĩ.
***
"Tôi sẽ nghỉ việc."
Vài giờ sau, khi màn đêm đen bao phủ và Henry trở về trong tình trạng thảm hại sau khi tự lái xe về từ nơi bị bỏ lại, câu đầu tiên cậu ta thốt ra là tuyên bố nghỉ việc.
Không ai tỏ ra ngạc nhiên. Tất cả đều đã đoán trước điều này.
Thư ký đã đợi Henry cho đến tận giờ tan ca, cũng chỉ khẽ gật đầu như thể đây là điều không thể tránh khỏi. Cô nhanh chóng đưa ra một đề nghị mới với vẻ mặt điềm tĩnh, như thể đã chuẩn bị từ trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro