Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Giam cầm trong bóng tối

Sau trận chiến tàn khốc và không khoan nhượng giữa Ma tộc và Thiên tộc, Mộ Thần, thái tử Ma tộc, bị trọng thương đến mức không thể tiếp tục chiến đấu. Những vết thương từ các đòn tấn công sắc bén của chiến binh Thiên tộc khiến hắn không thể đứng vững. Máu thấm đẫm trên chiến giáp, mỗi bước đi của hắn đều khó khăn như thể đang đẩy cả thế giới ra khỏi cơ thể, loạng choạng giữa những tán lá dày đặc.

Cơn đau rát như ngọn lửa thiêu đốt lan khắp cơ thể, khiến từng hơi thở của hắn trở nên nặng nề. Mộ Thần siết chặt nắm tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, nhưng hắn không quan tâm đến cơn đau đó. Hắn không cho phép bản thân ngã quỵ giữa chiến trường, bởi vì hắn biết rất rõ, một khi gục xuống, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội đứng lên nữa.

Nhưng rồi, đôi chân không còn nghe theo ý chí, và khi tất cả trở nên mơ hồ, hắn nhận ra mình đã vô tình lạc vào khu rừng của Thần tộc—một lãnh địa cấm đối với bất kỳ ai thuộc Ma giới.

Mộ Thần dừng lại, hơi thở gấp gáp. Hắn lầm bầm trong cổ họng, giọng khàn đặc:

"Chết tiệt... là nơi này sao?"

Đây là vùng đất thiêng liêng, nơi có sức mạnh bảo vệ cường đại, không phải ai cũng có thể bước vào mà không chịu hậu quả. Một luồng khí áp chế vô hình đè nặng lên cơ thể hắn, như muốn quét sạch mọi sinh vật ngoại lai xâm phạm.

Hắn biết mình không còn nhiều thời gian. Từng cơn đau lan tỏa từ cơ thể hắn, làm hắn cảm thấy như một phần linh hồn đang dần tan rã.

Nhưng Mộ Thần không phải là một Ma tộc bình thường. Hắn là con trai thứ hai của Ma Vương và Ma Hậu, nhưng ít ai biết rằng thân phận thật sự của hắn còn đáng sợ hơn thế rất nhiều. Hắn chính là hóa thân của Giao Long cổ đại—một sinh vật huyền thoại từng làm cho toàn bộ tam giới phải run sợ.

Sức mạnh của Giao Long có thể làm thay đổi cục diện của cả vũ trụ, và vì thế, hắn mang trong mình một quyền lực khủng khiếp. Tuy nhiên, sau một biến cố lớn trong quá khứ, hắn bị phong ấn dưới hình dạng một con rắn đen nhỏ bé, mất đi phần lớn sức mạnh vốn có của mình. Hình dạng này khiến hắn yếu đi, nhưng đồng thời, cũng là cách để hắn sinh tồn mà không bị kẻ thù phát hiện.

Hơi thở của Mộ Thần càng lúc càng nặng nề, đôi mắt mờ dần. Hắn biết, nếu còn đứng đây lâu hơn, sức mạnh của hắn sẽ bị rút cạn.

"Mình phải tìm một nơi để ẩn náu... trước khi hoàn toàn mất đi ý thức."

Bằng chút ý chí cuối cùng, hắn lê bước vào một khu vực hẻo lánh, nơi có một dòng suối nhỏ chảy róc rách qua các tảng đá, như một lời mời gọi sự cứu rỗi. Khi đặt chân đến bờ suối, cơ thể hắn không còn chống đỡ được nữa.

"Không ổn rồi..."

Mộ Thần đổ gục xuống. Máu từ những vết thương sâu hoắm trên cơ thể hắn tiếp tục rỉ ra, nhuộm đỏ mặt đất. Đầu óc hắn choáng váng, mí mắt nặng trĩu. Không gian xung quanh trở nên mờ ảo, như thể hắn đang trôi dạt giữa hai thế giới.

"Chỉ còn một chút nữa thôi... rồi tất cả sẽ kết thúc."

Nhưng ngay lúc đó, hắn cảm nhận được một hơi thở ấm áp đang đến gần. Đó là một luồng khí dịu dàng nhưng mạnh mẽ, như ánh sáng len lỏi qua màn đêm.

Mộ Thần không còn đủ sức để mở mắt, nhưng linh cảm của hắn cho biết, có ai đó đang đứng gần hắn—một người có thể thay đổi số phận của hắn.

Ở gần đó, Lam Tuyết Y lặng lẽ bước đi giữa những tán lá, từng bước chân nhẹ nhàng lướt qua mặt đất phủ đầy rêu xanh. Nàng đang tìm kiếm linh khí để tu luyện, nhưng có gì đó khác lạ trong không khí hôm nay.

Một luồng khí dao động bất thường. Nàng dừng lại, ánh mắt nâu sắc bén quét qua khu vực xung quanh. Sự tĩnh lặng bao trùm cả khu rừng, chỉ có tiếng suối chảy róc rách và tiếng gió lùa qua tán cây. Nhưng rồi, ánh mắt nàng dừng lại ở một bóng dáng bên bờ suối.

Một người đang nằm đó, tràn ngập vết thương, chiếc giáp đen bám đầy bùn đất, máu vẫn không ngừng rỉ ra. Khuôn mặt hắn nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được vẻ tuấn tú, đôi mắt nửa mở nửa khép, dường như đã mất đi toàn bộ sức lực.

Lam Tuyết Y khẽ cau mày.

"Người này... không thể là một kẻ tầm thường."

Nàng tiến lại gần, quan sát kỹ hơn.

"Ma tộc?"

Lam Tuyết Y ngập ngừng.

"Mình... có nên giúp hắn không?"

Nhưng khi nàng nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự đau đớn và tuyệt vọng của hắn, nàng không thể quay lưng bỏ đi. Nàng cúi xuống, chạm nhẹ vào ngực hắn.

"Ngươi bị thương rất nặng."

Mộ Thần mở mắt, ánh nhìn hoang mang. Hắn không biết nàng là ai, sao nàng lại liều lĩnh chạm vào cơ thể hắn?

"Ngươi là ai?" Hắn khàn giọng, mắt ánh lên sự cảnh giác.

Hắn cố gắng ngồi dậy, nhưng ngay khi vừa cử động, một cơn đau dữ dội xé toạc ngực hắn, khiến hắn ngã xuống.

"Đừng lo chuyện bao đồng" Giọng hắn sắc lạnh, nhưng yếu ớt vô cùng.

Lam Tuyết Y nhìn hắn không chút sợ hãi.

Hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng cơn đau đã làm hắn hoàn toàn bất lực. Nàng không nói gì, chỉ chậm rãi đặt tay lên ngực hắn. Một luồng ánh sáng đỏ rực từ lòng bàn tay nàng lan tỏa, bao trùm lấy cơ thể hắn.

Mộ Thần giật mình. Cơn đau dường như tan biến trong chớp mắt. Một nguồn năng lượng ấm áp tràn vào cơ thể hắn, như một dòng suối chảy qua mạch máu.

Hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm vào nàng.

"Ngươi..."

Lần đầu tiên trong đời, Mộ Thần cảm nhận được một nguồn sức mạnh không đến từ bóng tối, mà đến từ sự sống.

"Ngươi... vừa cứu ta?" Mộ Thần hỏi, giọng hắn khàn đặc, như muốn xác nhận lại điều vừa xảy ra. Những ký ức về trận chiến tàn khốc, về sự kiên cường của chính mình trong những giờ phút nguy hiểm vẫn còn rõ mồn một, nhưng lại không thể nào hiểu nổi vì sao giờ đây, một người mà hắn luôn xem là kẻ thù lại cứu sống hắn.

Lam Tuyết Y nhìn vào đôi mắt của hắn, đôi mắt vẫn còn sự hoang mang và không tin tưởng. Nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười không phải của một kẻ chiến thắng, mà là của một người hiểu rằng đôi khi, giữa hai thế lực tưởng chừng như không thể hòa hợp, có thể sẽ có những khoảnh khắc đầy nhân tính. "Bởi vì, dù ngươi là thái tử Ma tộc, nhưng khi ngươi bị thương, ngươi không phải là kẻ thù của ta." Giọng nàng dịu dàng, nhưng có một sức mạnh ẩn sâu, như một lời nhắc nhở rằng đôi khi, trong cuộc sống, những ranh giới giữa kẻ thù và bạn bè không phải lúc nào cũng rõ ràng.

Mộ Thần ngạc nhiên nhìn nàng, đôi mắt trong như hổ phách của hắn mở lớn hơn. Một cơn sóng lạ lùng dâng lên trong lòng hắn, cảm giác lần đầu tiên có người không chỉ nhìn thấy hắn là kẻ thù, mà còn là một sinh linh đáng được giúp đỡ.

Mộ Thần nằm trên mặt đất, ánh mắt đã dần mơ màng, cơ thể không còn chút sức lực. Vết thương trên người hắn khiến mọi cử động trở nên đau đớn, từng hơi thở của hắn cũng trở nên yếu ớt. Lam Tuyết Y ngồi cạnh, chăm chú nhìn hắn với ánh mắt lặng thinh, những tia sáng cuối cùng của ngày dần tắt đi, phủ lên không gian một màu tối tĩnh mịch.

Bất chợt, Mộ Thần mở mắt. Ánh sáng yếu ớt từ mặt trời lặn chiếu xuống, phản chiếu ánh vàng lên làn da tái nhợt của hắn. Hắn thấy Lam Tuyết Y đang ngồi bên cạnh, gương mặt dịu dàng nhưng cũng không thiếu sự quật cường, đôi mắt nàng có một sức mạnh mà hắn cảm nhận được từ sâu trong linh hồn. Đôi mắt của nàng không e sợ, không có chút kiêng dè, chỉ có sự thấu hiểu.

Mộ Thần nghiến chặt hàm răng, cảm giác bất lực dâng lên. Sau một hồi im lặng, hắn quyết định làm điều mà chính hắn cũng không hiểu nổi. Đột ngột, hắn cắn mạnh vào ngón tay, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống, trộn lẫn vào không khí trong vắt của khu rừng. Hắn không chút ngập ngừng, đưa ngón tay đẫm máu lên và bắt đầu vẽ một trận đồ huyết sắc lên tay Lam Tuyết Y. Những ký tự rồng rắn, phức tạp và đầy uẩn khúc xuất hiện, khắc lên làn da trắng ngần của nàng một dấu vết không thể xóa nhòa.

"Ngươi làm gì vậy?" Lam Tuyết Y giật mình, phản ứng lại nhưng không kịp rút tay ra.

Cảm giác lạnh lẽo từ vết cắt xuyên qua ngón tay nàng khiến nàng khó chịu. Nhưng ánh mắt nàng lại không hề sợ hãi, chỉ đầy bối rối và tò mò.

Mộ Thần vẫn giữ tay nàng, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt nàng, giọng hắn trầm thấp, nhưng kiên định đến lạ thường:

"Ta, Mộ Thần, lập khế ước máu với nàng." Hắn dừng lại một chút, như thể muốn chắc chắn về từng lời nói. "Từ nay, sinh mệnh của ta gắn liền với nàng. Nếu nàng chết, ta cũng chết."

Một luồng sáng đỏ bùng lên, chiếu sáng cả không gian quanh họ. Trận đồ huyết sắc từ tay nàng bắt đầu lan tỏa, một sự kết nối kỳ diệu đang được hình thành giữa hai sinh linh, một sự liên kết không thể chối bỏ, được khắc sâu vào linh hồn cả hai. Mộ Thần cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cơ thể mình, cũng như trong trái tim hắn. Từng mạch máu trong cơ thể hắn như hòa vào nhau với nàng, một mối liên kết vĩnh viễn, không thể tách rời.

Lam Tuyết Y ngơ ngác, vẫn chưa kịp hiểu hết mọi chuyện. Nhưng trước khi nàng kịp nói gì, Mộ Thần đã lấy ra một vật nhỏ từ bên trong y phục, một vật trông như chiếc vòng xích, nhưng được chế tác vô cùng tinh xảo. Hắn đặt nó vào tay nàng, đôi mắt chạm vào đôi mắt nàng một lần nữa.

"Đây là vũ khí ta đích thân chế tạo, nhưng chưa tìm được chủ nhân thích hợp cho nó. Ta muốn tặng nó cho muội – Huyền Linh Xích."

Vừa nói, Mộ Thần phất tay, và một cặp xích dài ba đoạn xuất hiện trước mắt Lam Tuyết Y. Chúng như những đoạn xương sống rắn, được chế tác từ chất liệu có vẻ như vô cùng đặc biệt, với hoa văn cổ xưa uốn lượn trên từng mắc xích. Mỗi khi chiếc xích này di chuyển, nó phát ra một ánh sáng đỏ kỳ lạ, và khi nàng thử cầm lấy, Huyền Linh Xích lập tức quấn quanh tay phải nàng, tỏa ra một sức mạnh không thể phủ nhận.

Lam Tuyết Y siết chặt tay, cảm nhận sự mạnh mẽ từ Huyền Linh Xích truyền vào cánh tay, một cảm giác vừa mát lạnh, vừa đầy áp lực. Nàng nhìn chiếc xích, rồi nhìn Mộ Thần.

"Ngươi... thực sự muốn gắn kết vận mệnh với ta sao?" Nàng hỏi, giọng nàng có chút khó tin, nhưng cũng không thể phủ nhận sự nghiêm túc trong mắt hắn.

Mộ Thần chỉ cười nhạt, ánh mắt hắn sâu thẳm và chứa đầy bí ẩn. "Từ giây phút nàng cứu ta, ta đã không còn lựa chọn nào khác." Hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua nàng, đầy cảm xúc.

Sau đêm đó, Mộ Thần không còn là kẻ cô độc. Hắn đã mắc nợ một cô gái nhỏ bé, nhưng lại mạnh mẽ hơn bất kỳ ai hắn từng gặp. Hắn đã chứng kiến nàng, một tiểu yêu nhỏ bé, nhưng có trong mình dòng máu huyết phượng hoàng mạnh mẽ. Đối diện với nàng, những bức tường mà hắn đã xây dựng quanh trái tim suốt ngàn năm bỗng chốc bắt đầu lung lay. Hắn không thể không nhìn nhận nàng, không thể không thừa nhận rằng chính nàng đã thay đổi cuộc đời hắn.

Mộ Thần siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định. "Nếu đã cứu ta, vậy hãy để ta bảo vệ muội." Hắn không nói ra, nhưng những lời này không chỉ là một lời hứa, mà là một cam kết về một tương lai mà hắn không thể rút lui.

Lam Tuyết Y nhướng mày, cười nghịch ngợm. "Ma tộc mà cũng biết bảo vệ người khác sao? Hay là ngươi có âm mưu gì đó?" Nàng cười, nhưng ánh mắt lại sáng lên, một tia hiếu kỳ và chờ đợi.

Mộ Thần im lặng. Hắn không phủ nhận, cũng khôngkhẳng định. Ngay giây phút đó, một mối liên kết kỳ lạ đã được hình thành giữa họ– một mối liên kết vừa mới nảy sinh, kéo theo những biến động chưa từng cótrong lịch sử tam giới, hứa hẹn những thay đổi mà không ai có thể lường trướcđược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro