Chương 1: Hồng Mao tiểu yêu
Khi những tia sáng đầu tiên của bình minh xuyên qua lớp mây dày đặc, chiếu xuống những tán cây cổ thụ cao lớn, khu rừng nguyên sinh của Thần tộc bừng lên một sức sống kỳ diệu. Cảnh vật vốn yên bình và cổ kính giờ đây như được khoác lên mình một lớp vải ánh sáng lung linh, khiến mọi sinh linh trong khu rừng như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Những cánh hoa trong suốt nở rộ dưới những tia nắng đầu tiên, và không khí tràn ngập hương thơm của đất trời, tạo nên một khung cảnh hòa hợp giữa thiên nhiên và vũ trụ.
Tuy nhiên, trong lòng khu rừng tĩnh lặng ấy, một sinh vật nhỏ bé đang ẩn mình, co ro trong một hốc cây sâu hun hút. Toàn thân nó run rẩy, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng dài vô tận, và trong ánh mắt của nó phản chiếu sự hoang mang, mơ hồ, như thể nó không hiểu nổi mình đang ở đâu và vì sao lại phải sống trong hình hài này. Đó là một con gà nhỏ, nhưng không phải là một sinh vật bình thường.
Lớp lông đỏ rực của nó như ngọn lửa bất diệt, mỗi sợi lông mang theo sắc huyết diễm, sáng rực lên dưới ánh sáng của bình minh. Đôi mắt tròn xoe, trong suốt như hồng ngọc, sáng lên sự tò mò nhưng cũng đầy lo âu, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó đã mất. Chú gà nhỏ này không giống bất kỳ loài gà nào trong nhân gian. Nó chính là hóa thân của Huyết Phượng Hoàng – chiến thần bất tử của tam giới, người từng là biểu tượng của sức mạnh vĩnh hằng, giờ đây lại chỉ còn là một sinh vật bé nhỏ, yếu ớt, lạc lõng giữa thế giới bao la này.
Nàng không thể nhớ rõ mình đã tồn tại trong hình dáng này bao lâu, nhưng cảm giác thời gian trôi qua như một giấc ngủ không hồi kết, cứ kéo dài mãi mà không có hồi kết. Mỗi khi nhắm mắt, những hình ảnh mơ hồ về một trận đại chiến kinh thiên động địa lại hiện lên trong đầu nàng – một cuộc chiến mà trong đó, nàng từng là chiến thần, từng nắm giữ sức mạnh không thể tưởng tượng được. Nhưng những hình ảnh đó thật mờ ảo, không rõ ràng, như những mảnh ký ức bị vỡ nát, không thể nối lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Nàng cố gắng nhớ về bản thân mình, nhưng dường như tất cả những gì nàng có chỉ là những mảnh ghép lạ lẫm và không khớp nhau.
Mỗi lần cố gắng nhớ lại quá khứ, một cảm giác trống rỗng dâng lên trong lòng nàng, như thể những ký ức quý giá ấy đã bị xóa bỏ hoàn toàn. Nàng không nhớ được mình là ai, không nhớ được mình từng là chiến thần, người đã đứng giữa trận chiến vĩ đại để bảo vệ thế giới. Tất cả chỉ còn lại một cái tên mơ hồ, một hình ảnh xa vời về một thân phận đã biến mất từ lâu.
Với đôi chân nhỏ bé, Huyết Phượng Hoàng – giờ đây chỉ là một chú gà con yếu đuối – khẽ di chuyển trong hốc cây, cảm nhận sự cô đơn xâm chiếm tâm trí. Mỗi lần bước đi, nàng không khỏi cảm thấy sự lạ lẫm với chính mình. Vũ trụ rộng lớn, các tộc mạnh mẽ, nhưng nàng lại chỉ là một sinh linh nhỏ bé, không có quyền năng, không có sức mạnh. Tất cả những gì nàng có chỉ là một linh hồn không biết mình thuộc về đâu, không biết mình phải đi đâu.
Đôi cánh nhỏ bé không thể vỗ lên trời, không thể tỏa sáng như một ngọn lửa bất diệt nữa. Dù vậy, bên trong nàng, vẫn có một điều gì đó bùng cháy, một ngọn lửa âm ỉ, sẵn sàng bùng nổ một lần nữa. Chỉ có điều, nàng không biết làm thế nào để thức tỉnh sức mạnh đó, cũng không biết liệu nó có còn tồn tại trong thân xác yếu ớt này hay không.
Những ngày trôi qua, nàng dần làm quen với cuộc sống trong hình dáng này. Chú gà nhỏ bé vẫn tồn tại trong khu rừng, ẩn mình tránh xa sự chú ý của những sinh vật khác. Nhưng lòng nàng không bao giờ yên ổn. Mỗi lần ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vời vợi, nàng lại cảm thấy một nỗi khát khao, một cảm giác không thể tả, như thể có một cái gì đó ở phía xa đang gọi nàng, một sứ mệnh nào đó mà nàng phải hoàn thành. Nhưng đó là gì? Nàng không biết. Liệu có phải chính là sức mạnh mà nàng đã mất? Hay chỉ là một ước mơ xa vời mà nàng chẳng thể chạm tới?
Trong khi thế giới bên ngoài vẫn tiếp tục vận hành, với những cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa các tộc, chú gà nhỏ này vẫn lặng lẽ sống trong bóng tối, trong ký ức mơ hồ về quá khứ và sự lạc lõng trong hiện tại. Không ai biết rằng, dưới hình hài này, vẫn còn một chiến thần huyền thoại đang ẩn mình, chờ đợi một ngày nào đó thức tỉnh và trở lại với vũ trụ rộng lớn mà nàng từng bảo vệ.
Một ngày nọ, trong khi nàng đang vội vã tìm kiếm thức ăn giữa đám lá mục rơi lác đác dưới những cây cổ thụ, số phận đã dẫn nàng vào một cuộc gặp gỡ kỳ lạ và định mệnh. Chú gà nhỏ bé, với bộ lông đỏ rực như ngọn lửa, vô tình lọt vào tầm mắt của những bậc đế vương tối cao của Thần tộc – Thần Vương Lam Thần Minh và Thần Hậu Lãnh Nguyệt.
Thần Vương, với phong thái uy nghiêm nhưng ẩn chứa sự ôn hòa và trí tuệ sâu sắc, đang dạo bước trong khu rừng cổ xưa này, bàn tay nhẹ nhàng vung lên xua tan những đám mây mù của không gian. Ánh mắt ông lướt qua khu vực trước mặt, rồi dừng lại ở chú gà nhỏ đang ngơ ngác tìm thức ăn bên chân mình. Đôi mắt của Lam Thần Minh, như chứa đựng toàn bộ vũ trụ, nhìn chằm chằm vào sinh vật nhỏ bé ấy. Khóe môi ông khẽ nhếch lên một chút, không phải vì sự tò mò, mà là vì sự thú vị mà sinh vật này mang lại. "Là một tiểu yêu sao?" ông hỏi, giọng nói trầm ấm, đầy quyền uy nhưng không thiếu sự ân cần.
Thần Hậu - Lãnh Nguyệt, một bậc vương hậu tôn quý với khí chất uyển chuyển như nước, đứng bên cạnh chồng mình, ánh mắt bà mềm mại và dịu dàng đến lạ thường. Đôi mắt phượng của bà ánh lên sự yêu thương và một cảm giác thân thuộc kỳ lạ khi nhìn vào chú gà nhỏ. Bà cúi xuống, nhẹ nhàng vươn tay về phía sinh vật ấy. Tuy nhiên, khi nàng nhận thấy cử động của Thần Hậu, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng. Nàng lập tức xù lông, thân hình nhỏ bé dựng lên đầy cảnh giác. Một tiếng kêu yếu ớt nhưng kiên quyết vang lên từ cổ họng, khiến cả Thần Vương và Thần Hậu bật cười. Tiếng cười ấy, ấm áp và nhẹ nhàng, khiến không khí trong rừng trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết.
Lãnh Nguyệt không hiểu vì sao, nhưng nhìn sinh vật nhỏ bé này, bà lại cảm thấy một sự thân thuộc kỳ lạ, như thể đã từng quen biết nàng từ rất lâu rồi. Không thể kiềm chế được sự yêu thương, Thần Hậu khẽ ôm lấy chú gà vào lòng, thì thầm nhẹ nhàng: "Nhìn con thật giống một tiểu hài tử đang trỗi vậy." Giọng bà trầm ấm, và trong đó không chỉ là sự âu yếm, mà còn có một sự đau xót nhẹ nhàng mà chỉ một người mẹ mới có thể cảm nhận được.
Thần Vương - Lam Thần Minh mỉm cười trước cảnh tượng này, ánh mắt ông dịu lại, và một ý tưởng thoáng qua trong đầu. Ông phất tay áo, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta mang con bé về đi. Hai đứa con trai của ta lúc nào cũng trầm ổn quá mức, có lẽ nên có thêm một nữ nhi để thêm phần náo nhiệt." Lời nói của Thần Vương, vừa bình thản vừa có chút đùa cợt, khiến không khí xung quanh càng thêm ấm áp và thân mật.
Vậy là, từ ngày hôm ấy, một sinh vật nhỏ bé, vô danh trong khu rừng nguyên sinh, nghiễm nhiên trở thành Tiểu điện hạ của Thần tộc. Thần Vương và Thần Hậu, với tấm lòng yêu thương vô bờ bến, đã nhận nàng làm con gái, và đặt tên nàng là Lam Tuyết Y, với ý nghĩa là đứa con của bình minh và tuyết trắng, tinh khiết và vĩnh hằng.
Sự xuất hiện của Lam Tuyết Y trong cung điện Thần tộc nhanh chóng gây chấn động khắp tam giới. Một tiểu yêu chỉ mới đạt cấp 2 lại được phong làm công chúa của Thần tộc? Tin này gây ra sự hoài nghi và ngạc nhiên, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối. Bởi vì, dù nàng chỉ là một sinh linh nhỏ bé, nhưng sự yêu thương mà Thần Vương và Thần Hậu dành cho nàng là không thể phủ nhận. Lam Quang Trúc Ảnh và Lam Tử Ninh, hai hoàng tử của Thần tộc, cũng vô cùng yêu thương và bảo vệ muội muội của mình, khiến ai cũng phải tán thưởng sự đoàn kết và tình cảm ấm áp của gia đình đứng đầu Thần tộc.
Với sự xuất hiện của Lam Tuyết Y, cung điện Thần tộc vốn yên tĩnh và nghiêm trang giờ đây trở nên náo nhiệt chưa từng thấy. Mỗi ngày trôi qua, nàng lại mang đến những sự kiện mới đầy thú vị và không thể đoán trước. Khi thì nàng lén lút trốn khỏi cung điện, tìm cách chạy ra khu vườn bí mật để chơi đùa với những sinh vật kỳ lạ, khi thì nàng lại lao vào đấu võ với các thần binh, mặc dù nàng chỉ là một tiểu yêu nhỏ bé với thể hình yếu ớt. Những trận đấu ấy, dù không mấy nguy hiểm, nhưng luôn tạo ra những tình huống dở khóc dở cười, khiến Thần Vương và Thần Hậu không khỏi bật cười.
Mỗi khi nàng làm điều gì nghịch ngợm, Thần Hậu chỉ có thể thở dài bất lực, nhưng ánh mắt bà luôn đầy ấm áp và yêu thương. Thần Vương, với ánh mắt đầy sủng nịnh, chỉ mỉm cười và phất tay, không bao giờ trách phạt nàng. Dù chỉ là một tiểu yêu nhỏ bé, nhưng Lam Tuyết Y luôn tự tin, kiêu hãnh, như thể nàng đang mang trong mình dòng máu của một chiến thần vĩ đại. Cảm giác kiêu hãnh ấy, dù chưa hiểu hết, nhưng đã một phần nào đó phản ánh về nguồn gốc thực sự của nàng.
Và ai biết được rằng, trong lớp lông đỏ mềm mại ấy, ẩn giấu một quá khứ huyền bí mà không ai có thể ngờ tới? Khi nào đó, khi những ký ức xưa quay về, nàng sẽ nhận ra mình không phải chỉ là một tiểu yêu vô danh, mà là một chiến thần cổ đại, với sức mạnh và sứ mệnh vượt xa sự hiểu biết của thế gian này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro