Không Tựa
Cái tôi có bây giờ, không phải những gì màu hồng mà mọi người thấy bên ngoài. Đó là sự tan nát, vỡ vụn, tổn thương, đau khổ từ sâu thẳm trong trái tim. Như có một thứ gì đó, cứ đâm, rồi cứa đứt từng lát cắt trong tâm hồn. Vì đã vượt quá giới hạn của chịu được. Thứ mà con người phải chịu đựng ngày qua ngày, rồi trở thành một thói quen. Cứ ngỡ, mình đủ mạnh mẽ, để vượt qua. Nhưng không, mất mát, mệt mỏi ấy, cứ như một con sâu đục khoét. Càng chịu đựng lại càng thêm tồi tệ. Mọi thứ diễn ra bên ngoài rất bình thường. Không có nghĩa tôi ổn trong bất cứ mọi việc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro